Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1.

Cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí để tỏ tình với nam thần lớp mình – Lâm Tự Nhiên.

Cậu ấy nhận lấy bức thư tình từ tay tôi bằng những ngón tay thon dài, khóe miệng khẽ cong lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện ra khi cười.

“Bạn học Hứa Tuế An, cảm ơn cậu đã thích tớ. Nhưng so với người yêu, tớ nghĩ tụi mình làm bạn học cùng tiến thì hợp hơn.”

Không hổ là nam thần dịu dàng, đến từ chối người ta cũng nhẹ nhàng như vậy.

Cậu ấy đúng là… Tôi muốn khóc chết đi được.

Chúng tôi là bạn cùng lớp, tôi đứng nhất khối, cậu ấy đứng thứ hai.

Trong lớp có người “đẩy thuyền” chúng tôi.

Tôi thích cậu ấy, nhưng hình như cậu ấy không thích tôi.

Tôi cố nặn ra một nụ cười, hỏi tiếp: “Vậy… cậu có người thích chưa?”

Nếu chưa thì tôi còn cơ hội.

Ai ngờ cậu ấy lại nói: “Tớ thích Dư Vi.”

Tiếng tim tan vỡ.

“Bạn học Hứa, cậu có thể giữ bí mật giúp tớ không?”

Tôi luống cuống gật đầu.

“Biết… biết rồi.”

Dư Vi là hoa khôi trường, kiểu con gái xinh sắc nét, khí chất lạnh lùng.

Hoa khôi và nam thần đúng là trời sinh một đôi.

Không trách được vì sao mỗi lần xuống lầu Lâm Tự Nhiên đều cố tình đi đường vòng qua lớp Bảy.

Cũng không lạ khi lần trước Dư Vi ngã, cậu ấy lập tức bế cô đến phòng y tế.

Nhưng mà…

Tôi nhớ không nhầm thì hình như Dư Vi thích đại ca trường Thời Tự.

Chuyện hoa khôi thầm yêu đại ca trường ai cũng biết.

Người ta đồn rằng: sự dịu dàng của cô nàng lạnh lùng ấy chỉ dành cho một người.

Tôi cười cười, hỏi: “Dư Vi đang theo đuổi Thời Tự đúng không?”

Khóe miệng Lâm Tự Nhiên co giật: “Cậu nói hay thật đấy.”

Cậu ấy quay đi, không thèm nhìn tôi nữa.

Tôi cười gượng.

Hê hê, người cậu ấy thích lại không thích cậu ấy.

2.

Hôm đó, lớp Một và lớp Bảy học thể dục chung.

Tôi ngồi dưới tán cây mát rượi, buồn ngủ đến díp mắt, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Lâm Tự Nhiên.

Cậu ấy ngồi tựa vào gốc cây bên kia làm bài, nhưng rõ ràng đầu óc để đâu đâu.

Ánh mắt cứ liếc về phía Dư Vi, mang theo một chút lưu luyến xen lẫn thất vọng.

Dư Vi đang mang nước cho Thời Tự – người vừa chơi bóng xong.

Wow.

Thời Tự rất kiêu, chẳng thèm để ý ai, cũng không nhận lấy chai nước.

Có người lên tiếng bênh Dư Vi: “Anh Dục à, hoa khôi theo đuổi anh bao lâu rồi, nể mặt người ta chút đi mà.”

“Thích thì cậu theo đi.” – Giọng hắn bực bội.

Lâm Tự Nhiên đột ngột đứng bật dậy, nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn về phía Thời Tự.

Cậu ấy đau lòng rồi.

Giọng nói lạnh lùng của Dư Vi vang lên: “Thời Tự, rốt cuộc tại sao anh không thích tôi? Tôi không đủ xinh à?”

Thời Tự cười khẩy: “Không thích thì cần lý do sao?”

“…”

Ngay trước mặt bao nhiêu người, bị từ chối như vậy, Dư Vi giận lắm.

“Thời Tự, chẳng lẽ cậu thích Hứa Tuế An?”

Hả?

Cái gì cơ?

Liên quan gì đến tôi?

Thời Tự rõ ràng chưa bao giờ để ý đến tôi, vậy mà bây giờ lại nhìn đúng chỗ tôi đang ngồi.

Hắn liếc tôi một cái rồi lập tức trừng mắt nhìn Dư Vi.

“Cậu… cậu nói linh tinh cái gì đấy?”

Dư Vi cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, tôi thấy rồi, trong điện thoại cậu toàn là ảnh của Hứa Tuế An, hình nền cũng là cậu ấy!”

