Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Phu quân ta nam hạ cứu trợ thiên tai suốt nửa năm.
Lúc trở về, bên cạnh lại có thêm một nữ tử.
Nữ tử kia dáng vẻ cao ngạo, cử chỉ toát lên vẻ hào sảng, ngay giữa đường lớn, trước mặt biết bao người qua lại, nàng ta cứ thế lớn mật khoác lấy cánh tay phu quân ta.
Hoàn toàn không có dáng vẻ của một nữ tử đoan trang.
Nhìn cách hành xử này, rõ ràng nàng ta chẳng bận tâm đến thanh danh của mình chút nào.
Ta không biểu lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ quan sát nàng ta.
“Ngươi chính là thê tử do chỉ hôn mà tử Nguyên cưới về?”
Nàng ta khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng dừng trên người ta mà đ ánh giá không ngừng. Trong mắt chứa vài phần thương hại, nhưng phần nhiều lại là sự kiêu căng.
Cứ trừng trừng nhìn người khác như vậy mà không xưng danh, lời nói thốt ra cũng vô cùng khó nghe.
Một hành vi vô lễ, vô phép tắc.
Nhưng nể mặt phu quân, ta dù không ưa nàng ta, cũng nhịn nhường ba phần, không vì sự bất kính này mà so đo.
Phu quân nói với ta, nữ tử này tên là Tống Thiên Thiên, là người hắn cứu được trên đường nam hạ, vì nàng ta là cô nhi không nơi nương tựa, hắn mới tạm thời dẫn theo bên mình.
Không ngờ nàng ta có kiến thức bất phàm, trong lúc cứu trợ còn hiến kế cho hắn, đưa ra không ít mưu lược chưa từng nghe qua.
Tống Thiên Thiên lập công, tự nhiên không thể để nàng ta trôi dạt bên ngoài.
Vì không nơi nương tựa, hắn liền nghĩ đến việc đưa nàng ta về phủ, để nàng ta làm bạn với ta.
Lúc phu quân nói điều này, trong mắt hắn hiện rõ sự tán thưởng.
Một nữ tử không bị bó buộc bởi lễ giáo, phong thái và cách hành xử khác hẳn những nữ tử mà hắn từng gặp từ nhỏ, lại có thể nói ra những điều vốn chỉ nam nhân mới dám nói, với hắn mà nói, quả thực là điều mới mẻ.
Nửa năm cùng nàng ta sống chung ngày đêm, giờ lại đường đường chính chính đưa về phủ.
Dù nói thế nào, ta cũng không tin giữa bọn họ không có gì.
“Vậy nên phu quân định nạp nàng ta làm thiếp?”
Ta không hứng thú nàng ta thông minh tài giỏi thế nào, chỉ muốn biết phu quân định xử lý nàng ta ra sao.
Nếu chỉ coi như bằng hữu bình thường, tạm thời thu nhận trong phủ?
Nhưng như vậy cũng chẳng phải kế lâu dài.
Một nữ tử chưa xuất giá, cứ thế ở trong phủ nam nhân xa lạ, thanh danh sao có thể giữ được?
Hay là trực tiếp cho nàng ta danh phận thiếp thất?
Thế cũng tốt.
Nếu giữ nàng ta lại mà không có danh phận, một khi tai tiếng lan xa, hoặc là phu quân nhẫn tâm đuổi nàng ta ra khỏi phủ mặc kệ sống ch .t, hoặc là vì muốn bịt miệng thiên hạ, mà thu nàng ta làm thiếp.
Dù chọn thế nào, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một.
Thế nên, ta dứt khoát hỏi thẳng, nếu muốn nạp thiếp, lại là người mà phu quân thương tiếc, thì ta với tư cách chính thất, tự nhiên phải chuẩn bị chu toàn lễ nghi.
Cũng chỉ là một quý thiếp mà thôi.
Nào ngờ ta vừa dứt lời, sắc mặt Tống Thiên Thiên lập tức thay đổi.
Nàng ta đầy vẻ phẫn nộ, thậm chí trực tiếp đưa tay chỉ thẳng vào ta.
“Hạ Cẩm Nguyệt, ngươi nói vậy là có ý gì? Ai muốn làm thiếp? Đó là tiểu tam! Ta sao có thể làm tiểu tam!”
Có lẽ vì quá kích động, đầu ngón tay nàng ta suýt nữa chọc vào mặt ta.
Lâm ma ma, người đã chăm sóc ta từ nhỏ, lập tức che chắn ta ra sau lưng, khó chịu nhìn nàng ta:
“Dù cô nương có vô phép tắc, cũng nên hiểu chút lễ nghi tối thiểu chứ.”
