Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1

Chín giờ sáng, tôi đúng giờ có mặt dưới lầu tập đoàn nhà họ Giang.

Tôi soi mình trong mặt gương phản chiếu của thang máy, ngắm nghía vẻ đẹp của mình, sau đó phát âm rõ ràng: “Chào buổi sáng, chị dâu ơi, hôm nay cũng phải thật rực rỡ nhé.”

Nhân viên bên cạnh mặc vest chỉnh tề liếc tôi một cái, mặt mũi như CPU bị cháy, lặng lẽ dịch ra xa mấy bước.

Tôi xách bữa sáng yêu thương chuẩn bị cho anh tôi, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Mấy ngày trước, tôi vừa cãi nhau to với anh tôi – Giang Dự.

Chủ yếu là tôi gào, hắn im lặng nghe.

Hắn muốn sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân liên kết, tôi tức đến phát điên, hét lên: “Anh không phải không biết, người tôi thích là anh mà!”

Giang Dự tu khẩu thiền, cắt nghiệp khẩu, ngừng vọng ngữ.

Trên cổ tay hắn quanh năm đeo một chuỗi tràng hạt, tổng cộng mười tám hạt.

Mỗi lần phá giới nói dư một câu, hắn phải thả một hạt vào chén gỗ.

Đến khi hết sạch mười tám hạt, hắn sẽ không được phép mở miệng nữa.

Mà giờ, trên chuỗi tràng hạt của hắn chỉ còn lại mười lăm viên.

Ba viên đã mất đều là vì tôi.

Giang Dự lần lượt lần tràng hạt trên cổ tay, mắt rũ xuống, nét mặt trầm tĩnh.

Hắn dùng thủ ngữ đáp mấy chữ:

“Anh là anh trai em.”

“Không phải anh ruột mà!”

“Em còn nhỏ.”

Tôi ưỡn ngực cãi: “Anh mới nhỏ ấy, tôi cup D rồi!”

“Anh không thích em.”

Tôi dứt khoát tuyên bố: “Không thể nào, trên đời làm gì có ai không thích tôi chứ!”

Bên cạnh, nhị ca Giang Lộ trợn mắt há hốc mồm: “Không phải chứ, em gái, em tự luyến quá rồi đó?”

Sắc mặt Giang Dự chẳng đổi chút nào.

Dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, lưng thẳng tắp, tựa như chẳng có cơn sóng nào đủ lay động nổi hắn: “Tìm cho nó một cậu trai cùng tuổi, sắp xếp gặp mặt.”

Tôi tức đến đá Giang Lộ một phát, sau đó dỗi bỏ nhà đi.

Chiến tranh lạnh với Giang Dự một tuần, cuối cùng tôi chịu hết nổi, chủ động làm bữa sáng đến xin hòa.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Giang thị, tiếng trò chuyện mỗi lúc một gần, âm vang.

Người đến không chỉ có Giang Dự, còn có cả Giang Lộ và mấy vị trong hội đồng quản trị.

Tôi nhăn mũi.

Chuyện lén xin lỗi Giang Dự, chỉ để hắn biết thì còn được.

Mà đông người thế này, tôi đúng là mất mặt chết đi được.

Tôi lướt mắt nhìn quanh văn phòng một vòng, thừa dịp chớp nhoáng, chui vào gầm bàn làm việc của Giang Dự.

Cố co mình lại, vừa ôm gối ngồi ổn định.

Đúng lúc đó, “két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Tiếng giày da gõ trên sàn vang dần tới gần.

Tôi ngẩng đầu.

Ngay lập tức, đối diện với ánh mắt của Giang Dự vừa ngồi xuống ghế tổng giám đốc phía sau bàn.

2

Tôi chết sững.

Giang Dự cũng chết sững.

Tôi thấy rõ hàng mi dày rậm của hắn khẽ chớp một cái, rồi chậm rãi nhíu mày.

