Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1

Khi nhìn thấy Khương Triều Sinh, anh ấy đang xoa cái bụng bia, đi quanh phòng bao mời thuốc.

Tôi nắm chặt vạt chiếc áo tweed hàng hiệu.

Chính lúc đó, tôi mới hiểu vì sao Cố Du lại đột nhiên cho phép tôi tham gia buổi họp lớp, thậm chí còn cười đùa, bảo tôi ôn lại chuyện xưa với bạn cũ.

Bởi anh ta biết, Khương Triều Sinh ngày hôm nay đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa từng bất chấp tất cả để đưa tôi rời khỏi nhà họ Cố.

Anh ấy phát tướng, chững chạc hơn, tóc hơi hói.

Anh ấy có vợ, có con gái, ôm cái bụng cười ha hả, đắm chìm trong hạnh phúc trần thế.

[Vậy là tốt rồi.]

Tôi cúi đầu nghĩ.

[Một người tốt như anh ấy, vốn dĩ xứng đáng có được những điều này.]

2

Tan tiệc, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.

[Hắn ta đối xử với em tốt chứ?]

Không tên, không ghi chú, nhưng tôi biết người đó là Khương Triều Sinh.

Sống mũi cay cay, tôi siết chặt điện thoại, gõ từng chữ: [Rất tốt, đừng bận tâm.]

Tôi lập tức xóa tin nhắn.

Bên lề con đường trước khách sạn, chiếc Rolls-Royce đen bóng vừa kín đáo vừa nổi bật, tôi bước vào trong xe dưới ánh mắt ghen tị của các bạn học.

Cố Du đang xem báo cáo tài chính, chân dài vắt chéo, quần âu đắt tiền hơi nhăn, để lộ đôi tất lông cừu đen và giày da bóng loáng.

Anh ta liếc nhìn tôi, thấy khóe mắt tôi hoe đỏ, đột nhiên nổi giận: “Đến nước này rồi mà em vẫn còn động lòng? Tô Minh Nguyệt, em rẻ mạt đến thế sao?”

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy tôi không phản ứng, sắc mặt Cố Du lạnh hơn nhưng giọng nói lại dịu xuống.

“Minh Nguyệt, em không thể đối xử với tôi như thế… Chúng ta đã kết hôn rồi, em còn nghĩ đến anh ta, khác gì tát vào mặt tôi?”

Anh ta ôm eo tôi, cắn môi tôi đến bật máu, tôi cố tránh nhưng bị anh ta ghì chặt, hoàn toàn không thể thoát.

“Đồ điên!”

Cố Du bật cười khẽ.

“Ngoan nào, sinh cho tôi một đứa con điên…”

3

Mẹ tôi là người giúp việc trong nhà họ Cố, tôi từ nhỏ đã là cái đuôi của Cố Du, đi theo sau dọn đống lộn xộn mà anh ta để lại.

Chịu đựng tính khí thất thường, chiều chuộng tính tình cậu ấm của anh ta, giận cũng không dám nói.

Lên đại học, tôi dọn ra khỏi nhà họ Cố, có bạn trai mới, tưởng chừng đã thoát khỏi anh ta, nhưng Cố Du bỗng phát điên.

Anh ta cướp tôi về, nhốt lại trong nhà họ Cố, ép tôi bỏ học, bắt tôi trở thành món đồ chơi riêng của anh ta.

Bạn trai tôi Khương Triều Sinh, trở thành đối tượng bị anh ta sỉ nhục.

Tôi mãi mãi không quên được khoảnh khắc anh ấy lao vào phòng bao để đưa tôi đi, còn Cố Du thì chỉ khinh miệt liếc mắt nhìn, đổ rượu vang lên đôi giày bóng loáng.

“Quỳ xuống, liếm sạch, tôi sẽ để cậu đưa cô ấy đi.”

Tôi bị Cố Du ghì chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Triều Sinh quỳ rạp dưới đất, liếm đi vết rượu trên giày anh ta như một con chó.

Tiếng cười lại vang lên khắp phòng.

