Chương 1

Cập nhật: 3 tuần trước

1.

Khi Ninh Viễn hầu qua đời, ta bị ngăn ngoài cửa, chỉ có thể bất lực lắng nghe tiếng khóc ai oán từ trong phòng truyền ra, lòng như lửa đốt.

Ta là do Ninh Viễn hầu đưa về, nói rằng thấy ta mồ côi đáng thương, bèn nhận làm nghĩa nữ. Sau khi vào phủ, chính ông tự sắp xếp chỗ ở, tìm vú nuôi cho ta, đem những thứ tốt nhất trong phủ đều dành cho ta. Dưới sự chở che của ông, ta lớn lên đến 7 tuổi. Tuy chẳng phải phụ thân ruột, nhưng tình nghĩa còn hơn cả phụ tử.

Chỉ là trong phủ, người duy nhất bảo hộ ta, cũng chỉ có mình ông.

Chủ mẫu phủ hầu hoài nghi ta là con riêng mà phụ thân ông nuôi bên ngoài sinh ra, nên đối với ta trăm phần chướng mắt. Dù vậy, vì cố kỵ phụ thân nên cũng không dám công khai mắng chửi hay đánh đập.

Tỷ tỷ Tạ Như Vân từ lâu đã ghen ghét ta được nhận nhiều vật quý hiếm, thậm chí nàng chưa từng thấy qua. Nhưng nàng đâu biết, những thứ ấy đều là do sinh mẫu của ta lén sai người đưa đến, vì lòng nhớ nhung con gái.

Phụ thân vừa qua đời, chủ mẫu đã vội vàng đuổi ta khỏi phòng, sắc mặt đầy vẻ chán ghét, hoàn toàn quên đi lời trăn trối cuối cùng của phụ thân: “Nhất định phải đối xử tử tế với nàng ấy.”

Ta nghe tiếng khóc trong phòng dần lắng xuống, chẳng bao lâu, Tạ Như Vân bước ra.

Gương mặt nàng vẫn còn vương lệ, nhưng trong mắt lại ánh lên tia hưng phấn khó giấu.

“Nay phụ thân đã ch .t, xem ngươi còn dựa vào ai để sống nữa? Ta mới là đích nữ tôn quý nhất của phủ Ninh Viễn hầu. Bao năm qua, phụ thân lại đem những điều tốt đẹp nhất đều dành cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi chỉ được phép ăn đồ ta chừa lại, dùng vật ta không cần nữa mà thôi.”

Chỉ có ta biết, vinh hoa của phủ Ninh Viễn hầu hiện giờ đều nhờ vào ân điển của sinh mẫu ta. Thế nhưng lúc này ta chẳng muốn tranh luận với nàng, chỉ lặng lẽ nhìn vào trong qua khe cửa nàng vừa mở, mong được nhìn phụ thân lần cuối…

“Tiện nhân! Ngươi cũng xứng nhìn thấy phụ thân sao? Phụ thân chính là bị ngươi khắc ch. t đó!”

Tạ Như Vân gào lên, lao đến đẩy ta ngã xuống.

Tiếng động bên ngoài thu hút mọi người trong phòng bước ra. Những gương mặt ngày thường ôn hòa giờ đây đều trở nên lạnh lùng băng giá.

Bọn họ chưa từng coi ta là người một nhà, bất kỳ ai, cũng chưa từng.

Đêm hôm đó, chỗ ở của ta liền bị dời từ viện rộng rãi nhất phủ tới căn phòng kho ẩm thấp tối tăm. Cơm nước bọn hạ nhân đưa đến cũng là đồ thiu hỏng.

Phụ thân đã mất, ta cũng chẳng thiết ăn uống gì, chỉ mấy ngày đã gầy gò hốc hác.

Tạ Như Vân thường đến nhà kho tìm ta, trên người mặc xiêm y cũ của ta, đeo trâm cài ta từng dùng, xoay vòng trước mặt ta khoe khoang.

“Không ngờ phụ thân lại nỡ mua cho ngươi những thứ quý giá như vậy. Cái thứ tiểu tiện nhân như ngươi cũng xứng sao? Nhưng giờ tốt rồi, phụ thân ch .t rồi, mọi thứ đều là của ta.”

Ta u ám suốt mấy ngày liền mới dần dần thoát ra khỏi nỗi đau mất cha, ngẩng đầu nhìn Tạ Như Vân.

“Người có số mệnh của người.” Ta nói.

“Người có số mệnh?” Nàng bật cười ha hả, ngạo nghễ nói: “Chính là người có số mệnh. Ngươi sinh ra đã thấp kém, không xứng có được những thứ tốt đẹp ấy. Ta mới là đích nữ cao quý nhất phủ hầu. Tất cả vốn dĩ đều là của ta!”

