Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1.

Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi bị đưa đến nhà họ Chu để liên hôn.

Nhà họ Chu là gia đình danh giá, vừa có học thức, vừa có quyền lực và tiền tài. Theo lý, họ sẽ chẳng bao giờ để mắt tới một thiên kim tiểu thư như tôi, người mà nhà cửa đã tiêu tan.

Nhưng trớ trêu thay, nhị thiếu gia nhà họ Chu, Chu Tự Hành lại nổi tiếng ăn chơi lêu lổng, là “Hải vương” có tiếng trong giới.

Bạn gái anh ta từng quen, đếm cũng không xuể.

Vì thế, những cô gái có gia thế ổn định và được quyền chọn đối tượng kết hôn đều xem thường anh ta.

Cha mẹ Chu Tự Hành lo đến bạc tóc vì chuyện hôn nhân của con trai.

Ngay khi biết nhà tôi phá sản, họ lập tức cử người đến mai mối, đề nghị, chỉ cần tôi đồng ý cưới Chu Tự Hành, họ sẽ giúp gia đình tôi trả hết nợ nần.

Tuy nhà tôi đã sụp đổ, nhưng dù sao vẫn là gia đình tử tế, còn tôi thì tốt nghiệp đại học danh tiếng, ngoại hình ưa nhìn, tính cách dịu dàng đằm thắm, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu con dâu lý tưởng trong lòng họ.

Ba mẹ tôi nhìn tôi đầy khó xử.

Dù điều kiện quá hấp dẫn, họ vẫn biết rõ Chu Tự Hành là kiểu người gì.

Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

“Không vấn đề gì, con sẵn sàng kết hôn bất cứ lúc nào.”

Lý do tôi đồng ý rất đơn giản:

Thay vì sau này vớ phải một tên tra nam, chi bằng cưới luôn một tra nam giàu có.

2.

Dù đã nghe không ít chuyện về Chu Tự Hành, nhưng mãi đến ngày đi đăng ký kết hôn, tôi mới lần đầu gặp mặt anh ta.

Anh không giống với hình ảnh “Hải vương” trong tưởng tượng của tôi.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi cotton màu xanh nhạt, chất vải mỏng nhẹ, cúc áo trên cùng không cài, để lộ xương quai xanh thấp thoáng.

Cặp kính gọng vàng càng khiến anh có thêm phần nho nhã.

Cả người toát lên vẻ lịch thiệp, trầm ổn.

Khó tin một người như vậy lại là tay chơi khét tiếng trong giới.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Chu Tự Hành có vẻ không mấy ưa tôi.

Suốt quá trình làm thủ tục kết hôn, anh không nói với tôi lấy một lời, mặt lạnh như tiền.

Nhưng khi nhận tờ giấy chứng nhận kết hôn, anh thoáng sững người, bàn tay cầm tờ giấy khẽ run.

Có lẽ… đến chính anh cũng không ngờ rằng, một “Hải vương” như mình lại bất ngờ bước vào hôn nhân thế này.

Chúng tôi không tổ chức hôn lễ.

Làm xong thủ tục, tôi dọn thẳng đến biệt thự của anh.

Ngày hôm đó, anh đưa tôi một chiếc thẻ:

“Mỗi tháng tôi sẽ chuyển một ngàn vạn vào thẻ này.

Em muốn tiêu gì thì tiêu.

Tôi chẳng có gì cả, thứ duy nhất có thể cho em là tiền.”

Tôi thản nhiên nhận lấy. Dù sao đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân liên minh, chẳng có chút tình cảm nào.

Anh sòng phẳng ngay từ đầu, lại không tiếc tiền với tôi, tôi không có gì để chê trách.

Tôi gật đầu, rồi kéo hành lý sang phòng khách.

Nghe nói Chu Tự Hành thường xuyên dẫn gái về nhà.

Vậy nên tôi biết thân biết phận, không nên làm phiền anh.

3

Chu Tự Hành thoáng sững người, mặt cứng đờ lại trong giây lát, sau đó gọi tôi:

“Giang Hòa, em định đi đâu vậy?”

