Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
Hứa Nghiễn Hàn đã chet.
Trước lễ tang, vợ của anh là Diệp Trích Tinh, thu dọn di vật của chồng thì phát hiện một quyển album dày cộp.
Bìa ngoài viết hai chữ — [Tình cảm chân thành].
Cô mở ra, từng mảnh ký ức trong đó lại không hề có bóng dáng người vợ là cô.
Mà là Thẩm Niệm Hoan — cô gái mà năm xưa Hứa Nghiễn Hàn từng nhận nuôi.
Trước giờ Diệp Trích Tinh vẫn luôn nghĩ, tình cảm của Hứa Nghiễn Hàn dành cho Thẩm Niệm Hoan chỉ là sự quan tâm của người trưởng bối đối với hậu bối.
Thế nhưng lúc này, trong album là đủ mọi khoảnh khắc về Thẩm Niệm Hoan: khi cười, khi ngủ, khi rơi nước mắt…
Mỗi một tấm ảnh đều chan chứa tình cảm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu.
Ngay dưới bức ảnh Thẩm Niệm Hoan mặc váy cưới ngày xưa, còn có một dòng chữ:
“Đời này không thể cưới người mình yêu, thà qua loa mà sống cho xong.”
Đọc xong bí mật được cất giấu suốt bao năm trong lòng chồng mình, sắc mặt Diệp Trích Tinh trắng bệch.
Hai mươi năm hôn nhân, cuối cùng cô chỉ nhận được một câu “qua loa sống cho xong”.
Lễ tang nhanh chóng bắt đầu, những người xung quanh chỉ biết khuyên cô:
“Cô đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao người cũng ch .t rồi, nhận lấy di sản rồi sống tốt phần đời còn lại mới là quan trọng…”
“Đúng đó, mặc dù công ty dược của Hứa Nghiễn Hàn xảy ra sự cố, cần bồi thường một khoản tiền lớn, nhưng tài sản của cậu ấy vẫn rất dư dả, cô không cần lo lắng đâu.”
Nhưng chưa dứt lời, đã nghe tiếng của một luật sư vang lên bên cạnh:
“Trước khi qua đời, Hứa tiên sinh đã quyết định, tất cả tài sản, bao gồm bất động sản, đều để lại cho cô Thẩm Niệm Hoan.”
Toàn trường sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã có người xông vào.
“Tiền của anh ta để lại cho người khác, vậy ai chịu trách nhiệm bồi thường phí y tế cho chúng tôi?!”
Là người nhà các nạn nhân của sự cố thuốc men.
Họ nhìn thấy Diệp Trích Tinh, lập tức gào lên:
“Chính là vợ của tên khốn Hứa Nghiễn Hàn đây! Không lấy được tiền thì gi .t cô ta đòi mạng cho người thân của chúng ta!”
Nói rồi, họ lao tới, lưỡi dao sắc nhọn đ â m sâu vào ngực Diệp Trích Tinh.
Cô ngã xuống, trong khoảnh khắc cận kề cái ch .t, thứ cuối cùng lọt vào tầm mắt là khuôn mặt lạnh lùng trên bức di ảnh trắng đen của Hứa Nghiễn Hàn.
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Nếu có thể sống lại một lần nữa, Hứa Nghiễn Hàn… tôi nhất định sẽ không lấy anh.
…
Khi mở mắt lần nữa, trước mắt là chăn gối lộn xộn, Diệp Trích Tinh còn chưa kịp định thần thì bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lẽo.
“Anh đã gọi điện báo cho ba mẹ, lễ cưới sẽ tổ chức sau năm ngày nữa. Diệp Trích Tinh, lần này em hài lòng rồi chứ?”
Diệp Trích Tinh ngẩng đầu lên, thấy Hứa Nghiễn Hàn đang đứng đó.
Không phải dáng vẻ già nua ngoài 50 tuổi lúc ch .t, mà là Hứa Nghiễn Hàn những năm 30, tuổi trẻ rực rỡ, tuấn tú vô cùng.
Cô giật mình nhận ra—
Mình đã trọng sinh, quay về đúng thời điểm cô và Hứa Nghiễn Hàn chuẩn bị kết hôn.
Cô và Hứa Nghiễn Hàn từ nhỏ đã được hai bên gia đình định hôn.
Thế nhưng Hứa Nghiễn Hàn chưa bao giờ thích cô, hôn sự bị trì hoãn suốt nhiều năm, khiến cô trở thành trò cười của cả thành phố Hải Thành.
Mãi cho đến một ngày, Hứa Nghiễn Hàn uống say mèm, Diệp Trích Tinh vô tình bắt gặp, cả hai trong lúc hồ đồ đã phát sinh quan hệ.
Từ đó, Hứa Nghiễn Hàn luôn cho rằng đêm hôm ấy là cô cố tình giăng bẫy, nên lại càng thêm chán ghét cô.
Thế nhưng hắn không thể không chịu trách nhiệm, đành phải thực hiện hôn ước.
Sau khi kết hôn, Hứa Nghiễn Hàn lạnh nhạt đến cực điểm với cô, còn Diệp Trích Tinh thì dốc hết lòng yêu hắn.
Công ty Hứa Nghiễn Hàn gặp khó khăn về vốn, cô liền đem toàn bộ tài sản nhà họ Diệp giao cho hắn.
