Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
01.
“Về rồi à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Bộ vest đặt may được anh ấy cầm trên tay, hai cúc áo sơ mi mở bung, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, ngay cả mái tóc vốn luôn được chải chuốt gọn gàng giờ cũng rối tung như vừa đi đánh nhau về.
Trông thế này đâu giống người vừa đi công tác về, trông chẳng khác gì vừa… solo một trận sống còn.
Tôi giật mình đứng dậy: “Công việc không thuận lợi à? Sao trông như bị vùi dập thế?”
Lương Ngôn Tịch không đáp.
Chỉ im lặng nhìn tôi, nhìn mãi không rời mắt.
Tôi nhịn không được bước lên, túm lấy chiếc cà vạt lỏng lẻo, kéo anh ấy vào trong, miệng không quên trách móc:
“Sao vậy? Mấy hôm không gặp, không nhận ra em nữa à?”
Bị tôi kéo đi một đoạn, anh mới khẽ lắp bắp: “Nh…nhận ra.”
Tôi quay đầu lại, ánh mắt anh vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Có lẽ vì trong mắt anh quá nhiều khát khao, xen lẫn cả chút bối rối vụng về như cậu trai mới lớn.
Tôi liếc anh một cái, vòng tay qua cổ, áp sát người lại:
“Nhớ em đến vậy sao?”
Anh nín thở, ánh mắt hoảng loạn, môi mím chặt, nắm tay siết lại, dáng vẻ đúng chuẩn trai ngoan.
Tôi thấy dáng vẻ này của anh thật thú vị.
Dù gì trước đây, cứ đi công tác về là người hóa sói đầu tiên chính là anh.
Tôi hôn nhẹ lên yết hầu nhô cao của anh, cố ý ghé sát tai thì thầm:
“Hôm trước trong điện thoại không phải còn dọa sẽ ‘cho em đẹp mặt’ sao?”
Tôi ôm lấy anh, cảm nhận rõ cơ thể anh dần dần cứng đờ, dịu giọng hỏi:
“Chồng à, anh định làm em ‘đẹp mặt’ thế nào đây?”
Khoảng cách quá gần, tôi lập tức nhận ra cơ thể anh đang có biến hóa…
Ngay lúc tôi định đưa tay trượt xuống dưới, thì anh đẩy tôi ra!
Tôi sững sờ nhìn anh.
Chỉ thấy mặt anh đỏ ửng đến tận mang tai, giọng khàn khàn như bị giấy nhám cọ qua, cúi đầu lắp bắp:
“Còn, còn, còn chưa tắm…”
Nói xong thì chạy mất dạng, lao vào phòng làm việc, phòng của tôi.
Tôi: Hả??
02
Tôi ngồi chình ình trên sofa giận dỗi.
Người ta chủ động thì kêu ngại ngùng, giờ tôi hiếm hoi chủ động, lại bị từ chối.
Đàn ông kiểu gì thế?
Tôi quyết tâm: sau này nhất định sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa!
Ngay lúc đó, có tiếng động vang lên.
Cửa phòng làm việc được mở nhẹ, Lương Ngôn Tịch lén lút thò đầu ra nhìn tôi một cái, rồi như ăn trộm lẻn về phòng ngủ.
Tôi nhướng mày.
Tuy vẫn bực trong lòng, nhưng tôi vẫn đi theo.
Vừa đúng lúc, ngay trước khi tôi bước vào phòng, anh lại nhanh như chớp lủi vào nhà vệ sinh.
Bên trong vang lên tiếng nước ào ào đầy “ẩn ý”, anh đang tắm.
Nhưng tôi vẫn thấy, anh đang trốn tôi.
Tôi bước tới, vặn tay nắm cửa, vậy mà vặn không ra.
Khóa cửa?!
Tôi chắc chắn rồi, anh đang tránh mặt tôi.
Bình thường anh chẳng bao giờ khóa, đến lúc tắm bồn còn rủ rê đầy nhiệt tình:
“Vợ ơi, không muốn tắm chung với anh sao~?”
Tôi đứng trước cửa, hiếm hoi nghiêm túc suy nghĩ:
Có phải vừa rồi mình hơi quá rồi không?
Nhưng… với những gì anh ấy từng làm, thì thế đã là gì?
Lúc nào chẳng anh hôn tôi tới tấp, lúc nào chẳng khiến tôi “lên bờ xuống ruộng”, nằm liệt mấy ngày mới hồi phục?
Giờ tôi chủ động một lần, anh đã làm như gặp đại dịch?
Cơn giận trong tôi lại bốc lên, đợi anh tắm xong, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!