Tôi nhìn anh, hơi ngạc nhiên.

“Tôi nghe nói buổi tối biệt thự của anh sẽ hơi náo nhiệt, nên tôi định ngủ ở phòng khách.”

Chu Tự Hành có vẻ không hiểu.

“Em sợ ồn ào à? Anh đã dặn quản gia lắp tường cách âm cho phòng ngủ chính rồi, không cần chuyển qua phòng khách đâu.”

Tôi bèn nói thẳng hơn một chút.

“Không phải. Tôi nghe nói… anh thường đưa mấy cô bạn nữ về biệt thự.

Tôi không muốn làm phiền các anh.”

Mặt Chu Tự Hành đột nhiên đỏ ửng.

“Không phải… cái đó chỉ là…”

Nhưng thấy ánh mắt dò xét của tôi, anh gãi đầu, gật đầu lúng túng.

“Phải, đúng là… đôi khi anh có dẫn bạn gái về nhà.

Dù sao em cũng biết rồi đấy, loại người như anh – ‘Hải vương’ – tránh sao được mấy trò xã giao kiểu đó.

Vậy để anh ngủ ở phòng phụ, em cứ ở phòng chính đi.

Yên tâm, anh sẽ không để ai làm phiền em đâu.”

Tôi hơi nhướng mày.

Các cô ấy?

Chu Tự Hành đúng là cao thủ thật.

Khi tôi còn đang ngẫm nghĩ, Chu Tự Hành đã xách hành lý của tôi về phòng ngủ chính, tự mình sắp xếp.

Áo quần của tôi được treo ngay ngắn vào tủ.

Đồ trang điểm được bày gọn gàng trên bàn.

Thậm chí cả vớ cũng được gấp ngay ngắn từng đôi…

Nhìn anh làm mọi việc thuần thục như vậy, tôi không nhịn được cảm thán.

Thời buổi này…

Đến cả “Hải vương” cũng phải cạnh tranh nhau về độ chu đáo sao?

4

Tới khi Chu Tự Hành sắp xếp xong xuôi hết đồ đạc của tôi, hình như anh mới nhận ra mình vừa làm cái gì.

Anh đứng khựng lại tại chỗ.

Chúng tôi nhìn nhau, trong chốc lát chẳng ai biết nên mở miệng ra sao.

“Không ngờ… anh chu đáo thật đấy.”

Chu Tự Hành vội né tránh ánh mắt tôi.

“Không… không phải đâu, em đừng hiểu lầm.

Anh chỉ là…”

“Tôi hiểu. Anh có nhiều kinh nghiệm yêu đương nên hình thành thói quen rồi, tôi sẽ không hiểu lầm đâu.”

Chu Tự Hành ngớ người trong giây lát, sau đó gật đầu chắc nịch.

“Phải… đúng vậy, là như thế đấy.

Bạn gái cũ của anh nhiều lắm, anh quen rồi, chăm sóc họ riết thành thói quen, em đừng để bụng…”

Tôi xua tay.

“Không sao, tôi không bận tâm. Dù gì ai mà chẳng có quá khứ.”

Chu Tự Hành bỗng như nhớ ra điều gì, nhìn đồng hồ.

“Bốn giờ anh có một cuộc họp. Họp xong năm giờ anh nấu cơm tối cho em nhé? Em muốn ăn gì?”

Tôi gần như không tin vào tai mình.

“Khoan đã, lát nữa anh còn định nấu cơm cho tôi?”

Chu Tự Hành lại đứng hình, nhưng lần này phản ứng nhanh hơn.

“À không, xin lỗi, nãy anh dùng đồng hồ để nhắn tin cho bạn anh.

Trước đó anh hứa nấu cơm chiều cho cô ấy rồi, em sẽ không để bụng chứ?”

Tôi điềm đạm đáp lại.

“Không sao, tôi hiểu mà.”

Chỉ là, khi nhìn chiếc Patek Philippe lộ ra trên cổ tay anh lúc rời đi, tôi hơi thấy lạ.

