Chương 1

Cập nhật: 5 ngày trước

1

Lúc Vương Kiêu úp rổ, mặt hắn bị mắc kẹt trong lưới bóng.

Ngã xuống đất, đập đầu.

Tỉnh lại thì bám theo tôi gọi “vợ ơi”.

Tôi báo cho giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên gọi phụ huynh.

Bệnh viện làm đủ loại kiểm tra.

Bác sĩ nói: “Có thể là đang tuổi dậy thì, rung động đầu đời.”

Vương Kiêu thầm thích tôi á?

Không thể nào.

Nhớ lại cách đây một tháng, tôi mới ngồi cùng bàn với Vương Kiêu.

Lần đầu gặp, hắn chê tôi xấu xí: “Con cóc bốn mắt, đừng có lại gần ông đây!”

Vậy mà bây giờ…

Chỉ trong một tiết học, hắn đã dán mắt vào tôi suốt bốn mươi phút không rời, ánh mắt như kẻ si tình:

“Hóa ra hồi tuổi dậy thì em lại xinh thế này…”

Tôi quay đầu nhìn hắn một cái, hắn lập tức đổi giọng:

“Bình thường như cơm nguội! Hừ, chẳng có gì đáng xem cả, chả hấp dẫn chút nào!”

Đám đàn em ngồi sau đau lòng đưa khăn giấy:

“Đại ca, lau chút đi, nước miếng chảy hết rồi kia.”

Tôi lắc đầu.

Dạng người thế này, có chữa khỏi cũng chỉ để tiếp tục… chảy dãi thôi.

2

Giờ ra chơi tiết dài.

Tôi tiện tay đưa cho Vương Kiêu một viên kẹo bạc hà Halls.

Hắn lại chẳng biết điều:

“Định dùng chút ngọt ngào này để lấy lòng tôi à? Hừ, đừng phí công vô ích nữa, cất mấy chiêu trò vụng về của cậu đi!”

Tôi hờ hững “ồ” một tiếng, quay sang hỏi nam thần lớp sau:

“Trần Thiếu Huyền, cậu có muốn kẹo bạc hà không?”

Trần Thiếu Huyền vừa ngẩng đầu khỏi sách, đầu ngón tay trắng trẻo thon dài còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Vương Kiêu vung tay đập bay:

“Tôi nói là không cần rồi mà!”

Nói rồi, hắn trừng mắt với tôi và Trần Thiếu Huyền, giật viên kẹo từ tay tôi lại.

Trần Thiếu Huyền, đúng kiểu dân học giỏi, mắng người cũng không thèm văng tục:

“Nhà cậu nuôi chó dữ thật, bảo vệ đồ ăn ghê.”

Chưa kịp dứt lời, đã bị Vương Kiêu túm cổ áo lôi dậy khỏi ghế:

“Thằng kẹo cao su! Mặt mũi vậy mà lòng dạ đen tối từ nhỏ!”

Thầy thể dục đứng xem còn châm dầu vào lửa:

“Đừng đánh trong lớp nữa~ muốn đánh thì đợi chạy 800 mét rồi đánh nha~”

800 mét bắt đầu.

Vương Kiêu khỏe vô cùng, Trần Thiếu Huyền đuổi mãi vẫn không vượt nổi.

Sắp tới đích, Vương Kiêu tăng tốc bỏ xa cậu ta cả đoạn dài.

Trần Thiếu Huyền lúc chạm vạch đích thì vấp té ngã nhào.

Giờ nghỉ, cậu ta khập khiễng đi tới chỗ tôi hỏi:

“Tô Dạng, cậu có băng cá nhân không? Đau quá, chắc trầy da rồi…”

“Tổn thương ở đâu? Xắn ống quần lên cho tôi xem…”

Vết trầy khá nặng, tôi vội lấy cồn sát trùng và băng cá nhân ra xử lý.

Vương Kiêu đứng bên cạnh nhảy dựng:

“Ném cậu xuống sông Trường Giang là cả nước có thể pha trà Long Tỉnh mà uống!”

3

Lễ chào cờ sáng thứ Hai.

Theo quy định, tất cả học sinh phải mặc đồng phục.

Vương Kiêu thì nổi tiếng là không bao giờ mặc.

Đừng nói ban kỷ luật, ngay cả thầy giám thị khối cũng chẳng dám đụng tới hắn.

Hôm nay, hắn vẫn như thường lệ, không mặc đồng phục.

Các lớp khác, ai không mặc đều bị gọi tên ra khỏi hàng.

Phải chạy vòng quanh sân trường rồi.

Còn lại mỗi Vương Kiêu đứng oai phong lẫm liệt phía sau hàng lớp tôi.