Cố Du dẫm lên mu bàn tay anh ấy, hất tàn thuốc lên đầu:

“Muốn đưa cô ấy đi? Nằm mơ đi”

“Đồ của tôi, từ khi nào đến lượt một thằng nghèo hèn như cậu dòm ngó?”

Qua làn khói mờ mịt, tôi thấy đôi mắt của Khương Triều Sinh dần trở nên u ám.

Bờ lưng thẳng tắp của cậu thiếu niên năm nào bị thế lực đè cong, đôi mắt từng rực sáng giờ đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Khương Triều Sinh rời đi, từ đó không bao giờ quay lại nữa.

4

Tối hôm đó, khi Cố Du đã ngủ say, tôi mặc đồ ngủ lặng lẽ lên tầng thượng.

Ngồi trên tầng cao nhất của biệt thự, nhìn ra khu nhà giàu rực rỡ ánh đèn, nơi tràn ngập sự xa hoa và mục ruỗng, tôi khẽ mỉm cười.

Cánh tay dùng sức, cơ thể bật lên không trung.

Cảm giác mất trọng lực kéo đến, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái lồng tuyệt vọng ấy.

Cố Du tưởng rằng chỉ cần để tôi nhìn thấy Khương Triều Sinh sống một cuộc đời bình thường là có thể khiến tôi quên anh ấy.

Nhưng anh ta đã sai.

Thấy Khương Triều Sinh đang tận hưởng hạnh phúc và những niềm vui trần tục, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng có thể buông bỏ mối vướng bận trong lòng.

Từ nay, trong ký ức cằn cỗi và hoang vu ấy, sẽ không còn điều gì khiến tôi lưu luyến nữa.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, tôi nghĩ.

“Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi nhất định, nhất định sẽ tránh xa Cố Du, vĩnh viễn không bao giờ dây vào con ác quỷ đó.”

5

Tôi quay lại năm cấp ba, năm tôi mười tám tuổi.

Lúc này Cố Du đang mặn nồng với cô bạn gái thứ tám, còn tôi thì chưa từng gặp Khương Triều Sinh.

Đêm nhận ra mình đã sống lại, tôi chạy vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt non nớt, thuần khiết trong gương mà vừa cười vừa khóc, cuối cùng ôm lấy mặt, nhỏ giọng nức nở.

Một lúc sau, mắt sưng đỏ cả lên, tôi run rẩy đưa tay chạm vào làn da mịn màng không tì vết của mình.

Tôi siết chặt cán dao trong tay.

Cánh tay giơ lên, máu tươi chảy dọc theo gò má—

Tôi tự hủy hoại khuôn mặt của mình.

6

Vết thương quá sâu, nếu không phẫu thuật, chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo dài.

Nó kéo dài từ một bên má xuống đến đuôi mắt.

Mẹ đau lòng mắng tôi sao lại bất cẩn như vậy, còn bác quản gia đến thăm tôi, khi thấy gương mặt tôi bị hủy hoại, ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ, đặt ly sữa xuống rồi rời đi.

Chắc ông ta đi báo lại cho cậu chủ rằng tôi không còn giá trị để được nuôi dưỡng nữa.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Du nhướng mày đầy khinh bỉ, ngậm điếu thuốc giữa hai ngón tay, lắc đầu tiếc rẻ nói:

“Vốn còn định nuôi chơi một thời gian, đáng tiếc mặt bị hủy rồi…”

7

Sau khi vết thương lành, tôi nói với mẹ muốn chuyển đến ký túc xá trường học.

Trước đây tôi từng đề cập chuyện dọn ra ngoài nhưng luôn bị Cố Du gạt phắt đi, lần này anh ta lại không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi một lúc rồi “chậc” một tiếng.

Tôi lễ phép hỏi anh ta một tiếng: “Được chứ?”

“Đi đi.”

Anh ta khoanh tay, nhíu mày nói: “Xấu xí đến khó coi, nhìn liền phát bực.”

Tôi siết chặt quai cặp trong tay, lấy khẩu trang xanh từ túi áo ra đeo lên mặt, cúi đầu lặng lẽ rời khỏi.

