Chương 1

Cập nhật: 3 ngày trước

1.

Sau cơn say, tôi tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong vòng tay của hai người… đều là Cố Duyện.

Cố Duyện bên trái có làn da trắng trẻo, gương mặt hơi non nớt.

Cố Duyện bên phải có cơ bụng tám múi, khí chất chín chắn trầm ổn.

Điểm giống nhau là họ trông y hệt nhau, cứ như hai anh em sinh đôi.

Tôi tự tát mình một cái, mong có thể tỉnh khỏi giấc mơ đẹp này.

Cảm giác nóng rát trên mặt khiến tôi tỉnh hẳn.

Không phải mơ!

Cúi đầu nhìn những dấu vết xa/nh tí/m trên người, tôi sững người.

Chẳng lẽ tối qua chúng tôi… làm bánh sandwich thật à?!

Chưa hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng tôi chỉ cần nhìn một cái là biết người bên phải chính là chồng thật — Cố Duyện của tôi.

Ánh sáng len qua khe rèm, Cố Duyện khẽ động mí mắt, trông như sắp tỉnh.

Tôi hoảng hốt kéo chăn trùm lên người “chồng giả” bên trái.

Khi Cố Duyện mở mắt, tay tôi đang bịt chặt miệng người kia, nửa người còn đè lên anh ta giả vờ ngủ.

Chắc dáng tôi lúc đó kỳ quặc lắm.

May mà Cố Duyện tính tình lạnh nhạt, không hay tra hỏi.

Thấy tôi còn ngủ, anh đứng dậy thay đồ.

Hình như tối qua anh cũng uống say, hoàn toàn không phát hiện ra bên trái tôi còn có người khác.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm nóng.

Tên này là chó à?!

Tôi rụt đầu vào trong chăn, chỉ thấy “chồng giả” đang nheo mắt nhìn tôi.

Tôi trừng mắt cảnh cáo anh ta không được gây ra tiếng động, thì phía sau vang lên giọng Cố Duyện trầm ấm:

“Dậy rồi thì ra ăn sáng đi.”

Tôi lập tức ló đầu ra ngoài, lắp bắp đáp: “Em thay đồ xong sẽ ra ngay.”

Cố Duyện không nhìn tôi, mở cửa rời khỏi phòng.

Ba năm chung sống, dù chúng tôi có bao nhiêu lần thân mật, sáng hôm sau tỉnh dậy, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy.

Ngực tôi hơi nhói.

Tên “chồng giả” liền thừa cơ chui khỏi chăn, ôm lấy tôi.

Cảm giác buồn bực lập tức biến mất, suýt chút nữa tôi quên mất còn có người đang nằm đây!

Tôi lập tức đẩy anh ta ra.

“Anh là ai? Sao lại giống Cố Duyện đến vậy?!”

Anh ta cười, ghé sát lại gần: “Em là vợ của Cố Duyện, cũng là vợ của tôi.”

Tôi chợt hiểu ra, vỗ mạnh vào lưng anh ta:

“Anh là em trai song sinh của Cố Duyện đúng không?!”

Nếu vậy thì tối qua chúng tôi chẳng phải đã… Hai anh em này điên rồi sao?!

Tôi giận đến bốc hỏa, bật dậy định xông ra ngoài đối chất với Cố Duyện.

“Chồng giả” liền kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng.

“Cái gì trắng cái gì đen, em cứ nói cả hai là vàng là được rồi.”

“Dọn dẹp lại đống suy nghĩ nhảm nhí trong đầu đi. Nói đơn giản, anh là Cố Duyện lúc hai mươi tuổi.”

Cố Duyện… hai mươi tuổi?

Xuyên không?!

Tôi đờ đẫn.

Đúng lúc đó, Cố Duyện 30 tuổi gõ cửa.

“Bữa sáng làm xong rồi.”

Tiếng gõ làm tôi hoảng hốt kéo chăn trùm lên người bên cạnh.

Cố Duyện hai mươi tuổi giơ tay bắt lấy chăn, kéo tôi ôm vào lòng.

“Chúng ta đâu phải tình nhân vụng trộm gì, trốn cái gì chứ?”

“Anh ta là Cố Duyện, tôi cũng là Cố Duyện.”

Tôi suy nghĩ một chút, hình như anh ta nói cũng đúng.

Bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn là Cố Duyện thôi mà?

Thế là tôi thản nhiên ngồi bên giường thay quần áo.

Phía sau vang lên tiếng cười khẽ:

“Chấp nhận nhanh thế, chẳng lẽ em đã sớm muốn có hai ông chồng?”

Tôi khựng lại, vội vàng đáp:

“Sao có thể! Em là kiểu người đó à?”

Nhưng câu này… nghe chính tôi cũng thấy thiếu thuyết phục.

“Lau nước miếng khóe miệng đi rồi hãy nói, thế mới đáng tin.”

Vừa dứt lời, Cố Duyện bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.

Chếc rồi!

2

“Bữa sáng để trên bàn, ăn lúc còn nóng nhé. Anh đi làm đây.”