Khiến lớp tôi bị các lớp khác dồn ánh mắt nhìn chằm chằm.

Mấy bạn phía sau lẩm bẩm chửi hắn.

Tôi cũng không nhịn được mà quay lại liếc một cái.

Vừa nhìn nhau, Vương Kiêu như bị sét đánh, giật mình rùng mình một cái.

Khi đoàn học sinh bị phạt chạy ngang qua chỗ mình,

Hắn lập tức chui vào hàng, lủi thủi nhập đoàn chạy ba vòng cho đủ.

Cả lớp sửng sốt:

“Trời ơi, đại ca trường chúng ta… tính hoàn lương rồi hả?!”

4

Vừa trở về chỗ ngồi, Vương Kiêu thở hồng hộc, ngửa người tựa ghế.

Hắn kéo vạt áo thun lên lau mồ hôi trên mặt.

Lộ ra cơ bụng săn chắc khiến tôi sững người.

Thân hình hoang dã kiểu đó, hoàn toàn không hợp với tính cách ngu ngu đần đần của hắn.

“Hừ, tôi chỉ là đột nhiên muốn vận động thôi, chứ không phải vì ai đó trừng mắt quá dữ dằn đâu, đừng có mà ảo tưởng!”

Nói rồi, theo phản xạ, hắn thò tay vào túi quần lôi ra một gói thuốc lá.

Thấy tôi vẫn nhìn, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra:

“N-nhìn cái gì mà nhìn? Mắt to thì giỏi lắm à? Ai nói tôi sợ cậu hả?!”

Tôi liền không nhìn nữa.

Kết quả là hắn lại gào lên:

“Tôi hút đó! Hút đấy! Làm sao nào?! Bây giờ cậu đâu còn quản được tôi nữa!”

Tôi vẫn không nói, không nhìn.

Thế là khí thế của hắn dần yếu đi, cầm điếu thuốc gõ gõ lên tay cả buổi, chẳng dám châm lửa:

“…hừ, ai mà sợ cậu chứ…”

Cho đến khi chuông vào học vang lên.

Thuốc vẫn chưa hút được điếu nào.

Về sau, mỗi lần thèm thuốc, hắn lại nhai kẹo bạc hà.

Tự bỏ thuốc luôn.

5

Trước đây Vương Kiêu toàn trốn học, đánh nhau, về sớm, ghét học.

Giờ như biến thành người khác: đến lớp đúng giờ, nghe giảng nghiêm túc.

Thầy cô các môn đều khen:

“Cả lớp hãy vỗ tay chúc mừng tiến bộ của bạn Vương Kiêu! Chúc mừng em đã có bước tiến từ con số 0!”

Hắn hớn hở chạy đến khoe với tôi:

“Tôi sẽ không bao giờ bước vào cái nhà giam hôn nhân nữa! Không giặt giũ, không nấu cơm, không hóa bà nội trợ tóc rối, không nhẫn nhịn bị cắm sừng! Tôi nhất định phải thi vào 985, 211! Lần này tôi sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình!”

Tôi hiểu hết ý hắn nói:

“Nhưng nhà cậu giàu thế, cần gì phải đi con đường học hành gian khổ? Chỉ cần cậu đừng đầu tư lung tung hay khởi nghiệp linh tinh thì tiền của cậu tiêu mấy đời cũng không hết rồi.”

“Lại nữa! Lại nữa! Đừng hòng lung lay đạo tâm của tôi!”

Hắn nghiêm túc rút ra một đề kiểm tra, bắt đầu hí hoáy làm:

“Lần này tôi sẽ không để cậu tẩy não nữa!”

Rồi rất nhanh nhăn mặt:

“Sao tôi không hiểu đề tiếng Anh này vậy?”

Tôi thương tình nhắc khẽ:

“Vì đó là đề Hóa học.”

6

Trời sang thu, thời tiết bắt đầu se lạnh.

Tôi vẫn cái tật mặc đồ bừa bãi, lơ đễnh một chút là lại mặc phong phanh.

Lạ là mấy hôm nay Vương Kiêu cứ mặc nhiều lớp như thể trời rét đậm, ngồi bên cạnh tôi mà mồ hôi vã ra như tắm.

Tôi không nhịn được hỏi:

“Cậu bị hàn cung à? Mặc chi mà như cái bánh chưng vậy?”

Hắn hừ một tiếng:

“Muốn mượn áo thì cứ nói.”

Rồi tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã cởi áo khoác ra.

Khoác thẳng lên vai tôi.

Ấm áp, còn vương nhiệt độ của hắn, bụng tôi tự nhiên cũng hết đau. Ủa?

