Chương 1

Cập nhật: 3 tuần trước

1

Dòng chữ cuối làm đầu óc tôi rối như tơ vò.

Trò đùa?

Video AI ghép?

Lừa đảo?

“Chuyện này là giả.”

Tôi ném điện thoại xuống bàn.

Giang Xuyên không phải loại người đó. Anh yêu tôi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe của Giang Xuyên đang chạy vào gara. Hôm nay anh về sớm lạ thường.

Tôi đứng dậy, đón lấy áo khoác anh vừa cởi.

Định kể luôn về trò đùa này, thì một thỏi son rơi ra từ túi áo.

Giang Xuyên mặt không biến sắc nhặt lên:

“Son của thư ký Lý. Anh quên chưa trả lại.”

Tôi liếc nhìn màu son — số hiệu trùng khớp với màu môi của người phụ nữ trong đoạn video.

Tôi giả vờ không biết gì, treo áo lên rồi nũng nịu: “Chồng à, sau này đừng nhặt bậy son của phụ nữ khác nữa nhé. Em sẽ giận đấy.”

Anh cười, gõ nhẹ lên mũi tôi: “Biết rồi.”

Nhân lúc anh đi tắm, tôi lén mở khóa điện thoại anh.

Tin nhắn chẳng có gì bất thường.

Lịch sử chuyển tiền cũng sạch sẽ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa đặt điện thoại lại, Giang Xuyên quấn khăn tắm bước ra, để lộ đường cơ bụng hoàn hảo.

Tôi lướt tới, đôi mắt long lanh như có lửa, định kéo khăn anh ra.

Anh giữ tay tôi lại, hôn lên trán tôi:

“Ngoan, em biết anh không thích mấy chuyện này mà.”

Tôi cụt hứng, nhưng ánh mắt lại lướt qua vết bớt nhỏ trên bụng anh — một vết bớt màu nâu nhạt.

Tim tôi bỗng thắt lại.

Vì trong video, vết bớt ấy hiện rõ mồn một.

Tối hôm đó, chúng tôi ăn tối như thường lệ.

Như mọi ngày, anh đưa tôi một ly nước bổ sung vitamin.

Tôi uống như thường lệ, anh nhìn tôi nuốt xuống rồi mới quay vào thư phòng làm việc.

Tôi tranh thủ vào nhà vệ sinh móc họng, nôn hết ra.

Bởi vì ngay trước đó, tôi vừa thấy một lời mời kết bạn:

“Đừng bao giờ uống ly nước đó.”

2

Tôi sững người.

Tài khoản kết bạn đó có ID là “Người Bảo Vệ”.

Tôi ấn đồng ý, rồi gửi ngay một phong bao lì xì 50 tệ.

Tôi: “Anh là ai?”

Người Bảo Vệ: “Xuống gara, trên xe Giang Xuyên có một điện thoại khác. Ở ngăn bí mật gần bình cứu hỏa. Xem xong, cô sẽ hiểu tất cả.”

Tôi mặc đồ, nhẹ nhàng rời khỏi nhà.

Vừa bước tới cửa, Giang Xuyên từ thư phòng ló ra:

“Vợ ơi, em đi đâu thế?”

Tôi giật mình, da gà nổi khắp người, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

“Em quên bé gấu Abebe trên xe. Không có nó em không ngủ được.”

Anh cười, quay lại thư phòng.

Tôi cầm chìa khóa xe, chạy ngay xuống gara.

Trong gara lạnh toát.

Tôi lần tới bình cứu hỏa, quả nhiên tìm thấy một hộp nhỏ giấu sau lưng.

Một chiếc iPhone cũ.

Mật mã không phải cái anh thường dùng.

Người Bảo Vệ nhắn tiếp: “Mật khẩu là ngày cưới của anh ta với Dương Mạn: 20220520.”

Tôi nhập vào — máy mở.

Hình nền là ảnh cưới của anh ta và người phụ nữ trong video, hai người ôm nhau cười rạng rỡ như đôi tân nhân hạnh phúc nhất trần đời.

Tôi nhìn mà muốn phát điên.

Hóa ra cái lần anh bảo “đi công tác nước ngoài”, là để tổ chức đám cưới với người đàn bà kia!

Anh ta dùng số điện thoại khác để liên lạc với Dương Mạn.

Tôi mở lịch sử chat — những lời lẽ không thể chấp nhận nổi.

Tôi kéo lên trên… và bàng hoàng ch.t lặng.

Hóa ra, tai nạn xe khiến ba mẹ tôi gặp chuyện, là do anh ta giở trò.

Mẹ tôi ch.t tại chỗ.

Ba tôi thành người thực vật, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Công ty rơi vào tay anh ta.

Mỗi ngày anh đều âm thầm rút vốn, chuyển tài sản — định moi sạch công ty.

Tôi giận đến phát run.

Đúng lúc đó, giọng Giang Xuyên vang lên từ trên cầu thang:

“Vợ ơi? Em đang làm gì sau xe anh thế?”