Căn dặn xong, Cố Duyện đóng cửa rời đi.

Gì vậy trời?

Sao anh ấy không nhìn thấy Tiểu Duyện đang nằm cạnh tôi?

“Nếu anh ta thấy được tôi, em nghĩ em còn có thể ngủ ngon tới sáng à?”

Tiểu Duyện phía sau thu lại nụ cười, ánh mắt nghiêm túc hơn.

“Để tránh em gọi nhầm, sau này cứ gọi tôi là Tiểu Duyện đi.”

Tiểu Duyện ngồi vào bàn ăn cùng tôi, tôi tò mò hỏi đông hỏi tây.

Anh ấy kiên nhẫn trả lời từng câu.

Thì ra trước lúc xuyên không, Tiểu Duyện đang ngủ trong ký túc xá đại học.

Đang ngủ ngon, bỗng nhiên có thêm hai người bên cạnh.

Lúc đó tôi với Cố Duyện đang… không biết trời đất là gì.

Tiểu Duyện mặt đỏ ửng, nhìn vài lần mới phát hiện, hai người kia là phiên bản trưởng thành của chính mình và vợ tương lai – là tôi.

Hơn nữa, anh ấy còn phát hiện bản thể tương lai không nhìn thấy mình, chỉ có tôi là thấy được.

“Khoan đã, sao anh chắc rằng tôi có thể nhìn thấy anh?”

Tôi cố nuốt miếng trứng chiên trong miệng.

Tiểu Duyện đỏ tai, lí nhí nói:

“Lúc đó em vừa… vừa làm vừa hỏi tại sao lại có hai ông chồng.”

“Nói xong còn lấy chân đá vào cơ bụng của tôi.”

Gì cơ?!

Vụn trứng bay cả ra từ mũi tôi.

Tôi sặc đến không thở nổi, nhưng vẫn ráng gượng một câu để đánh trống lảng.

“Hay là mình bàn chuyện làm sao để anh quay về thì hơn.”

Không khí bỗng im bặt. Tiểu Duyện nhướng mày nhìn tôi.

“Em định cosplay Doraemon, móc máy thời gian từ túi ra à?”

Ha.

“Tiểu Duyện, cái miệng anh liếm một cái cũng đủ chết người rồi đấy.”

Sau đó, cả hai lặng lẽ ăn hết phần ăn một người trên bàn.

Tiểu Duyện dọn bát đũa rồi vào bếp rửa chén.

“Ba mươi tuổi rồi mà tôi lại trầm tính thế này à?”

Tôi nhìn sang Tiểu Duyện, lắc đầu nhẹ.

“Không rõ nữa, ba năm kết hôn rồi, Cố Duyện lúc nào cũng như vậy.”

“Giờ anh ta làm nghề gì?”

“Pháp y.”

Tiểu Duyện nhíu mày: “Ba mẹ tôi sao lại đồng ý cho tôi làm ngành này chứ?”

Ba mẹ?

Tôi lưỡng lự hồi lâu mới mở miệng: “Ba mẹ Cố Duyện mất từ chín năm trước rồi.”

Tiểu Duyện sững người nhìn tôi, ánh mắt như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

“Cố Duyện chỉ nói với tôi chuyện đó trước khi kết hôn, còn nguyên nhân… thì tôi không rõ.”

Sau khi cưới, tôi với anh chưa bao giờ nói đến chuyện này.

Tôi biết anh buồn, nên cũng không dám hỏi.

Tiểu Duyện đứng lặng hồi lâu, nước mắt rơi lã chã. Tôi không kìm được bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy.

Chợt tôi sực nhớ — ở thời điểm của Tiểu Duyện, chuyện ba mẹ mất vẫn chưa xảy ra.

“Vẫn còn kịp! Chỉ cần mình điều tra rõ chuyện năm đó, khi anh quay lại, có thể ngăn trước rồi!”

Tiểu Duyện dụi đầu vào vai tôi, giọng nghèn nghẹn:

“Em nói đúng. Mọi thứ… vẫn còn kịp.”

Điện thoại trong túi rung lên hai cái.

Tôi bật màn hình, là tin nhắn của Cố Duyện.

【Em ăn sáng xong chưa?】

Còn đính kèm cả sticker.

Cố Duyện rất hiếm khi gửi sticker. Chỉ khi anh đang rất buồn.

Tôi tỉnh cả người, đẩy Tiểu Duyện ra, mở khóa điện thoại nhắn lại cho Cố Duyện.

Tiểu Duyện không hề giận, chỉ im lặng đợi tôi nhắn xong.

“Em buồn, anh ta cũng sẽ buồn. Vợ muốn biết tại sao không?”

Tôi gật đầu lia lịa.

“Vì bọn anh có cảm ứng chung. Tất cả cảm xúc của tôi, anh ấy cũng sẽ cảm nhận được.”

Thì ra là vậy…

“Tất nhiên, cảm xúc của anh ấy, tôi cũng cảm nhận được y chang.”

“Vậy nên đêm qua…”

Tôi lập tức bịt miệng Tiểu Duyện lại.