Từ bao giờ loại đồng hồ cơ này có thể nhắn tin được vậy?

5

Tôi cứ tưởng tối nay Chu Tự Hành sẽ không về nhà nữa. Dù sao thì… theo lời đồn bên ngoài…

Anh ta tối nào cũng lê la trong các hộp đêm, chẳng mấy khi ngủ ở nhà.

Vậy mà đúng sáu giờ chiều, anh lại xuất hiện đúng giờ trước cửa.

Thậm chí không tự mở cửa vào mà còn lịch sự bấm chuông, chờ tôi ra mở.

Khi cánh cửa mở ra, Chu Tự Hành trông có phần ngượng ngùng.

“Ờm… trong nhà giờ có ai không? Anh không làm phiền em chứ?”

Không ngờ Chu Tự Hành lại là người có ý thức ranh giới như vậy.

Ngầm tỏ rõ ý: ai lo việc người nấy, nhưng cũng không muốn gây rắc rối cho tôi.

Nói thật thì, kiểu đàn ông biết giữ khoảng cách như thế này… tôi lại thấy khá đáng mến.

Thế là tôi không nhịn được, muốn trêu anh một chút.

“Trong nhà có người đấy, lại còn chẳng mặc đồ nữa, anh tìm ai?”

Mặt Chu Tự Hành lập tức trắng bệch.

“Xin lỗi, anh thật sự không ngờ…

Anh chỉ nghĩ chắc em chưa ăn tối, nên mua đồ ăn mang về cho em.

Nếu biết em có bạn ở nhà, anh đã mua thêm một phần rồi.”

Chu Tự Hành trông vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không giống đang diễn kịch.

Tôi quyết định không trêu anh nữa.

“Trong nhà không có ai cả, tôi chỉ đùa thôi.”

Vừa nói, tôi vừa mở toang cửa ra, mời anh vào.

“Không sao đâu, tôi không để bụng.”

Dù ngoài miệng nói không để bụng, nhưng Chu Tự Hành vừa bước vào đã đảo mắt nhìn khắp căn nhà.

Cho đến khi xác nhận thật sự không có ai khác, anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

6

Anh đặt hộp cơm lên bàn rồi mở ra.

“Anh không biết em thích ăn gì, nên chọn đại vài món.”

Tôi nhìn vào hộp cơm, những món ăn gia đình đầy màu sắc và mùi thơm khiến tôi sững sờ.

“Những món này… là anh nấu à?”

Chu Tự Hành gật đầu, nhưng rồi lại vội lắc đầu phủ nhận.

“Không phải, thật ra ban đầu anh định nấu cho bạn anh, nhưng cô ấy sợ anh mệt nên tự làm hết đấy.”

Tôi gắp thử một miếng, không kiềm được thốt lên:

“Ngon thật đấy!”

Mắt Chu Tự Hành sáng rỡ lên:

“Thật à? Vậy sau này ngày nào anh cũng bảo cô ấy nấu cho em ăn nhé.”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Anh chẳng vừa nói là cô ấy nấu sao?”

Chu Tự Hành vội sửa lời:

“Đúng, đúng rồi, là bạn anh nấu.

Nếu em thấy ngon, anh sẽ nhờ cô ấy nấu hàng ngày.

Thậm chí có thể bảo cô ấy đến tận nhà nấu, làm xong là em về ăn ngay.”

Tôi ngẩn ra: “Như thế không ổn lắm đâu?”

Bắt người tình của mình nấu cơm cho vợ hợp pháp.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ lùng.

Nhưng Chu Tự Hành dường như chẳng thấy vấn đề gì:

“Thì sao chứ?”

Tôi vắt óc suy nghĩ mãi mới tìm được lý do phản đối:

“Liệu có phiền cô ấy quá không?”

“Không đâu, em cũng biết anh là ‘Hải vương’ mà, anh có sức hút lắm.

Nhờ cô ấy nấu cơm, chỉ cần anh nói một câu là được.”

Tôi im lặng.

Xem ra Chu Tự Hành vẫn rất tự hào về danh hiệu ‘Hải vương’ của mình.