Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
【?】
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
Tôi tắt điện thoại.
Trong phòng vẫn còn tiếng cười đùa rôm rả.
“Thế thì được đấy! Chị dâu ngoan thật, tháng sau tớ bao hết tiệc!”
“Ba tháng.” Chu Hoài Nam nói.
“Được được được!”
Một tràng cười vang lên.
Tôi luống cuống bước ra ngoài.
Mãi đến khi rời khỏi tòa nhà văn phòng, ánh nắng chói chang đâm thẳng vào mắt, nước mắt mới bắt đầu tuôn rơi.
Chu Hoài Nam để mắt tới một cô bé chưa tốt nghiệp.
Hắn mua cho cô ta một căn hộ ở Hải Thành, bên trong chất đầy đồ xa xỉ.
Nhưng cô bé không cho hôn, cũng không cho ôm.
Cô ta ở trong căn hộ rộng 360 mét vuông, mặc đồ cao cấp hàng trăm triệu, ngẩng cổ nói: “Tôi không làm người thứ ba đâu!”
Chu Hoài Nam thấy thế thú vị cực kỳ.
Lần này đã là lần thứ ba hắn diễn kịch vì cô ta.
Lần đầu tiên, hắn thể hiện tình cảm với tôi.
Lúc đó tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của Tống Chi.
Tôi vui vẻ ôm lấy hắn chụp bao nhiêu là ảnh.
Thấy hắn đăng một loạt ảnh chín ô, tôi vừa mừng vừa mong đợi.
Nhưng mãi không thấy bài đăng đó hiện ra.
Sau mới biết, hắn cài chế độ “chỉ Tống Chi được xem”.
Lần thứ hai, hắn cãi nhau với tôi.
Vứt tôi giữa đường.
Chụp ảnh tôi ngồi khóc một mình, gửi cho Tống Chi.
【Thấy chưa, không có cách nào khác, cô ta không rời được tôi.】
Lần thứ ba, hắn đòi ly hôn với tôi.
Điện thoại rung lên, tôi lấy ra.
【Thật à?】
【Cậu nói thật sao?】
【Triệu Vọng Thư.】
Tôi lau nước mắt, cười nhạt.
“Thật.”
2.
Chiều hôm đó, Chu Hoài Nam quả thật đưa tôi đến cục dân chính.
Suốt đường đi hắn vui vẻ lạ thường.
Cứ hỏi mãi tôi muốn đi đâu chơi kỷ niệm ba năm ngày cưới.
Tôi và Chu Hoài Nam lớn lên cùng nhau, đây là năm thứ ba chúng tôi kết hôn.
“Đi Praha được không?”
“Em mới bảy tuổi đã đòi ra quảng trường Praha cho bồ câu ăn rồi mà.”
Hắn xuống xe, mở cửa xe, tháo dây an toàn cho tôi.
“Sao lại khóc nữa vậy?”
Hắn cau mày, ngón tay lướt nhẹ khóe mắt tôi: “Đã bảo rồi chỉ làm cho có lệ, một chim hoàng yến nhỏ thôi, tôi chỉ tò mò xem khi nào nó chịu cúi đầu.”
Trong lúc nói chuyện, trong túi hắn rơi ra một vật.
Một hộp bao cao su.
Chu Hoài Nam ho khẽ, sờ mũi.
Không giải thích gì.
Dắt tôi vào cục dân chính.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Tôi bị mất tiếng.
Gặp người lạ thường không nói được.
Nhưng tôi có thể gật đầu hoặc lắc đầu.
“Ly hôn là tự nguyện phải không?”
“Đúng.”
Tôi gật đầu.
“Xác nhận tình cảm đã rạn nứt chưa?”
“Đúng.”
Tôi lại gật đầu.
“Phải chờ một tháng suy nghĩ, quay lại sau một tháng.”
Chu Hoài Nam cầm tờ biên nhận.
Chưa ra khỏi cục dân chính đã chụp ảnh gửi đi.
Ngay sau đó, tôi cũng nhận được tin nhắn.
Như mọi lần, từ Tống Chi.
Hắn gửi ảnh biên nhận ly hôn cho cô ta, kèm thêm một câu: “Vừa ý chưa? Tối nay tắm rửa sạch sẽ cho anh!”
Tôi bấm vào ảnh đại diện, chặn luôn.