Chi tiết cao cấp thế này, xin nhường cho hội viên VIP nghe sau!

3

Cố Duyện vừa về tới nhà, tôi chạy ra đón, cầm lấy túi rau anh ấy xách.

“Chồng ơi, vất vả rồi. Hôm nay mình cùng nấu cơm nha!”

Cố Duyện từ chối theo phản xạ.

“Để anh nấu, em cứ ngồi xem phim chờ là được.”

Tôi không cam tâm, lẽo đẽo đi theo anh vào bếp.

Anh thấy vậy đành chỉ vào đống rau mới mua:

“Vậy em rửa rau đi.”

Nói rồi, Cố Duyện mặc tạp dề, bắt đầu xử lý nguyên liệu.

“Tôi mà biết nấu cơm á?!”

Tiểu Duyện đột ngột thì thầm sau lưng, làm tôi giật mình.

Tôi lén liếc nhìn Cố Duyện, thấy anh đang chăm chú ướp thịt, không hề nhìn sang.

Tiểu Duyện khẽ cười, giành lấy rau trong tay tôi, cẩn thận rửa sạch.

“Sợ gì, anh ta không thấy tôi đâu.”

Ngay khi tay Tiểu Duyện chạm vào nước, Cố Duyện ngơ ngác nhìn tay mình.

Tôi lập tức nhận ra có chuyện, vội vàng tắt vòi nước, Cố Duyện lúc này mới lắc tay, tiếp tục ướp thịt.

Suýt quên mất, bọn họ cảm ứng chung.

Tiểu Duyện lui sang một bên, ánh mắt sáng rực nhìn tôi.

Tôi nhớ ra chuyện cần hỏi, đắn đo rồi cất tiếng:

“Chồng ơi, em muốn biết, năm xưa… nhà anh đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Duyện khựng tay, quay lại nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng.

Giống như bị kéo về ký ức đau thương nhất.

Bên cạnh tôi, Tiểu Duyện nước mắt chảy ròng.

Tôi hoảng loạn.

“Em… em không cố ý nhắc đến đâu, xin lỗi.”

Căn bếp im lặng đến ngột ngạt. Một lúc sau, Cố Duyện mới cất lời:

“Năm hai đại học, kỳ nghỉ đông, nhà anh bị trộm đột nhập.”

“Hôm đó là cận Tết, anh không mua được vé tàu về quê, đành bắt xe khách về muộn một ngày.”

“Khi về đến nơi, nhà cửa tan hoang, cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường.”

“Họ yêu cầu anh đến nhận thi thể của ba mẹ.”

Cố Duyện nói rất bình thản, như đang kể chuyện của ai khác.

Tôi biết, đó là dấu hiệu của người đã chịu quá nhiều tổn thương – tâm lý đã tách rời khỏi cảm xúc.

“Cố Duyện, em đói.”

Tôi khẽ gọi. Cố Duyện nhanh chóng lấy lại tinh thần:

“Anh biết rồi. Em ra ngoài chờ nhé, đồ ăn sắp xong rồi.”

Tiểu Duyện lặng lẽ theo tôi ra khỏi bếp.

“Trước khi xuyên không, tôi vừa thi xong kỳ cuối kỳ đại học năm hai.”

Tôi cắt lời Tiểu Duyện bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Trộm thì cũng chỉ vì tiền. Tại sao lại ra tay giết người? Với lại thời đại anh học đại học, thanh toán online phổ biến rồi mà. Nhà còn để nhiều tiền mặt sao?”

Tiểu Duyện tiếp lời tôi.

“Không, ba mẹ tôi gửi tiền ngân hàng hết rồi. Trong nhà nhiều nhất chỉ có vài trăm nghìn để xài gấp thôi.”

“Ba mẹ tôi cũng không phải kiểu keo kiệt, gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ chọn mất tiền giữ mạng.”

Chắc chắn vụ án của ba mẹ Cố Duyện còn điều gì khuất tất.

Nhưng nhìn trạng thái hiện tại của anh, tôi không dám hỏi thêm.

Cố Duyện nấu xong nhưng không ăn, mà đi thẳng vào thư phòng.

Tôi và Tiểu Duyện ngồi xuống bàn, Tiểu Duyện vừa định gắp đồ ăn thì tôi ngăn lại.

“Anh ăn thì Cố Duyện cũng cảm nhận được.”

Tiểu Duyện xụ mặt.

“Tôi mới hai mươi tuổi, đang tuổi lớn đó! Anh ấy ba mươi tuổi, chịu đói được chứ tôi không chịu được!”

Đúng lúc đó, bụng Tiểu Duyện réo rắt, tôi đành cắn răng gõ cửa thư phòng.

“Chồng ơi, ra ăn cơm nha?”

Không có tiếng trả lời.

Bỗng cảm giác sau gáy nóng rực.

Tiểu Duyện – mắt đỏ hoe – ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Cùng lúc đó, trong thư phòng vang lên giọng trầm trầm của Cố Duyện:

“Nếu hôm đó tôi mua được vé, liệu ba mẹ… có còn sống không?”