Một tiếng đồng hồ sau, anh rốt cuộc cũng bước ra khỏi phòng tắm.
Khác hẳn khi nãy, giờ anh tỏ ra bình tĩnh, gọi khẽ:
“Vợ à.”
Tôi hừ lạnh, quay lưng lại.
Anh nhanh chóng chạy tới, lải nhải xin lỗi:
“Xin lỗi xin lỗi, tất cả là lỗi của anh! Anh vừa nãy là bất ngờ quá, em biết mà, mấy hôm nay không gặp, anh nhớ em đến phát điên…”
Anh dụi đầu vào cổ tôi, khẽ cọ như cún con làm nũng.
Cảm giác quen thuộc quay trở lại, tôi ngước mắt nhìn anh:
“Đừng tưởng làm vậy là em hết giận.”
“Em cứ giận, không sao cả.”
Anh cười lấp lánh như cún con được xoa đầu.
Tôi hơi ngẩn người.
Lương Ngôn Tịch trước đây không nhìn tôi bằng ánh mắt như thế này.
Không phải anh không yêu tôi, nhưng ánh mắt của anh lúc trước mang nhiều dục vọng, ít khi thuần túy như bây giờ, rõ ràng có cả ham muốn, nhưng ánh nhìn vẫn trong veo đến lạ thường.
Tôi vô thức chạm tay lên má anh:
“Anh rốt cuộc bị gì vậy?”
“Không có gì đâu.”
Anh ôm tôi lỏng lẻo, cằm nhẹ nhàng tựa lên vai tôi, khẽ thở ra:
“Chỉ là… anh thấy mình hạnh phúc quá.”
Giọng anh nhẹ như thì thầm, cảm xúc dạt dào:
“Không ngờ em lại là vợ anh. Anh thật sự… quá hạnh phúc rồi.”
Tôi đẩy anh ra:
“Chúng ta cưới gần 2 năm rồi, giờ anh mới nói thì có hơi trễ không?”
“Không trễ.”
Anh như đứa trẻ cố chấp:
“Lời này, khi nào nói cũng không muộn cả.”
Xem anh nói chuyện đáng yêu như vậy, tôi nguôi giận, hào phóng hôn anh một cái.
Môi chạm môi, tôi giữ nguyên gần mười giây, anh không hề động đậy.
Tôi hé mắt nhìn thử —
Lương Ngôn Tịch trợn tròn mắt, vẻ mặt như không tin nổi chuyện gì vừa xảy ra, cả khuôn mặt là sự giằng xé, rất muốn hôn lại, nhưng không dám.
Tôi dán môi lên anh, hỏi nhỏ, giọng mơ hồ:
“Không hôn lại à?”
“…Hôn chứ, tất nhiên là hôn.”
Trong lúc trả lời, môi anh vô thức mút lấy môi tôi, như thể đột nhiên mở khóa, bắt đầu hôn rất dịu dàng.
Tôi nhắm mắt tận hưởng một lúc… rồi lại thấy có gì đó không ổn.
…Sao anh ấy hôn mà như hôn lần đầu vậy?
Đến lấy hơi cũng không biết???
Tôi mở mắt.
Nhìn thấy gương mặt đầy hưng phấn của anh, cuối cùng vẫn không nỡ cắt ngang.
Thôi kệ, “ăn sống” thì cũng có cái hay của “ăn sống”.
03
Tôi rộng lượng tha thứ cho mọi hành động kỳ lạ của Lương Ngôn Tịch, nhưng anh vẫn rất kỳ lạ.
Điều kỳ lạ nhất chính là… anh không chạm vào tôi nữa.
Chuyện này thật sự rất kỳ quặc!
Dù gì sau khi kết hôn, anh chưa từng “cấm dục”, bỗng nhiên trở nên thanh tâm quả dục như thế này, ngược lại khiến tôi thấy không quen chút nào.
Nằm cùng trên một chiếc giường.
Tôi lại gần anh.
Anh thở dồn dập, nhưng không chạm vào tôi.
Tôi ôm chặt lấy anh.
Cơ thể anh có phản ứng, nhưng vẫn không chạm vào tôi.
Anh như thể đột nhiên hóa thân thành ninja, không ham muốn, không dục vọng, giống như đang muốn giữ thân trong sạch cho ai đó vậy.
Cuộc hôn nhân bất ngờ thay đổi khiến tôi phiền lòng, liền gọi cô bạn thân Chu Nghi ra uống rượu.