Vừa xong thì nhận được tin nhắn vé máy bay.
Kèm theo tin nhắn WeChat:【Đã mua vé, một tháng sau.】
【Hẹn gặp ở Paris.】
3.
Tối đó tôi lại mơ thấy Chu Hoài Nam.
Hồi nhỏ hắn nói chuyện ngọt như đường.
“Thư Thư à, mắt cậu đẹp thật đấy, tớ có thể nhìn vào nó mà nói chuyện mỗi ngày không?”
“Thư Thư à, cậu đánh đàn hay ghê, tớ có thể đến nghe cậu đàn mỗi ngày được không?”
“Thư Thư, tớ thích cậu nhất! Lớn lên tớ sẽ cưới cậu!”
Tôi cũng thích Chu Hoài Nam.
Lúc đi học chúng tôi cứ phải ngồi cùng bàn.
Tan học cũng dính lấy nhau chơi đùa.
Ngay cả lúc ba mẹ tôi bị tai nạn, tôi cũng đang ngồi trong xe nhà hắn.
Đang chơi oẳn tù tì với hắn.
Nhưng hai xe quá gần.
Tôi tận mắt thấy chiếc xe tải lao qua.
Ầm —— Ba tôi, mẹ tôi, anh trai tôi, cả con chó tôi nuôi từ bé, đều bị thiêu cháy trong biển lửa.
Một thời gian dài tôi không thốt được tiếng nào.
Tôi chỉ có thể ngủ khi có Chu Hoài Nam bên cạnh.
Lúc đó hắn rất kiên nhẫn.
Cùng tôi tập nói từng chút.
Kể chuyện cho tôi nghe suốt cả đêm.
Ai dám chọc tôi là “đứa câm”, hắn đấm thẳng vào mặt.
Việc tôi lấy hắn, dường như là điều hiển nhiên.
Ngày hôm sau khi lấy được bằng tốt nghiệp đại học, sáng sớm hắn đã ngồi cạnh giường tôi: “Thư Thư, mình đi đăng ký kết hôn đi.”
Hôm đó, chúng tôi thành vợ chồng.
Trong mơ là cả căn phòng mới phủ đầy hoa hồng đỏ rực.
Hắn quỳ trên giường, hôn tôi rất dịu dàng.
Hắn nói Thư Thư, chúng ta cứ hạnh phúc thế này cả đời nhé.
Nhưng khi mở mắt ra, thế giới chỉ còn một màu đen.
Tôi mò lấy điện thoại, Tống Chi lại nhắn đến.
Một tấm ảnh.
Trên chiếc giường bừa bộn, một vệt đỏ chói mắt.
Tôi thấy buồn nôn.
Chạy vào nhà tắm nôn khan.
Chỉ nôn ra nước mắt vì phản xạ cơ thể.
Cuối cùng ôm gối co người ngồi trên sàn lạnh ngắt.
Không biết chạm vào đâu trên điện thoại, trong đêm yên tĩnh vang lên một giọng nam trầm thấp: “Triệu Vọng Thư?”
Tôi giật bắn tim.
Cầm lấy điện thoại.
“Phó… Thời Tu?”
4.
Phó Thời Tu là bạn đồng bệnh của tôi.
Sau ba năm điều trị tại bệnh viện, chứng mất tiếng của tôi đã cải thiện rất nhiều.
Chỉ khi tâm trạng xuống dốc hoặc căng thẳng, tôi mới không thể mở miệng.
Hai năm đầu kết hôn với Chu Hoài Nam, tôi gần như đã khỏi hẳn.
Tâm trạng tốt, thời gian rảnh rỗi nhiều, tôi từng tham gia một nhóm hỗ trợ bệnh nhân.
Người được phân cho tôi hỗ trợ chính là Phó Thời Tu.
Thật ra suốt hai năm, tôi luôn nghĩ cậu ấy là con gái.
Ảnh đại diện là con thỏ màu hồng, tên WeChat là “Angel”.
Lúc đầu “cô ấy” gần như chẳng thèm để ý đến tôi.
Nhưng người cùng cảnh hiểu nhau.
Những người bị chứng mất tiếng lâu năm, đa phần đều từng chịu tổn thương tâm lý nặng.
Họ có thể không nói được, nhưng lại rất cần có người bên cạnh.