Chưa kịp để hắn lên tiếng, tôi đã nhanh chóng “suỵt” một tiếng với hắn, hai tay níu lấy ghế giám đốc, đẩy bánh xe trượt qua, kéo hắn cả người lẫn ghế về phía tôi, dùng đôi chân hắn chắn trước mặt mình.

Giang Dự không nói gì, hàng mi cụp xuống, yên lặng liếc tôi một cái.

Các giám đốc vẫn thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình kinh doanh của tập đoàn.

Giang Dự gần như không mở miệng, chỉ thỉnh thoảng dùng thủ ngữ hoặc viết vài chữ chỉnh sửa suy nghĩ của họ.

Tôi co người trong gầm bàn, ngẩng cằm nhìn Giang Dự.

Bờ vai rộng và thẳng tắp đỡ lấy bộ vest, đường nét cơ bắp rõ ràng, rắn chắc.

Tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan sắc sảo, khí thế mạnh mẽ.

Cổ tay cầm bút lộ ra những đường gân nổi lên, tràn đầy sức mạnh.

Từ góc độ này, tôi lại nhớ tới mười hai năm trước, lần đầu tiên gặp Giang Dự.

Năm đó tôi mười tuổi, đang bới thùng rác tìm thức ăn.

Chiếc Rolls-Royce đậu giữa khu ổ chuột, Giang Dự cau mày, đôi giày da mới tinh giẫm lên vũng nước bẩn.

Rất nhanh hắn đã tìm được tôi.

Khi đó Giang Dự chưa tu khẩu thiền, nhưng cũng ít nói, lạnh lùng, dùng hai ngón tay nhấc cổ áo tôi lên: “Là con bé này?”

Tôi vùng vẫy, nhe răng trợn mắt: “Ông là ai? Thả tôi ra!”

“Tôi sẽ nhận nuôi em.”

Lúc đó tôi chỉ là đứa trẻ mồ côi, lang bạt từ nhỏ, chẳng hề biết sợ: “Cút đi! Ai biết ông có phải đồ biến thái không. Dám đụng vào tôi, tôi nguyền cả ông lẫn con ông sau này đều bị đâm thủng ruột!”

Hắn ném tôi thẳng vào ghế sau Rolls-Royce, rồi lấy khăn tay ra lau sạch đầu ngón tay, bình thản nói: “Đem đi.”

Giang Dự lấy máu tôi, xét nghiệm DNA, sau đó đưa ra trước mặt tôi một bản hợp đồng nhận nuôi.

Từ ngày đó, tôi trở thành tam tiểu thư nhà họ Giang.

Giang Lộ từng che mặt hỏi Giang Dự: “Anh hai, rốt cuộc vì sao mình lại nhận nuôi con bé này? Em còn sợ nó liếm trúng môi mình rồi tự trúng độc chết luôn đó.”

Tôi cũng từng rất tò mò, vì sao Giang Dự lại nhận nuôi tôi.

Từng nghi ngờ mình có khi là con riêng của ba mẹ Giang đã mất.

Tôi lén trộm tóc của Giang Dự và Giang Lộ đi xét nghiệm DNA, hoàn toàn không có chút huyết thống nào.

Tôi âm thầm điều tra rất lâu, cho đến khi xảy ra chuyện đó…

Dòng suy nghĩ của tôi bay xa, rồi bị tiếng báo cáo của mấy giám đốc kéo về.

Đám giám đốc báo cáo xong, tới lượt hội đồng quản trị, không ai có ý định rời đi.

Tôi cúi đầu lâu quá, cổ bắt đầu mỏi nhừ.

Trước mặt là đôi chân dài của Giang Dự, sát ngay tầm tay, vải quần tây thẳng thớm.

Tôi quyết định trộm chút lười biếng.

Len lén nhích tới, “bụp” một cái, đặt cằm lên đầu gối Giang Dự.

Má tôi mềm, ép sát vào đùi hắn.

Trên người anh tôi thật sự rất thơm.

Tôi chôn mũi vào quần tây của hắn, hít hít như cún nhỏ.