Tôi ở gara quá lâu, khiến anh ta nghi ngờ.

Tôi nhanh tay nhét điện thoại vào lại hộp.

Anh đi tới, thấy tôi đang cầm hộp quà của LV.

Tôi cười giả lả, gõ nhẹ tay anh một cái:

“Mai là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của tụi mình, em định tặng anh bất ngờ, giấu quà trong xe nè. Anh chạy ra làm gì?”

Ánh mắt Giang Xuyên lướt qua cốp xe một vòng, sau đó cười hiền rồi ôm lấy tôi:

“Vẫn là vợ anh tâm lý nhất. Ngày mai mình đặt chỗ ở nhà hàng nhé, đi ăn mừng.”

Cái ôm của anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Nhưng tôi không thể để lộ ra bất cứ điều gì.

Tôi gật đầu, để mặc anh nắm tay dắt tôi quay về nhà.

3.

Sáng sớm hôm sau, Giang Xuyên lái xe ra ngoài.

Tôi quyết định đến công ty một chuyến. Từ sau khi ba mẹ gặp chuyện, tôi hầu như chưa bao giờ trở lại.

Tôi xuống tầng hầm, tìm chiếc xe của anh ta, nhưng chiếc điện thoại trong cốp đã biến mất.

Trong lúc đang thất vọng, thang máy dừng lại ở tầng 27.

Một người phụ nữ mặc bộ Chanel bước vào.

Là cô ta.

Người phụ nữ trong đoạn video — Dương Mạn.

Cô ta cười duyên dáng:

“Chị là phu nhân của Tổng Giám đốc Giang đúng không? Em nghe danh chị đã lâu, hôm nay gặp đúng là danh bất hư truyền — trẻ trung, xinh đẹp.”

Tôi giữ vẻ mặt bình thản:

“Cô là…?”

“Em là Dương Mạn, tân Giám đốc Tài chính.”

Cô ta tiếp lời, giọng ngọt như mật:

“Có lẽ Tổng Giám đốc chưa kịp nói với chị. Anh ấy bảo sức khỏe chị yếu, không muốn chị phải lo mấy chuyện công ty.”

Lời nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy ẩn ý.

Cô ta vẫn chưa dừng lại:

“Anh ấy thật sự là người chồng lý tưởng, ai cũng ngưỡng mộ chị đấy. Ước gì chồng em cũng chu đáo như vậy, em đâu cần phải đi làm. Con em mới ba tuổi thôi, thật sự muốn ở nhà chơi với bé nhiều hơn.”

Vừa nói, cô ta vừa đưa tôi xem hình nền điện thoại — là một bé trai kháu khỉnh, cười tươi rạng rỡ.

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Thì ra… chúng còn có cả con rồi.

Tôi cố gắng mỉm cười:

“Đứa bé này giống cô ghê.”

“Thật ra giống ba nó nhiều hơn.”

Cô ta cười khẽ, đưa tay che miệng như e lệ.

Thang máy mở cửa.

Dương Mạn cúi đầu chào:

“Hẹn dịp khác mời chị dùng bữa nhé.”

Nhìn bóng cô ta uyển chuyển bước đi, tôi chỉ thấy toàn thân buồn nôn.

Vào được văn phòng của ba, nơi từng nghiêm trang giờ đã phủ đầy bụi và ngổn ngang đồ đạc.

Không ai chăm nom, không ai dọn dẹp — giống như ông chưa từng tồn tại.

Tôi siết chặt tay.

Giận dữ bước đến tìm trợ lý Chủ tịch, nhưng… người đó cũng đã biến mất khỏi công ty.

Người Bảo Vệ lại gửi tin nhắn:

“Đến phòng lưu trữ hồ sơ đi, thư ký cũ của cha cô – Tiểu Trương – vẫn còn ở đó.”

Tôi lập tức tìm đến phòng hồ sơ.

Vừa thấy tôi, Tiểu Trương đã xúc động rõ rệt:

“Tiểu thư! Cuối cùng cô cũng đến rồi!”

Tôi bảo cô ấy tra lại toàn bộ thay đổi nhân sự kể từ khi Giang Xuyên tiếp quản công ty.

Kết quả khiến tôi nghẹt thở.

Trước và sau khi cha tôi gặp chuyện, công ty diễn ra hàng loạt điều động cấp cao.

Và Dương Mạn chính là một trong những “trường hợp đặc biệt” — đột ngột được bổ nhiệm chức Giám đốc Tài chính, không qua bất kỳ quy trình nào.

Tiểu Trương hạ giọng:

“Dạo gần đây họ đang âm thầm sa thải hàng loạt nhân viên lâu năm. Rất nhiều lãnh đạo cốt cán đã bị loại bỏ. Là do Dương Mạn ra mặt. Mà Tổng Giám đốc Giang… cũng không ngăn cản gì.”