Tôi kiên nhẫn chia sẻ cuộc sống thường nhật với “cô ấy”.
Từ tin nhắn, đến ghi âm, từ ảnh chụp, đến video.
Chia sẻ đến mức chẳng khác gì bạn thân nhiều năm.
Đến khi lần đầu nghe điện thoại, phát hiện “cô ấy” là con trai, tôi suýt phát bệnh ngay tại chỗ.
“Xin… lỗi.”
Tôi cầm điện thoại, “làm phiền… cậu nghỉ ngơi rồi…”
“Không sao.” Phó Thời Tu nói, “Ở đây mới chín giờ tối.”
Giọng nói trơn tru đến lạ.
Đó là lần thứ hai tôi gọi cho cậu ấy.
Sau khi biết cậu là nam, tôi cố tình giữ khoảng cách.
Hôm đó thật sự rất tình cờ.
Tôi đã gần một tháng không liên lạc với cậu.
Trùng hợp đúng lúc Chu Hoài Nam đưa cho tôi đơn ly hôn, Phó Thời Tu hỏi tôi đang làm gì.
Đầu óc tôi bị ba chữ “đơn ly hôn” đập cho trống rỗng.
Chỉ trả lời:【Ly hôn.】
Ký xong, tôi trốn ra ngoài văn phòng Chu Hoài Nam, cả người run rẩy.
【Phó Thời Tu, hình như tôi sắp không còn nhà nữa.】
Không còn ba, không còn mẹ, không còn anh trai, không còn chú chó nhỏ tôi yêu quý.
Ngay cả Chu Hoài Nam cũng không còn.
Biết phải làm sao?
Tôi không ngờ cậu ấy lại buông một câu như thế:【Vậy thì cưới tôi, không được sao?】
Trong phòng tiếng đùa giỡn mỗi lúc một lớn.
“Thôi đi, Triệu Vọng Thư mà rời khỏi Nam ca, đến nói còn không nói nổi, lấy gì mà đi lấy giấy ly hôn?”
“Đúng rồi, thật sự bắt cô ta đi ly hôn, chắc khóc sập luôn cục dân chính mất!”
“Thật à?”
Chu Hoài Nam cười khẩy.
Bật lửa ném xuống bàn trà: “Dù có khóc như chó, thì cũng chỉ là con chó của tôi, Chu Hoài Nam này.”
“Tôi bảo cô ta bò về hướng đông, cô ta cũng sẽ lết đi cho mà coi!”
Tôi nhìn người đàn ông xa lạ sau khe cửa, ánh mắt thất thần.
【Được.】
5.
Phó Thời Tu gửi cho tôi một danh sách.
Những việc phải làm trong một tháng.
Chuyện làm visa, tìm luật sư thì khỏi nói.
Nhưng bất ngờ là có cả một danh sách nhà hàng nhất định phải thử.
【Đồ Trung ở nước ngoài dở lắm.】
【Thật đó.】
Tôi vui vẻ đồng ý.
Làm theo danh sách của cậu ấy, đi ăn từng quán một.
Sống một mình hình như cũng không quá tệ.
Ngày ngày ăn uống, mua sắm, rồi thu dọn hành lý.
Hôm chuyển khỏi nhà chung, Chu Hoài Nam đột nhiên nhắn tin cho tôi.
【Không gọi cho anh, không nhớ anh chút nào sao?】
Hắn đưa Tống Chi đi du lịch.
Bảo muốn cho cô bé mở mang tầm mắt.
【Không ngoan.】
Hắn lại nhắn.
Rồi gửi thêm một bức ảnh.
【Chỗ này đẹp phết, kỷ niệm ba năm cũng dắt em tới nhé?】
Tôi rất muốn chặn hắn như đã từng chặn Tống Chi.
Nhưng nghĩ còn phải tới cục dân chính lấy giấy ly hôn, đành nhịn.
Nửa tháng sau đó, tôi xử lý toàn bộ đồ trang sức, túi xách nhỏ đang có.
Tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Xác nhận không mang thai.
Cuối cùng sắp xếp lại toàn bộ tài sản Chu Hoài Nam từng đưa tôi giữ.
Đêm trước ngày đi cục dân chính, Chu Hoài Nam về nhà.
Hắn gọi điện cho tôi.