Lâm ma ma vừa lên tiếng, phu quân đã vội vàng kéo nàng ta vào lòng, rồi vừa giải thích, vừa trách móc:
“Nguyệt nương, Thiên Thiên thẳng thắn quá, nàng nói thế dễ khiến nàng ấy hiểu lầm.”
Ta cười.
Nhìn Chu Tử Nguyên, người đã cùng ta chung sống ba năm, tình nghĩa vợ chồng đậm sâu, ta hỏi hắn:
“Chẳng lẽ, phu quân muốn để nàng ta làm chính thê?”
Chuyện này dĩ nhiên là không thể nào.
Triều đình có luật rõ ràng, ta ba năm sinh được một nhi tử một nữ nhi, hàng ngày hiếu kính cha mẹ chồng, chưa từng để xảy ra sai sót gì trong việc quản lý gia đình.
Không ai có thể bới móc lỗi lầm nào, tự nhiên cũng không có lý do để phế thê.
Nếu hắn cố tình làm lớn chuyện, thì không chỉ bị đ ánh bằng trượng, mà còn mất hết quan chức, bị đày đi ba nghìn dặm.
Dù có hủy cả đường công danh.
Chu Tử Nguyên từ nhỏ đọc sách thánh hiền, luật pháp đương triều rõ ràng khắc sâu trong lòng hắn.
Hắn lập tức lắc đầu:
“Nguyệt nương, vị trí chính thê của nàng, không ai có thể thay thế.”
2
Hắn tuy nói vậy.
Nhưng đêm ấy, liền đến viện của ta để bàn bạc một chuyện khác.
Chu Tử Nguyên trước tiên chắp tay hành lễ, khom người trước ta, trong mắt mang theo đôi phần áy náy. Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn nói ra quyết định của mình trong suốt nửa năm qua.
“Nguyệt nương thông tuệ, tự nhiên nhìn ra được ta có tình ý với Thiên Thiên rồi phải không?”
Hắn nói rất thẳng thắn.
Ta dù có chút khó chịu, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ lưỡng về quy củ. Việc chính thê lo liệu chuyện nạp thiếp cho phu quân, vốn là trách nhiệm không thể chối từ.
Nương từng dạy ta.
Nếu đã vào cửa hai năm mà chưa có thai, thì chẳng cần đợi phu quân hay cha mẹ chồng nhắc nhở, chính thê phải chủ động lo liệu chuyện nạp thiếp.
Còn nếu vừa thành thân không lâu đã mang thai, vậy cũng phải chủ động chọn thiếp cho phu quân, vì dù sao khi bụng lớn cũng không thể hầu hạ hắn được.
Chung quy lại, nạp thiếp là chuyện sớm muộn, không thể tránh khỏi.
Chỉ là hôm nay, Tống Thiên Thiên đã chính miệng nói rằng nàng ta tuyệt đối không làm thiếp, còn Chu Tử Nguyên cũng nói mình không thể bỏ vợ.
Vậy thì… phải làm sao để trọn vẹn đôi đường đây?
Đối diện với câu hỏi của ta, Chu Tử Nguyên ánh mắt đầy áy náy, nắm chặt tay ta, chậm rãi nói:
“Thiên Thiên là một nữ tử đặc biệt. Ta vốn định nạp nàng ấy làm quý thiếp, nhưng nàng ấy nói chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người, tuyệt đối không thể chia sẻ phu quân với người khác. Vậy nên…”
Chu Tử Nguyên thoáng dừng lại, ánh mắt càng lộ vẻ áy náy.
“Vậy nên, ta đã nghĩ ra một cách trọn vẹn. Hiện tại, ta đã dành toàn bộ tâm tư cho Thiên Thiên, nhưng ta cũng không thể phụ nàng. Vị trí chính thê vẫn là của nàng, nhưng từ nay ta sẽ không bước chân vào viện của nàng nữa, đồng thời ta cũng sẽ đối đãi với nàng ấy theo lễ nghĩa của bình thê. Như vậy, cũng không tính là phụ Thiên Thiên.”
Hắn nói xong, liền căng thẳng nhìn ta.
Dù sao nếu ta nổi giận ngay tại chỗ, chỉ cần lấy danh nghĩa gia tộc ra để ép buộc, thì đừng nói đến chuyện phong danh phận, ngay cả việc để nàng ta ở lại trong phủ cũng không thể. Nếu ta làm lớn chuyện, nàng ta chỉ có thể bị đuổi đi.