Cô ấy chỉ vào một tập văn bản:

“Kỳ lạ nhất là đây — tài liệu cuối cùng do Chủ tịch ký trước khi gặp tai nạn, chính là giấy phê duyệt cho Dương Mạn lên chức Giám đốc Tài chính. Nhưng tôi nhớ rõ, hôm đó Chủ tịch không hề đến công ty!”

Một tiếng “đoàng” vang lên trong lòng tôi.

Giả mạo chữ ký.

Thêm một lần nữa.

Từng lớp dối trá, từng cú đâm sau lưng… cuối cùng cũng đang dần hé lộ.

4.

Tôi gõ cửa phòng làm việc của Giang Xuyên, anh ta đang nghe điện thoại.

“Chuyện tiền bạc… À, để hôm khác nói.”

Thấy tôi bước vào, hắn lập tức đổi giọng.

“Anh đang bận à?” Tôi tiến lại gần, tiện tay nhấc tách cà phê trên bàn.

Trên vành tách vẫn còn lờ mờ dấu son môi.

Tôi vờ như không thấy gì, hờ hững đưa lên mũi ngửi.

“Cái này nguội rồi, để em nhờ thư ký pha lại cho.”

Hắn vội giật lấy tách cà phê:

“Không cần đâu. Vợ yêu, sao em lại đến đây?”

Tôi ngồi xuống đối diện hắn:

“Em đến xem văn phòng của ba.”

Gương mặt Giang Xuyên cứng lại một thoáng, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên:

“Chỗ đó để lâu không ai dọn dẹp, bụi lắm. Em đừng vào làm gì.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Em vừa từ đó ra. Bên trong chất đầy đồ đạc, chẳng ai đoái hoài đến.”

Hắn bước lại gần, nắm lấy tay tôi:

“Xin lỗi em, là anh sơ suất. Anh sẽ cho người đi dọn ngay.”

Tôi rút tay về, lạnh lùng hỏi:

“Còn trợ lý Chủ tịch thì sao? Thay người lúc nào cũng không báo em một câu?”

Hắn liền cúi xuống, ngồi xổm trước mặt tôi, giọng dịu như gió:

“Vợ à, đây đều là những điều công ty cần. Anh không muốn em lo lắng. Mọi chuyện đã có anh.”

Tôi đứng bật dậy, giọng gắt lên:

“Cần thiết đến mức phải đuổi hết những người từng theo ba tôi vào sinh ra tử?”

“Công ty này mang họ Lâm, không phải họ Giang!”

Sắc mặt hắn biến đổi trong giây lát, nhưng vẫn giữ thái độ dịu dàng, kéo tay tôi:

“Những người đó dính dáng đến tham ô. Khi còn sống, ba em cũng định cho họ nghỉ việc. Anh chỉ làm theo ý ba thôi. Thế này nhé, từ giờ chuyện gì quan trọng của công ty, anh sẽ bàn với em trước. Được không?”

Lý do thật vụng về.

Nhưng nếu là “Lâm Kiều” của trước kia — chắc chắn đã tin rồi.

Giang Xuyên ôm lấy tôi, dịu dàng dỗ dành:

“Anh biết em rất xem trọng công ty của ba. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là em phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi:

“Tối nay em muốn ăn gì? Anh đưa em đi.”

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Dương Mạn đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta lóe lên một tia giảo hoạt:

“Xin lỗi đã làm phiền, Giám đốc Giang. Đây là một hợp đồng cần anh ký gấp. Tối nay còn một cuộc họp rất quan trọng anh phải tham gia nữa.”

Tôi đẩy Giang Xuyên ra, cười nhạt:

“Vậy khỏi ăn tối, em tự về nghỉ.”

Bước ra khỏi văn phòng, tôi tìm đến ban công.

Và rồi, không thể kìm nén thêm, nước mắt tôi trào ra từng dòng.

Tay run run, tôi móc điện thoại ra.

Tôi muốn báo cảnh sát.

Chỉ cần báo cảnh sát, có thể tra ra nguyên nhân thật sự vụ tai nạn của ba mẹ.

Có thể lật lại chuyện Giang Xuyên âm thầm chuyển tài sản công ty.

Nhưng đúng lúc ấy, tin nhắn của Người Bảo Vệ hiện lên:

“Đừng báo cảnh sát. Nhất định đừng!”

Tôi giận dữ đến tột độ.

Người này rốt cuộc là ai?

Đã nói cho tôi biết bao nhiêu sự thật, nhưng lại không cho tôi báo cảnh sát?!

Tôi gửi yêu cầu gọi video đến tài khoản của Người Bảo Vệ.

Nhưng bên kia vẫn không chịu bắt máy.

Tôi cúp máy, định gọi thẳng đến tổng đài cảnh sát.

Tin nhắn lại đến:

“Tôi không tiện nhận video. Nhưng tôi sẽ không hại cô. Tin tôi đi, giờ chưa thể báo cảnh sát!”