Tôi tán gẫu cả buổi, chẳng nhắc gì đến Lương Ngôn Tịch, nhưng cô ấy vẫn nhận ra có điều gì đó.
“Lương Ngôn Tịch hôm nay sao không gọi cho cậu?” – cô ấy cười trêu chọc – “Bình thường mỗi lần cậu ra ngoài là anh ta nhắn tin gọi điện suốt mà, hôm nay làm sao thế? Hai người cãi nhau à?”
Tôi mím môi, tức tối nói: “Anh ấy không còn thích tớ nữa.”
“Cậu đừng vớ vẩn.” – Chu Nghi không hài lòng – “Người sáng mắt đều thấy rõ, anh ta thích cậu chết đi được.”
Tôi dứt khoát kể hết mấy chuyện kỳ quặc của Lương Ngôn Tịch dạo gần đây cho cô ấy nghe, đặc biệt nhấn mạnh chuyện anh giữ mình như ngọc.
“Cậu nghĩ trong trường hợp nào anh ấy mới như vậy?”
Tôi bực bội uống một ngụm rượu: “Bây giờ anh ta gần như chỉ thiếu nước đòi ngủ phòng riêng thôi đấy!”
“Chắc không nghiêm trọng vậy đâu?” – cô bạn thân an ủi – “Có khi nào anh ấy có chuyện khó nói không?”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên một suy đoán — Lương Ngôn Tịch có khi nào… “không còn được” nữa?
Nhưng tình hình thực tế lại cho thấy rõ ràng là anh vẫn “được”, chỉ là thà chịu đựng còn hơn chạm vào tôi!
“Lần này không phải anh ấy đi công tác ở nước X sao? Tớ nghe nói bên đó khá loạn, có khi nào bị thương mà không dám nói với cậu?”
Chu Nghi nói: “Sợ cậu lo ấy mà, chuyện này cũng bình thường thôi. Với lại chẳng phải cậu nói anh ấy về muộn hai ngày sao? Nếu do bị thương nên chậm trễ thì sao?
Cũng có thể giải thích được vì sao anh ấy lại trốn cậu…”
Cô ấy kết luận chắc nịch: “Tớ thấy chính là vậy đó.”
Nghe lời an ủi của Chu Nghi, tôi càng nghĩ càng muốn về nhà lột sạch Lương Ngôn Tịch ra để kiểm tra cho rõ.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Lương Ngôn Tịch đang ngồi trên sofa lập tức lao tới, nhưng ngay sau đó lại cau mày: “Em uống rượu à?”
Tôi không khỏi nghĩ, đã lo đến thế thì sao cả một cuộc gọi cũng không thấy?
Tôi gạt tay anh ra, nhưng anh vẫn cố chấp giữ lấy tôi, đỡ tôi rồi đặt ngồi xuống sofa.
Sau đó lại ân cần rót cho tôi một cốc nước mật ong.
Tôi nhìn anh chằm chằm: “Anh bị thương à?”
Anh lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ: “Anh đâu có.”
“Vậy thì cởi áo ra.”
Mặt anh lập tức đỏ bừng, ngón tay vén vạt áo ngủ lên một chút, rồi lại buông xuống, cứ do dự mãi.
Tôi nhìn bộ dạng lưỡng lự của anh, cau mày: “Giờ đến cả cơ bụng cũng không muốn cho em xem nữa sao?”
Anh không do dự nữa, dứt khoát cởi áo ra.
Trước mắt là cơ thể trần trụi hoàn hảo đến mức có thể lên bìa tạp chí, chẳng thấy có vết thương nào như lời Chu Nghi đoán.
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Cả quần cũng cởi ra.”
“Cái… cái này…”
“Cởi.”
Lúc này anh mới ngượng ngùng cởi quần ra.
Tôi nhìn anh đỏ hồng cả người, không nhịn được nữa, đè anh xuống sofa, hai tay chống lên vai anh, chất vấn:
“Lương Ngôn Tịch, rốt cuộc anh bị gì vậy hả?”
Anh ngơ ngác xen lẫn thẹn thùng: “Anh… anh có bị gì đâu.”
“Vậy chứng minh đi.”
Trong ánh mắt hoảng loạn của anh, tôi cúi sát, giọng đầy ám chỉ:
“Đừng để em coi thường anh.”
Lương Ngôn Tịch ngẩng đầu nhìn tôi, yết hầu trượt mạnh một cái.
Ngay khi tôi tưởng anh lại định buông xuôi, thì bàn tay to của anh bất ngờ giữ chặt lấy gáy tôi, mạnh mẽ hôn xuống — mãnh liệt như vỡ đê!