Nàng ngạo mạn giương mày nói, rõ ràng đã hiểu lầm hàm ý lời ta.

Bỗng ánh mắt nàng rơi vào đống cơm thừa canh cặn ta chưa đụng đến, một tia tinh quang thoáng lóe trong đáy mắt.

“Khó trách vừa rồi thấy muội muội gầy đi nhiều, thì ra là không chịu ăn cơm a. Vậy không được đâu, nếu một ngày nào đó mà ch .t đói mất thì biết làm sao?”

Nàng dùng ngón tay út xinh xắn nhón lấy nửa cái bánh bao đen sì sì, cười tươi rói đưa tới miệng ta.

“Phụ thân vừa mới mất, ngươi không thể ch .t lúc này được. Kẻo thiên hạ lại nghĩ hầu phủ ta sau khi phụ thân mất liền ngược đãi một đứa nghĩa nữ.”

Nàng cưỡng ép tách miệng ta, nhét thẳng bánh vào.

Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng hô lanh lảnh của thái giám trong cung đột ngột vang vọng ngoài cửa.

“Thánh chỉ đến——”

2

Ninh Viễn hầu qua đời, Hoàng hậu nương nương nhớ đến ông từng là thuộc hạ cũ của nhà mẹ đẻ hộ quốc đại tướng quân của bà, nên vô cùng đau buồn, đặc biệt hạ một đạo ý chỉ, cho mời hai vị tiểu thư hầu phủ nhập cung bầu bạn.

Tạ Như Vân mừng rỡ không thôi, hộ quốc đại tướng quân nắm giữ binh quyền, Hoàng hậu nương nương đương nhiên thế lực to lớn. Phủ Ninh Viễn hầu bây giờ chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng, mấy năm gần đây mới khá khẩm lên một chút, nếu có thể bám được vào cành cao là Hoàng hậu nương nương, sau này đến tuổi cập kê, luận hôn gả chồng, tự nhiên cũng sẽ được nhà cao cửa rộng coi trọng hơn.

Dù không vừa lòng vì ta cũng được vào cung cùng lần này, nhưng do Hoàng hậu triệu kiến quá gấp, Tạ Như Vân không có thời gian gây chuyện với ta, đành vội vàng rửa mặt chải tóc để lên đường.

Trước điện Tê Ngô, ta nhìn y phục gấm vóc trên người Tạ Như Vân — đó là phúc quang cẩm mà sinh mẫu đích thân lựa cho ta, trên tay nàng còn đeo ngọc bội, cũng là sinh mẫu ta cố tình sai người tìm về. Chỉ là những món đồ này, cuối cùng đều lấy danh nghĩa Ninh Viễn hầu mà đưa đến. Thân phận của ta vốn không thể để người ngoài biết, nên dĩ nhiên cũng không thể nhận lấy một cách công khai.

“Trang phục hôm nay của tỷ tỷ, dường như có chút không hợp.”

Ta vừa nói xong, Tạ Như Vân liền cười lạnh, đánh giá ta từ đầu đến chân.

Phụ thân mất rồi, y phục của ta đều bị nàng đoạt đi sạch sẽ, bộ bạch y đang mặc đây là do ta tạm thời lục lọi trong rương hành lý của bọn hạ nhân mà ra.

“Sao hả? Nghe nói Hoàng hậu nương nương muốn triệu kiến ta đầu tiên, ngươi ghen tỵ rồi à?”

Tạ Như Vân đắc ý nói.

“Ghen cũng vô dụng thôi. Ta mới là đích nữ duy nhất của phủ Ninh Viễn hầu, còn ngươi chẳng qua chỉ là người ngoài. Hôm nay được nhập cung diện kiến Hoàng hậu nương nương, cũng là nhờ vào ánh sáng của phủ hầu ta đấy.”

Nhìn nàng vui vẻ hớn hở bước vào điện, ta không khỏi bật cười lạnh. Đã nhắc nàng không hợp, nếu nàng không nghe, vậy thì chỉ có thể tự chuốc khổ vào thân.

Tạ Như Vân đỏ mắt đi ra, ấm ức đến mức chẳng buồn liếc ta lấy một cái, cúi đầu theo ma ma rẽ vào tẩm điện.

Hoàng hậu nương nương muốn giữ chúng ta lại ở Tê Ngô cung.

“Thanh Nhan tiểu thư, nương nương có lời mời.”

Một nội thị trong cung đến truyền lời.

Đây không phải lần đầu tiên ta gặp đương kim Hoàng hậu, nhưng là lần đầu diện kiến bà nơi hoàng cung đầy uy nghi như thế này.

Ta nhìn thấy bóng dáng mỹ nhân mặc một thân tử y sau rèm trân châu tinh xảo, cũng nhìn thấy từng mảnh sứ bị đập vỡ trên mặt đất, vẫn còn đọng lại ít nước trà.