Không phải mùi nước hoa, mà là mùi trầm hương của việc tu hành nhiều năm, nhàn nhạt, dễ chịu.

Cơ thể Giang Dự vốn thả lỏng bỗng chốc siết chặt, thậm chí hơi thở cũng khựng lại.

Hắn cúi đầu nhìn tôi, quai hàm siết lại, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Ánh mắt rõ ràng: “Em đang làm cái gì?”

Tôi ngây thơ nhìn hắn, mấp máy miệng: “Anh, anh thơm quá.”

Rồi cong mắt cười, môi mím lại, lén lút cười với hắn.

Nắng rơi trên hàng mi tôi, ấm áp.

Trong góc khuất dưới gầm bàn, đám giám đốc, hội đồng quản trị vẫn đang chăm chú báo cáo.

Giang Lộ đứng đực trước bàn, hoàn toàn không biết gì.

Còn Giang Dự, nhìn tôi chằm chằm.

Như bị mê hoặc, hắn đưa tay thon dài, khẽ khàng vuốt má tôi.

Một thứ cảm xúc mơ hồ, khó gọi thành tên, lặng lẽ lan tỏa giữa hai chúng tôi.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi lén hít sâu một hơi, ép tay lên ngực, cố giữ cho nhịp tim đừng quá ầm ĩ.

Tôi nghiêng mặt, cọ nhẹ vào tay hắn, như làm nũng.

Ngay sau đó, tôi nghe Giang Lộ nói: “Anh hai, mấy đối tượng mai mối cho em gái, em đã tìm được ba người, anh xem đi.”

Giang Dự như bừng tỉnh, rút tay lại nhanh như chớp, trở về dáng vẻ lạnh nhạt cứng cỏi.

Cái gì mà mai mối?!

Tôi không đi coi mắt đâu!!

Tôi nổi máu điên, nghiêng đầu, hung hăng cắn vào đùi Giang Dự.

3

“Xì.”

Sao đùi hắn cũng toàn cơ bắp cứng như đá thế này?!

Cơ thể Giang Dự khẽ run lên, cây bút trong tay hắn vạch một đường dài trên tờ giấy.

Giang Lộ ngừng lời, ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn qua: “Anh hai, anh sao vậy?”

Đã vậy thì chơi tới luôn.

Tôi thò tay kéo áo sơ mi của Giang Dự ra, nhân cơ hội sờ loạn lên bụng hắn, từng múi cơ săn chắc mịn màng.

Rồi bắt đầu lách cách tháo dây nịt của hắn.

Được thôi, muốn tôi đi coi mắt đúng không.

Để xem, nếu bị người ta bắt gặp tổng giám đốc tập đoàn Giang thị ăn mặc lộn xộn ôm em gái, thì anh tính ăn nói ra sao.

Tiếng kim loại va chạm vang lên trong không gian im ắng.

Mấy người trong phòng đồng loạt im bặt, nghi hoặc nhìn Giang Dự.

Giang Lộ càng khó hiểu hơn: “Anh hai, cái gì kêu leng keng vậy?”

Giang Dự nhắm mắt lại, một tay nắm chặt cổ tay tôi, tay kia giơ thủ ngữ ra hiệu: “Ra ngoài trước.”

“Vâng.”

Mọi người lần lượt lui ra.

Cánh cửa dày nặng lại khép kín, trong phòng chỉ còn lại tôi và Giang Dự.

Hắn hít sâu một hơi, đẩy lùi ghế về sau, lộ ra thân hình tôi đang ngồi dưới bàn.

Áo sơ mi của hắn đã bị tôi cởi tung.

Vạt áo xổ ra lỏng lẻo bên hông, tám múi cơ bụng hiện rõ từng đường nét, vững chắc khỏe mạnh, nhưng lại có một vết sẹo cũ kéo dài ngang bụng.

Tôi không kiềm chế được, đưa đầu ngón tay khẽ chạm lên vết sẹo.

Tiếng mưa đêm năm ấy, tiếng sấm đì đùng như ùa về bên tai.