Ngay lập tức, tôi cảm thấy có vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Có mấy tiếng “Ồ” vang lên từ đám đông.

Hai lớp đều có mặt ở đây, chẳng ai giữ ý cả.

Tôi vốn đang buồn ngủ, tựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không nhìn kỹ thì còn tưởng tôi đang ngủ thật.

Vậy nên tôi lập tức nhắm chặt mắt.

Bình tĩnh. Không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi.

Không khí đột nhiên lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió thổi.

Một lát sau, tôi nghe thấy giọng Thời Tự lúng túng vang lên:

“Khụ… im hết đi.”

Đến khi tan học, có bạn gọi tôi, tôi mới lờ đờ mở mắt.

Ban đầu định giả vờ ngủ.

Ai ngờ ngủ quên thật.

Mọi người gần như về lớp hết rồi, không ngờ Thời Tự vẫn chưa đi.

Tôi giả bộ như không có chuyện gì, lặng lẽ rời đi.

Về lớp, có người thì thầm bàn tán:

“Không ngờ Thời Tự lại thích học thần lớp mình.”

Tay tôi hơi khựng lại khi cầm sách, nhưng giả vờ như không nghe thấy.

“Thật hay giả vậy?”

Tôi lật sách ra, bắt đầu làm bài.

“Lúc nãy cậu đi vệ sinh không nghe, chính miệng Dư Vi nói đấy.”

Viết sai một chữ, tôi lặng lẽ gạch đi.

“Không phải Dư Vi đang theo đuổi Thời Tự à?”

“Hoa khôi thích đại ca, đại ca thích học thần… mẹ ơi! Không lẽ học thần thích hoa khôi?”

“Ôi loạn thật.”

Tôi lau mồ hôi.

Chị em ơi, hình như cậu bỏ sót một mắt xích rồi đấy.

“Nhưng Thời Tự hung dữ quá, Hứa Tuế An thì dịu dàng thế, hai người không hợp đâu.”

Tôi đâu có dịu dàng, tôi chỉ là kiểu người cảm xúc bình ổn thôi.

Kiểu như ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, có người làm đổ nước vào vở bài tập của tôi, tôi vẫn có thể bình thản nói: “Không sao đâu.”

Kiểu bình ổn đó đó.

Vì tôi có làm bài tập đâu.

Thực ra chuyện “Thời Tự thích tôi”, tôi không tin lắm.

Dù sao giữa tôi với hắn cũng chẳng có giao tình gì.

Nhưng dù là thật hay giả, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi vẫn sẽ tiếp tục thích Lâm Tự Nhiên.

3.

Cuối tuần, trong thư viện.

Tôi đang ngồi ở một góc đọc tiểu thuyết thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc bước vào phía sau giá sách.

Tôi đuổi theo: “Lâm Tự Nhiên?”

Cậu ấy mặc sơ mi trắng, ôm mấy quyển sách luyện đề trong tay, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Trùng hợp thật, cậu cũng đến mua tài liệu học à?”

Tôi giơ cuốn tiểu thuyết trong tay lên “Trọng sinh quý nữ: Vương gia sủng tận trời”.

“Ở nhà buồn quá nên ra ngoài chơi.”

“Rốt cuộc cậu học kiểu gì mà đứng nhất khối vậy?”

Câu nói đầy chua xót của anh chàng mãi mãi hạng nhì.

Cậu ấy hơi nhíu mày, như bất đắc dĩ, như buồn bã.

Tôi không biết điều, lại còn xích lại gần.

“Lâm Tự Nhiên, dù sao Dư Vi cũng không thích cậu, vậy thử hẹn hò với tôi đi?”

“Không được, tôi phát hiện Thời Tự không thích Dư Vi, nên tôi muốn thử với cậu ấy.”

“…”

“Đi trước nhé.”

Cậu ấy chọn xong sách, chuẩn bị rời đi.

Tôi đuổi theo, níu lấy tay cậu ấy:

“Làm ơn mà, tôi muốn yêu đương, nếu sau này cậu vẫn không thích tôi thì chia tay cũng được mà.”

Cậu ấy quay đầu lại, thở dài.

Vừa định nói gì đó thì lại im bặt, ánh mắt nhìn về phía sau lưng tôi.

“Sao thế?”

Giọng Thời Tự vang lên từ phía sau, mang theo sự tức giận và khó tin.

“Cậu… Hai người các cậu?”

Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo, vội vàng tính kế thoát thân.

Lâm Tự Nhiên rút tay về: “Cậu đến đây làm gì?”