Bầu không khí trong điện lạnh ngắt, đám cung nhân không dám thở mạnh, hiển nhiên chủ nhân của cung này vừa nổi giận một trận.

Nhưng ngay khi ta bước vào, giọng nói phía sau rèm liền dịu xuống rất nhiều.

“Các ngươi lui xuống cả đi.”

Sau khi đuổi hết cung nhân ra ngoài, bà gọi ta bước lên phía trước.

Ta vòng qua rèm trân châu, nhìn gương mặt quen thuộc kia, khẽ gọi một tiếng:

“Nương.”

3

Ta là con gái tư sinh giữa đương kim Hoàng hậu và người tình thời chưa nhập cung. Năm xưa, địa vị của Hoàng hậu trong cung không vững, bất đắc dĩ phải đưa ta ra ngoài, trong đêm liền tráo một bé trai vào thay thế.

Khi ấy hộ quốc đại tướng quân đang chinh chiến nơi biên cương, may mà Ninh Viễn hầu trung thành tận tụy với Hoàng hậu, nên ta được đưa vào phủ hầu, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Nhị tiểu thư.

Tuy không thể giữ ta bên mình, nhưng Hoàng hậu rất thương ta. Sau khi địa vị đã ổn định, bà cũng từng liều mình ra khỏi cung thăm ta vài lần. Những lúc khác thì vẫn duy trì thư tín không dứt.

Nay Ninh Viễn hầu qua đời, bà lập tức đưa ta vào cung.

Nương nói, lần này bà sẽ không để ta rời đi nữa.

Quả nhiên, chưa đến mấy ngày, Hoàng đế đã đặc biệt khai ân, cho phép ta ở lại trong cung học hành cùng các hoàng tử, công chúa. Còn Tạ Như Vân thì vì đang trong kỳ thủ tang mà vẫn mặc xiêm y rực rỡ, bị đuổi khỏi hoàng cung.

Có Hoàng hậu che chở, cuộc sống trong cung của ta cũng tạm xem là yên ổn, nhưng trong lòng lúc nào cũng canh cánh lo sợ. Ta là đứa trẻ không thể lộ mặt với thế gian, cho dù Hoàng hậu đối đãi thế nào, thì trong mắt người khác, ta cũng chỉ là một nghĩa nữ của phủ hầu may mắn được ưu ái mà thôi, xa xa không thể sánh với thân phận tôn quý của họ.

Ta chán ghét những bộ mặt giả tạo ấy, ngược lại cảm thấy một mình yên tĩnh cũng chẳng phải điều tồi tệ.

Một hôm sau khi tan học, ta nghe thấy âm thanh đánh mắng vọng ra từ con đường nhỏ vắng vẻ. Khi bước tới gần, ta thấy vài hoàng tử đang bắt nạt một thiếu niên gầy yếu.

Thiếu niên kia áo quần mỏng manh, thân hình tiều tụy, đôi mắt u tối không ánh sáng, máu tươi thấm ướt đôi môi trắng bệch, trông vô cùng chói mắt.

Ta nhận ra đó là Ngũ hoàng tử Cố Cảnh Dịch. Mẫu phi của hắn bị giam trong lãnh cung, không có chỗ dựa phía sau, thường xuyên bị các hoàng tử khác ức hiếp, đến cả đồ ăn mặc dùng trong cung cũng bị cung nhân cố tình cắt xén.

Nếu bị đánh tiếp e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ta vừa định tiến lên thì không ngờ có người lên tiếng trước.

“Dừng tay, a——!”

Chỉ nghe một tiếng kinh hô, người đó bị vấp đá trên đường, ngã nhào ngay bên cạnh ta.

“…Tứ hoàng tử, ngươi…”

Ta cúi đầu nhìn xuống, người đó chính là vị Tứ hoàng tử mà đương kim Thánh thượng thương yêu nhất.

Nghe đồn Tứ hoàng tử thể nhược đa bệnh, ta thật không ngờ hắn lại yếu đến mức đi vài bước cũng có thể bị vấp ngã.

Bên kia đã chú ý đến động tĩnh bên này, ta liền nhân cơ hội tiến lên, giúp Cố Cảnh Dịch thoát khỏi vòng vây.

Thân thể hắn lạnh lẽo vô cùng, ta đưa tay lò sưởi của mình qua, đôi mắt hắn lúc này mới dần lấy lại chút ánh sáng.

Cố Cảnh Dịch nhìn ta, cổ họng khẽ chuyển động, như thể không quen nói chuyện, chỉ khẽ nói nửa câu cảm tạ rồi vội vàng rời đi.

Ta quay người lại, Tứ hoàng tử đã tự mình đứng dậy, mặt đỏ bừng nhìn ta.