Nhưng nếu ta làm thế, tình nghĩa phu thê giữa ta và Chu Tử Nguyên cũng sẽ chấm dứt.
Thế gian này luôn khắc nghiệt với nữ tử.
Hắn không thích ta, thì vẫn có thể nạp thêm thiếp. Nếu muốn giữ hòa khí giữa hai nhà, dù không thể bỏ ta, hắn vẫn có thể lạnh nhạt với ta. Mà hạ nhân trong phủ luôn nhìn sắc mặt chủ nhân mà đối xử với người khác.
Ta vẫn không lên tiếng.
Dù biết phu quân thay lòng đổi dạ là chuyện khó tránh, nhưng ta cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra sớm như vậy.
Nương ta đã từng nói.
Nam nhân trong thiên hạ, hiếm ai có thể thật lòng chỉ đối tốt với một người.
Người mới thì mến, người cũ thì chán, nhan sắc phai tàn thì tình cảm cũng nhạt theo—đó là chuyện thường tình.
Vậy nên khi đối diện với phu quân, chỉ cần có đủ kính trọng là được, yêu ít một chút thì càng tốt.
Bằng cách đó, khi ngày mà hắn chán ghét ta đến, ta cũng không cần phải quá đau lòng.
Ta luôn nghe theo lời dạy của nương.
Nương ta có thể sống thoải mái giữa chốn hậu viện đầy rẫy thiếp thất, đương nhiên là có thủ đoạn riêng. Ta học theo bà, chắc chắn không thể sai.
Ta không vội đồng ý ngay, mà trước tiên hỏi:
“Nếu chỉ là không bước chân vào viện của ta, vậy những quyền hạn của chính thê vẫn thuộc về ta chứ?”
Có đôi khi, tình cảm không bằng quyền lực nắm trong tay.
Hiện tại, ta quản lý gia sự, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do ta định đoạt. Tuy rằng vất vả, nhưng có quyền trong tay, hạ nhân mới kính sợ ta.
Chu Tử Nguyên lập tức gật đầu.
“Đương nhiên rồi.”
Dường như chợt nhớ ra điều gì, hắn còn bổ sung:
“Thiên Thiên không quan tâm đến những thứ này, nàng ấy sống thanh tao tự tại như tiên nhân. Nếu nàng thích quản chuyện trong phủ, vậy cứ để nàng làm chủ.”
Không quan tâm đến tục sự sao?
Ta nhịn cười, tiếp tục hỏi kỹ thêm.
Bao gồm việc hắn không vào viện ta, nhưng ta có còn giữ danh nghĩa chính thê để tự do ra vào trong phủ không?
Ta có thể tham gia yến tiệc cùng các phu nhân nhà quan như trước kia không?
Nói ngắn gọn, trừ việc không còn là phu thê, mọi thứ khác có thay đổi không?
Chu Tử Nguyên lần lượt lắc đầu, còn cho ta một câu cam kết.
“Chỉ là từ nay về sau không còn vợ chồng chi thực, ngoài ra mọi chuyện đều không thay đổi.”
Vậy thì tốt.
Ta nhìn người nam nhân trước mặt.
Nói ta chưa từng động lòng, chắc chắn là giả.
Nhưng hiện giờ tâm tư hắn không còn đặt trên người ta nữa.
Cố chấp làm gì cũng vô ích.
Về chuyện hắn muốn cho Tống Thiên Thiên danh phận bình thê, ta chỉ coi đó như một trò cười.
Bởi vì, trong quốc pháp, hoàn toàn không có cái gọi là “bình thê”.
Suy cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một thiếp thất có thân phận cao hơn một chút mà thôi.
Và thiếp thất, vĩnh viễn không thể thay thế chính thê.
Chu gia có tước vị, dòng chính sẽ do trưởng tử kế thừa.
Chỉ cần nhi tử của ta trưởng thành, tước vị này sẽ là của con ta.
Dù là ai, cũng không thể thay đổi điều đó.
Cả tộc Chu, tất cả trưởng bối trong gia tộc, chỉ công nhận nhi tử của ta.
Vậy nên, ta chấp thuận đề nghị của hắn.
Rồi, như thể hơi tiếc nuối, ta chọn một nơi ở mới trong phủ, dọn đến cùng nhi nữ của mình.
Đó là viện tốt nhất nằm ở hướng Đông, cũng là nơi thanh nhã nhất trong phủ.
Chu Tử Nguyên xưa nay yêu thích thi thư, cũng yêu những thứ thanh tao, vậy nên hắn đã dành riêng viện này để thể hiện khí chất của mình.