Thời Tự cười lạnh: “Sao? Đây là nhà cậu à?”

Hắn mặc kệ Lâm Tự Nhiên, bước thẳng tới trước mặt tôi: “Hôm đó cậu nghe thấy rồi đúng không?”

“Gì cơ?” – Tôi giả vờ ngơ ngác.

“Tôi biết cậu không ngủ.”

“Tôi thật sự ngủ rồi mà.” – Tôi không nói dối.

“Tôi còn chưa nói là ngày nào, cũng chưa nói chuyện gì mà.”

“…” – Bị dắt vào bẫy rồi.

Không khí đang căng thẳng thì…

“Lâm Tự Nhiên, Thời Tự, Hứa Tuế An?” – Dư Vi từ cửa bước vào.

Thời Tự quay sang nhìn cô, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Cậu đến đây làm gì?”

Lâm Tự Nhiên: “Tôi hẹn cậu ấy tới, không liên quan đến cậu.”

Dư Vi đưa tay chỉ từng người chúng tôi, không thể tin nổi:

“Các cậu… các cậu…”

Đủ rồi.

Tôi nói đủ rồi đấy.

Nhân lúc hai người bên cạnh đang cãi nhau, tôi cúi người định lặng lẽ rút lui.

Không ngờ Dư Vi bỗng kéo tay tôi lại:

“Khoan đi đã.”

Tôi: …

Vì ở đây không tiện nói chuyện nên chúng tôi chuyển sang quán trà sữa đối diện.

Tôi bị ép đi.

Ngồi im hút trân châu.

Một viên, hai viên, ba viên…

Lâm Tự Nhiên: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Dư Vi: “Không phải cậu hẹn tôi tới sao?”

Thời Tự nhìn tôi: “Cậu hay nơi này đúng không? Tôi tới tìm cậu để nói chút chuyện.”

Dư Vi giọng đầy mỉa mai: “Nói chuyện á~”

Hả? Trân châu bị kẹt trong ống hút rồi.

Thời Tự trừng mắt với cô ấy, rồi quay sang hỏi Lâm Tự Nhiên: “Hai người là thế nào đây?”

Lâm Tự Nhiên: “Tôi đến mua tài liệu.”

Tôi cười gượng: “Gặp tình cờ, thật đấy.”

Chúng tôi nói vòng vo một hồi, cuối cùng cũng làm rõ mối quan hệ rối rắm.

Dư Vi đầy hứng thú, vỗ nhẹ lên đầu tôi:

“Thích Lâm Tự Nhiên à? Yên tâm, sau này tớ sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy, cậu đừng cướp Thời Tự của tôi là được.”

Thời Tự: “Cậu im đi!”

Lâm Tự Nhiên: “Cậu quát Dư Vi làm gì? Hứa Tuế An sẽ không thích người tính khí tệ, học hành cũng tệ như cậu đâu.”

Lần đầu tiên tôi thấy nam thần dịu dàng mà cũng biết cãi tay đôi, Thời Tự rõ ràng có phần lép vế.

Tôi đứng dậy, nói nhỏ: “Tôi về nhà đây.”

Thời Tự: “Tôi đưa cậu về.”

“Không cần đâu.” Chúng ta có quen thân gì đâu.

Dư Vi: “Không được! Nếu đi thì tôi cũng đi!”

Lâm Tự Nhiên: “Không được! Vậy thì tôi cũng đi!”

Tôi: …

Cảnh tượng lại trở nên hỗn loạn.

“Phụt!”

Dư Vi bật cười.

Nụ cười của hoa khôi thật sự rất đẹp.

Cô thu lại nụ cười, nói:

“Hay là… bốn đứa chúng ta quen nhau luôn đi?”

“Hả?” – Tôi không hiểu, nhưng vô cùng sốc.

Lâm Tự Nhiên nhìn Dư Vi, rồi lại nhìn Thời Tự.

Cậu rõ ràng đã nhớ ra chuyện Dư Vi thích Thời Tự.

“Nếu muốn mọi người đều viên mãn, thì chỉ còn cách này thôi.”

Sự nhượng bộ đến từ nam thần học bá.

“Khoan, chờ chút đã.” – Tôi vẫn không hiểu, nhưng vẫn vô cùng sốc.

Thời Tự có vẻ không cam lòng, nhưng cũng khẽ gật đầu.

“Ừ thì… Cứ tạm vậy đi.”

“Thế giới này không còn ai bình thường ngoài tôi nữa à?” – Tôi vẫn không hiểu, nhưng vẫn vô cùng sốc.