“Thư Thư, em dọn đi rồi à?”
6.
Quen với sự im lặng của tôi trong điện thoại, hắn tự cười.
“Thư Thư, em đáng yêu thật đấy.”
“Đã bảo rồi, chỉ là diễn kịch thôi mà.”
“Vậy nhé.” Giọng hắn rất vui.
“Đã diễn thì diễn cho trót, mai đi cục dân chính với anh, lấy giấy ly hôn luôn nhé?”
Tôi cầm điện thoại.
“Thư Thư, yên tâm đi, chỉ là…”
“Được.” Tôi đáp.
“Chà~~~”
Bên kia vang lên một tràng ồn ào.
Tôi cúp máy.
Gửi thời gian hẹn qua WeChat cho hắn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm.
Chu Hoài Nam đến trễ.
Chắc do Tống Chi cố ý, khóe môi hắn có vết răng mờ.
Hắn làm như không có gì.
Tôi cũng coi như không thấy.
Thủ tục còn nhanh hơn lần trước.
Chỉ mất chưa tới năm phút.
“Thư Thư, mai cho em một bất ngờ nhé.”
Chu Hoài Nam nhẹ đá vào bắp chân tôi.
Tôi cất giấy ly hôn: “Chu Hoài Nam, tối nay rảnh không?”
Tôi nhìn hắn: “Có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Hoài Nam sững người.
Từ khi kết hôn đến giờ, tôi luôn gọi hắn là “chồng”.
Chỉ một giây sau, hắn nhướng đôi mắt đào hoa, bật bật tờ sổ đỏ trong tay: “Được.”
7.
Dù Chu Hoài Nam của năm nay có ra sao, tôi cũng không muốn phủ nhận Chu Hoài Nam của quá khứ.
Tôi biết ơn những năm tháng hắn đã bên tôi, biết ơn sự chăm sóc mà hắn từng dành cho tôi.
Nên thật ra, tôi chưa từng nghĩ sẽ rời đi mà không nói lời nào.
Nhưng đêm đó trời đổ mưa.
Sấm chớp rền vang.
Tôi rất sợ những đêm như thế này.
Vụ tai nạn năm xưa, cũng xảy ra giữa một cơn mưa lớn như vậy.
Tôi cố gắng chịu đựng cơn run rẩy toàn thân, chờ Chu Hoài Nam.
Tôi thậm chí còn lo, lỡ như khi hắn xuất hiện, theo thói quen nhiều năm, tôi sẽ không kiềm được mà đổ sập vào lòng hắn khóc nức nở, rồi phá tan bức tường tôi đã vất vả dựng lên suốt một tháng qua.
Nhưng hắn không đến.
Hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại.
Khi tôi bắt máy, bên kia ồn ào náo động.
“Cái gì mà cứu rỗi chứ! Vớ vẩn!”
“Ông đây mấy năm đó phát ngán vì cô ta! Nếu mẹ tôi không ép, tôi chẳng thèm quan tâm!”
“Kết hôn á? Mấy người đoán xem sao lại cưới sớm thế?”
“Còn không phải vì cô ta không cho tôi đụng vào!”
“Tôi chỉ tò mò, cô ta chẳng phải hễ cảm xúc mạnh là không nói được sao? Thế trên giường thì sao nhỉ? Có phát ra tiếng không ha ha ha.”
Ầm ầm ầm —— Như có thứ gì đó, trong đêm mưa sấm sét ấy, lại bị xé toạc lần nữa.
Tôi muốn trốn.
Tôi không muốn ai thấy tôi thảm hại như thế.
Nhưng trốn đi đâu được?
Dù là đâu, cũng chỉ toàn mưa xối xả, sấm sét đùng đoàng.
Chỉ toàn tiếng cười nhạo.
Đúng lúc đó, điện thoại của Phó Thời Tu gọi đến.
“Triệu Vọng Thư?”
Giọng cậu ấy lúc nào cũng rất điềm tĩnh.
Khiến những âm thanh hỗn loạn kia bỗng chốc biến mất.
“Cậu đang khóc à?”
Tôi muốn nói không.
Nhưng lại không thể bật ra tiếng.
Nước mắt như đáp lại câu hỏi đó, ào ào tràn ra.
“Chờ tôi.”
Cậu vẫn bình thản: “Tôi đến đón cậu.”