Nơi ấy có một rừng mai rộng lớn, mùa đông thưởng mai, pha trà.
Còn có một hồ sen nhỏ, mùa hè thưởng hoa, hóng mát.
Từ lâu, ta đã muốn dọn đến đó.
Chỉ là trước kia, Chu Tử Nguyên không cho phép ai sống ở đó.
Nhưng bây giờ, ta rốt cuộc cũng có lý do để biến nó thành của mình.
3
Để tránh Chu Tử Nguyên hối hận.
Ngay sáng sớm, ta đã sai nha hoàn và gã sai vặt thu dọn hành lý, chuyển tất cả đồ đạc của ta và nhi nữ sang Đông viện.
Ta bận rộn suốt cả ngày, không có lấy một khắc nghỉ ngơi.
Giữa trời nóng như lửa đốt.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, ta ngồi dưới đình, dùng khăn lau nhẹ mặt.
Ai ngờ vừa đưa khăn lên chạm vào mắt, Tống Thiên Thiên đã dẫn theo một nhóm nha hoàn bà tử vây quanh, nghênh ngang đi tới.
Vừa mở miệng, đã là giọng điệu chanh chua mỉa mai.
“Ngươi và Tử Nguyên vốn chỉ là hôn nhân do cha mẹ định đoạt, nào có bao nhiêu tình cảm? Vậy nên ta cũng không tính là kẻ phá hoại. Hắn giữ cho ngươi danh phận chính thê, chỉ cần ngươi không gây chuyện, ta cũng chẳng thèm làm khó ngươi.”
Nàng ta nhìn ta với ánh mắt đầy kiêu ngạo, trong đáy mắt còn mang theo chút thương hại, như thể ta là kẻ đáng thương nhất trên đời.
Chỉ là nàng ta quên mất, đến tận bây giờ, nàng ta vẫn không có danh phận.
Không danh không phận, mà đã sớm leo lên giường chủ nhân.
Những nha hoàn bà tử đứng sau nàng ta đều cúi đầu, nhưng lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ấy, rõ ràng mang theo vài phần xem thường.
Dù có được sủng ái đi chăng nữa.
Thì vẫn chỉ là một kẻ không được thừa nhận, lại còn ngang nhiên chạy đến khoe khoang trước mặt chính thê.
Nói khó nghe một chút, đó chính là tiểu nhân đắc chí.
Nàng ta nói tình cảm giữa ta và Chu Tử Nguyên không sâu đậm, điều này ta không phủ nhận.
Nếu đã thật sự yêu sâu đậm, hắn đã chẳng đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy.
Nhưng khi nàng ta bảo ta và Chu Tử Nguyên là một cuộc hôn nhân mù quáng, ta tuyệt đối không thể đồng ý.
Hai nhà ta vốn có giao tình sâu đậm, ngay từ khi ta còn nằm trong tã lót, cha mẹ đôi bên đã định sẵn hôn ước này.
Lễ giáo giữa nam nữ vốn có nhiều quy củ.
Trước khi thành thân, cơ hội gặp gỡ cũng không nhiều.
Nhưng vì quan hệ thân thiết giữa hai nhà, để ta và Chu Tử Nguyên có thể nuôi dưỡng tình cảm, đôi bên thường xuyên qua lại.
Cho nên—
Ta và Chu Tử Nguyên, không thể nói là không có tình cảm.
Từ khi có ký ức, ta đã biết hắn chính là phu quân tương lai của ta.
Vì thế, mỗi lần gặp mặt, trong lòng ta luôn dâng lên vài phần vui mừng và mong đợi.
Dẫu sao, đó cũng là người sẽ cùng ta đi hết quãng đời này.
Hắn cũng chưa từng có bất kỳ dấu hiệu bất mãn nào.
Đêm tân hôn, hắn còn thề thốt với ta rằng, cả đời này sẽ đối đãi với ta như trân bảo.
Ba năm sau khi thành thân, vợ chồng ta cũng xem như hòa hợp ân ái.
Thậm chí, mới hai tháng sau khi cưới, ta đã mang thai.
Nghe theo lời dạy của nương, ta đã chủ động chọn một nha hoàn trong của hồi môn để làm thiếp cho Chu Tử Nguyên.
Suy cho cùng, nếu là người thân cận bên ta trở thành di nương, thì ít ra cũng yên tâm hơn.
Nhưng hắn lại kiên quyết từ chối.
Thái độ vô cùng cứng rắn, nói rằng tạm thời hắn không muốn có thêm nữ nhân nào khác.