Hạt tràng đầu tiên trên cổ tay Giang Dự mất đi, chính là vì đêm đó.

Năm tôi mười sáu tuổi, bị bắt cóc.

Giang Dự một mình xông vào nguy hiểm, đối đầu với bọn bắt cóc.

Lúc ấy hắn đã bắt đầu tu khẩu thiền, lâu ngày không nói nên giọng hắn khàn đục, nặng nề, mỗi một chữ như những sợi dây thép gãy vụn, trầm thấp nhưng còn vang hơn cả tiếng mưa giông rền rĩ.

Hắn nói: “Thả cô ấy ra, tôi đi theo các người.”

Cuối cùng, Giang Dự thành công khống chế được bọn bắt cóc, nhưng bụng hắn cũng để lại vết sẹo này, suýt nữa mất mạng.

Tôi thấy tim mình khẽ run, ngón tay mang chút sơn hồng phấn, nhẹ nhàng lướt qua làn da hắn.

Làn da nâu bánh mật của Giang Dự khiến vết sẹo thêm dữ tợn, nổi cộm như một con mãng xà.

Cơ bụng rắn chắc của hắn hơi run lên, rồi mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi phồng má lên: “Keo kiệt, cho sờ một cái cũng không chịu.”

Hôm nay tôi mặc áo sơ mi với váy ngắn, liền thẳng tay kéo áo sơ mi của mình ra, để lộ bụng nhỏ trắng nõn: “Không có chuyện tôi chỉ chiếm tiện nghi của anh, cho anh sờ lại nè.”

Giang Dự hơi nhíu mày, ngăn tôi lại: “Trên eo em xăm cái gì vậy?”

Tôi sực nhớ ra, vội vàng kéo áo xuống che lại.

Nhưng sức tôi đâu địch lại hắn.

Hắn bắp tay nổi rõ, ôm bổng tôi lên, đặt ngồi lên bàn làm việc đối diện hắn, kéo áo tôi lên.

Trên phần eo trắng mịn, một dòng chữ kiểu hoa lệ được xăm khéo léo.

— Chính là chữ ký của Giang Dự, cái tên hắn vẫn ký trên tất cả hợp đồng và văn kiện của tập đoàn.

Như thể trên tờ giấy trắng mịn màng ấy, hắn đã để lại dấu ấn chỉ thuộc về riêng mình.

Hô hấp của Giang Dự lập tức trở nên nặng nề: “Tại sao?”

Tôi ngồi trên bàn, hai chân nhỏ đong đưa kẹp giữa đùi hắn.

Cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.

Tôi cong mắt cười: “Vì tôi thích anh mà.”

Nắng như thác đổ, tràn ngập trong văn phòng rộng lớn sáng bừng.

Trong mắt tôi như phủ kín một hồ nước lấp lánh ánh sáng.

Tôi nâng mặt hắn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn:

“Anh không biết tôi thích anh đến mức nào đâu.”

Mũi tôi ngửi thấy mùi trầm hương dịu nhẹ từ cơ thể hắn, hơi thở đan xen.

Không kìm được, tôi từ từ cúi đầu xuống, từ từ, từ từ áp sát môi hắn.

Chỉ còn cách một sợi tơ.

Cửa phòng đột nhiên bật mở.

Giang Lộ thò đầu vào: “À đúng rồi anh hai, em nghĩ ba đối tượng mai mối cho em gái hơi ít ấy nhỉ? Có cần em lập thêm danh sách, thêm mấy người nữa không…”

Giang Lộ: “???”

Hắn chết sững ngay cửa, mắt trợn to như chuông đồng.

Ánh mắt hắn lướt qua Giang Dự, rồi lại nhìn tôi, sau cùng quay lại nhìn Giang Dự: “À, làm phiền rồi, hai người, ờ, đang hôn nhau ha.”

Hắn nuốt nước miếng, rón rén nói: “Anh hai, trong danh sách đối tượng mai mối cho em gái, có cần em ghi thêm tên anh không?”