Dư Vi rất hài lòng, lấy điện thoại ra:

“Tạo nhóm đi, 1460 nhé.”

Lâm Tự Nhiên, Thời Tự: “Được.”

Tôi không động đậy.

Đây là sự phản kháng cuối cùng của tôi.

Nhưng mà Lâm Tự Nhiên lại có WeChat của tôi.

Cậu ấy vỗ vai tôi: “Tôi kéo cậu vào nhóm nhé, nhanh lên nào.”

Tôi: …

Vừa vào nhóm, Thời Tự đã gửi lời mời kết bạn.

Dư Vi cũng theo sau.

“Đổi tên nhóm đi.” – Lâm Tự Nhiên đề nghị.

Dư Vi: “Nhóm Tứ Thần đi?”

Tôi lạnh cả người, cười khẩy: “Hay là đổi thành “Mồ chôn tình yêu” nhé.”

Chôn luôn mớ tình cảm rối rắm này.

Cuối cùng bọn họ thống nhất tên nhóm: Tứ Ái.

4.

Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tôi chỉ muốn yêu đương đơn thuần thôi mà.

Ai ngờ lại vướng vào ba con người đầu óc có vấn đề.

Bình thường ai chấp nhận nổi chuyện bốn người yêu nhau?

Về đến nhà, mẹ đang nấu cơm.

“Mẹ ơi, con có một tin tốt và một tin xấu.”

Mẹ: “Nghe tin xấu trước đi.”

“Để con nói tin tốt trước nhé.”

“Con có người yêu rồi.”

“Vậy tin xấu là gì?”

“… Có hơi… Đông người chút.”

Mẹ: “Vậy… Còn yêu tiếp không?”

“Có chứ, nhưng con chỉ được quen một người thôi mà.”

5.

Giờ nhìn Lâm Tự Nhiên, tôi lại thấy hơi ngượng.

Chúng tôi học cùng lớp, nói chuyện vốn đã nhiều.

Giờ cậu ấy không còn gọi “bạn học” nữa, mà lại gọi thẳng tên tôi.

Thời Tự hay nhắn tin hỏi han.

Dư Vi mua hai chiếc kẹp tóc, đưa tôi một cái.

Cô nói: “Người trong nhà với nhau cả, đừng khách sáo.”

Chuyện yêu đương này…

Nói thật thì, cũng không tệ lắm.

Tan học buổi trưa, tôi quay đầu nhìn Lâm Tự Nhiên.

Muốn rủ cậu ấy đi căn tin cùng.

Yêu nhau rồi, chắc sẽ không từ chối chứ?

“Lâm Tự Nhiên, đi ăn không?”

Cậu ấy ngẩng đầu lên, nói:

“Tôi vừa nhắn cho Dư Vi, cô ấy chưa trả lời.”

Đột nhiên, Thời Tự nhắn WeChat.

“Đi ăn trưa với tôi không?”

Tôi: …

Tôi còn đang phân vân thì nhóm “Tứ Ái” hiện thông báo.

Dư Vi gửi ảnh chụp màn hình khung chat.

“Đi ăn trưa không?”

“Không, tôi rủ Hứa Tuế An rồi.”

Khoan đã…

Bọn họ học chung lớp mà cũng phải nhắn tin à?

Rất nhanh sau đó, Dư Vi tag tôi:

“Không phiền nếu tôi đi cùng chứ?”

Lâm Tự Nhiên tag Dư Vi:

“Cùng đi đi.”

Thời Tự tag tôi:

“Cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy.”

Đủ rồi.

Thực sự đủ lắm rồi đấy.

Thế giới hoang đường này.

Dư Vi: “Hừ, có chuyện gì sao không nói thẳng trên nhóm? Nhóm này chỉ để trang trí thôi à?”

Thời Tự: “Cậu làm được trước đi rồi nói.”

Dư Vi: “Từ giờ có chuyện gì thì nói hết trên nhóm, đừng quên, bốn đứa chúng ta là một cặp đó.”

Thời Tự: “Cậu lên Baidu tra lại đi, định nghĩa “một cặp” là gì?”

Dư Vi: “… Thì chúng ta là người yêu bốn bên.”

Nhìn họ cãi nhau qua lại, tôi không nhịn được mà bật cười.

“Thật ra nhìn họ cũng đáng yêu ghê.”

Ngay sau đó, tôi nhận được ánh mắt u oán của Lâm Tự Nhiên.

Tôi vội lấy tay che miệng, lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng rồi.

“Khụ khụ, không đi bây giờ thì hết cơm đấy.”