Tôi chưa bao giờ có tư cách để chống lại Cố Du, chưa từng.

Kiếp trước, lúc đầu tôi không chịu khuất phục, ra sức vùng vẫy chống đối, thậm chí tát anh ta một cái.

Khoảnh khác đó ánh mắt Cố Du trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn giết người.

Nhưng rồi anh ta bóp cổ tôi quăng lên giường, giày vò cả đêm, vẫn không lấy mạng tôi.

Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ, đã không giết tôi thì tôi có thể tiếp tục chống lại anh ta đến cùng.

Nhưng ngay sáng hôm sau, Cố Du đã làm thủ tục cho tôi thôi học.

Anh ta tịch thu điện thoại, sai người kéo tôi đi, nhốt vào căn biệt thự hoang vắng giữa núi suốt ba năm.

Không được nói chuyện với bất kỳ ai, không được bước chân ra ngoài nửa bước, không TV, không máy tính, không có bất kỳ phương tiện nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ba năm đó, Cố Du đã nuôi tôi thành một kẻ điên.

8

Lúc rời khỏi nhà họ Cố, mẹ dúi cho tôi 200 tệ, bảo tôi mua gì ngon mà ăn, đừng để bản thân phải chịu thiệt.

Tôi gấp tờ tiền lại, nhét vào túi áo.

Chú quản gia bảo tài xế đưa tôi đi.

Ngồi ở ghế sau, tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy mẹ liên tục vẫy tay, mắt hơi đỏ, tôi cúi đầu, lảng tránh ánh nhìn.

Thật ra mẹ đối xử với tôi cũng không tệ… Nếu không có em trai.

Vì tương lai của em trai, bà nịnh nọt lấy lòng Cố Du, thậm chí không ngần ngại từ bỏ tôi.

Có một lần, tôi vừa khóc vừa cầu xin bà: “Con muốn chạy trốn, con không muốn ở lại đây nữa…”

Bà mất kiên nhẫn, tát tôi một cái choáng váng.

“Con không thể nghĩ cho em con sao? Con bỏ đi rồi, nó ở công ty nhà họ Cố phải sống thế nào?”

“Cậu chủ Cố đối xử với con đâu có tệ, quần áo đẹp, đồ đạc không thiếu, còn muốn gì nữa!”

Ngón tay tôi xoay xoay trên đầu gối, hơi thở nóng hổi đọng lại dưới lớp khẩu trang, có phần ngột ngạt.

Tôi khẽ chạm vào vết sẹo gồ ghề sau lớp khẩu trang.

Vừa xấu xí vừa đáng sợ, nhưng giờ lại là tấm khiên vững chắc nhất của tôi.

Được sống lại một lần, tôi muốn chăm chỉ học hành, nghiêm túc đến lớp, yêu một người thật lòng… Sống một cuộc đời đúng nghĩa.

9

Là con gái người giúp việc nhà họ Cố, nhưng tôi cũng được học trường quý tộc.

Lớp học có đủ kiểu người, thiếu gia tiểu thư nhà giàu, học sinh nhà nghèo nhờ học bổng, còn có cả những người như tôi, dựa vào quan hệ để chen chân vào, hy vọng vươn lên.

Tôi lặng lẽ lấy sách vở ra sắp xếp gọn gàng.

Ưu Ưu ngồi phía sau chọt nhẹ vào vai tôi, lo lắng hỏi.

“Minh Nguyệt, cậu bị bệnh à? Sao lại đeo khẩu trang?”

Lớp học rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy, đồng loạt ngừng tay, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi kéo khẩu trang xuống một nửa, đối diện cả lớp, để lộ vết sẹo gớm ghiếc.

Không ngoài dự đoán, tôi nghe thấy tiếng hít khí lạnh phát ra từ bọn họ.

“Không cẩn thận, bị thương thôi.”

Tôi kéo khẩu trang lên lại, mỉm cười giải thích.

Ưu Ưu mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi, lắc đầu mà không nói lời nào.