Bụng đau?

Không lẽ là…

Tôi chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra.

Lót tạm một tờ giấy, quay lại lớp.

Tôi hỏi cô bạn bàn trước:

“Cậu có băng vệ sinh không?”

Cô ấy lắc đầu.

Tôi vừa định quay xuống hỏi bạn bàn sau.

Vương Kiêu đã rút ra một gói Sofy từ cặp, đưa cho tôi:

“Không cần cảm ơn tôi quá đâu.”

Tuy rất biết ơn nhưng tôi vẫn hỏi:

“Vì sao cậu lại mang theo một gói băng vệ sinh vậy?”

Hắn nghĩ một lúc, rồi nói liều:

“Tôi… tôi bị đổ mồ hôi chân dữ dội… dùng để lót giày, không được chắc?!”

7

Vương Kiêu yên tĩnh được hai hôm lại bắt đầu phát rồ.

Vô tình để lộ cổ tay, chìa ra khoe cái đồng hồ vàng chóe:

“Thấy chưa? Rolex đó!”

Tôi “ồ” một tiếng:

“Hóa ra đây là Rolex truyền thuyết à.”

Nếu hắn không nói chắc tôi cũng chẳng biết. Nghèo tới mức tự cười mình luôn.

Thế mà hắn lại bảo tôi móc méo:

“Có cái còn sốc hơn nữa, xem cô trụ được bao lâu!”

Hắn cho tôi xem đôi giày: “LV.”

Xem balo: “GUCCI.”

Xem thắt lưng: “Hermès.”

Xem chiếc xe phân khối lớn: “BMW.”

Xem tới hoa mắt, tôi vẫn không hiểu hắn đang cố truyền đạt điều gì:

“Cảm ơn cậu đã giúp tôi mở mang tầm mắt về các thương hiệu xa xỉ. Nhà cậu đúng là có tiền thiệt đó… ồ?”

Nhưng hắn hình như không định khoe giàu, mà gằn giọng:

“Tôi là phú nhị đại thì sao? Gu tôi đúng là quê mùa đấy! Những cái gì gọi là LP, BC, Zegna… mấy cái đồ có gu các người thích, tôi không thèm mặc!”

Tôi: ?

LP, BC, Zegna cái gì cơ…?

Tôi còn chưa nghe tới bao giờ ấy.

8

Nhà đối diện nhà tôi bất ngờ chuyển đi.

Nghe nói có người thuê với giá cao ngất ngưởng.

Cao tới mức vài năm là đủ mua căn khác.

Tôi còn tò mò xem là tên nào ngu mà nhiều tiền đến vậy.

Kết quả, Vương Kiêu dọn tới.

Mẹ tôi bưng một đĩa trái cây sang làm quen:

“Cháu ở một mình à?”

Hắn gặp mẹ tôi thì y như người khác hẳn, lễ phép dịu dàng:

“Ba mẹ cháu suốt ngày cãi nhau, cháu sợ ảnh hưởng đến việc học.”

Tôi: “…”

Điểm của cậu chưa tới 300 thì có gì để ảnh hưởng?

Dần dà, hắn dần thâm nhập nội bộ gia đình tôi, mang cả chai Moutai sang ăn chực.

Còn gọi ba tôi là huynh đệ, bá vai bá cổ thân thiết hơn cả cha con ruột.

Lúc ăn, hắn giúp bày chén bát; ăn xong, hắn xung phong dọn dẹp rửa bát.

Mẹ tôi quý hắn ra mặt:

“Tiểu Vương à, cô gái nào lấy được cháu đúng là có phúc lắm.”

Đợi ba mẹ đi vắng, hắn lén ghé tai tôi nói nhỏ:

“Hừ, đừng mơ mộng! Kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không cưới cô!”

Như thể tôi thèm cưới hắn vậy.

Không biết bị huấn luyện kiểu gì, Vương Kiêu đúng là xài vô cùng tiện lợi.

Ăn cơm sẽ bóc tôm cho tôi, thậm chí gỡ thịt cua cho gọn gàng, không sót mảnh nào.

Tôi thích ăn bưởi, hắn sẽ gọt vỏ, bỏ hạt, bưng đến tận bàn học.

Nửa trái dưa hấu mà ba mẹ chia cho hai đứa, hắn sẽ moi hết phần có hạt ở rìa, để lại phần ruột ngọt nhất chính giữa cho tôi.

Còn khéo léo moi thành hình trái tim.

Rồi còn cố tỏ ra không quan tâm:

“Tôi chỉ là kiểu người hay hy sinh thôi, với cô chẳng có gì đặc biệt cả, đừng suy nghĩ nhiều!”