Hứa Nghiễn Hàn ghét cô ra ngoài, cô bèn từ bỏ công việc, trở thành nội trợ.
Hứa Nghiễn Hàn thích yên tĩnh, cô ở trong nhà đến bước chân cũng không dám gây tiếng động lớn.
Cô sống trong nơm nớp lo sợ suốt mười mấy năm, mới đổi được vài nụ cười hiếm hoi từ hắn.
Nhưng cũng chỉ là… hiếm hoi mà thôi.
Diệp Trích Tinh từng nghĩ, hắn chỉ là người trời sinh lạnh lùng.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu ra, hắn đã dâng trọn tình yêu cho một người khác.
Ký ức ùa về như bầy kiến, cắn xé trái tim từng đợt đau nhức tê dại, Diệp Trích Tinh cố gắng ép mình tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh không cần chịu trách nhiệm với em.” Cô bình tĩnh cất lời. “Hủy hôn đi.”
Sống lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian quý giá của mình vào một người đàn ông không yêu mình.
Thế nhưng Hứa Nghiễn Hàn chỉ cười lạnh:
“Diệp Trích Tinh, lại giở chiêu “muốn bắt phải buông” nữa à?”
Diệp Trích Tinh sững người.
Cô sực nhớ ra, khi còn trẻ cô từng điên cuồng yêu Hứa Nghiễn Hàn, mấy lần vì giận dỗi mà nói sẽ hủy hôn, nhưng lần nào cũng bị ba mẹ Hứa khuyên nhủ quay về.
Cho nên Hứa Nghiễn Hàn từ lâu đã không tin cô thực sự muốn từ hôn.
“Lần này em thật sự…” Diệp Trích Tinh định mở miệng giải thích, nhưng Hứa Nghiễn Hàn đã xoay người bỏ đi, không buồn liếc cô một cái.
Y hệt như kiếp trước, Hứa Nghiễn Hàn chưa bao giờ nghe cô nói.
Diệp Trích Tinh chỉ biết cười khổ.
Thôi vậy.
Muốn hủy hôn, nói thẳng với nhà họ Hứa là được.
So với việc này, cô còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Sau đó, cô cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
“Thầy, xin hỏi dự án Hằng Nga ở trạm nghiên cứu hàng không vũ trụ, em còn có thể đăng ký được không ạ?”
Giọng thầy giáo ở đầu dây bên kia đầy phấn khởi.
“Tất nhiên là được! Em là người bên đó chỉ đích danh muốn mời. Nhưng thầy từng nói rồi, đây là dự án bảo mật cấp cao nhất.”
“Một khi đến Viện nghiên cứu Tây Bắc, mười năm tới không thể quay về, cũng không được phép liên lạc với bất kỳ ai. Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Trích Tinh học ngành hàng không vũ trụ, thành tích xuất sắc, đề tài nghiên cứu lúc học cao học chính là công nghệ mà quốc gia đang cần nhất hiện nay.
Vì vậy ngay khi vừa tốt nghiệp, cô đã nhận được lời mời từ căn cứ hàng không vũ trụ.
Đó cũng chính là giấc mơ của cô.
Nhưng ở kiếp trước, vì Hứa Nghiễn Hàn ngỏ ý muốn kết hôn, sau nhiều lần do dự, cô đã từ bỏ ước mơ, toàn tâm toàn ý trở thành vợ của Hứa tiên sinh.
Còn ở kiếp này, cô chỉ muốn sống vì chính mình.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn đi.”
Thầy giáo vô cùng vui mừng:
“Tốt lắm, nhưng dự án sắp khởi động rồi, năm ngày nữa phải lập tức xuất phát, em tranh thủ từ biệt gia đình đi nhé!”
Diệp Trích Tinh vốn không có người thân nào để từ biệt.
Năm mười lăm tuổi, cha mẹ cô qua đời, từ đó trong nhà họ Diệp chỉ còn lại mình cô.
Cô liên lạc với cha mẹ của Hứa Nghiễn Hàn, bày tỏ ý định từ hôn.
Cúp máy, cô đến nhà đấu giá.
Mẹ của Diệp Trích Tinh khi còn sống là một nghệ nhân gốm nổi tiếng, từ sau khi bà qua đời, cô vẫn luôn thu thập các tác phẩm của mẹ để làm kỷ niệm.
Trong số đó có một tác phẩm mang tên “Tình Yêu”, là món đồ mẹ cô làm khi đang mang thai cô, Diệp Trích Tinh đã tìm kiếm nhiều năm.
Vận may của cô không tệ, ngay trước khi đến Viện nghiên cứu Tây Bắc, vừa vặn gặp được người đang rao bán “Tình Yêu”.
Khi đến nơi, cô không ngờ lại nhìn thấy Hứa Nghiễn Hàn và Thẩm Niệm Hoan cũng có mặt ở đó.
Thấy cô, Hứa Nghiễn Hàn lạnh lùng mở miệng:
“Diệp Trích Tinh, em làm đủ trò chưa?”
Diệp Trích Tinh chưa kịp phản ứng:
“Gì cơ?”
Sắc mặt Hứa Nghiễn Hàn càng thêm khó chịu.
“Em gọi cho ba mẹ anh nói muốn từ hôn, chẳng phải vì không hài lòng lễ cưới gấp gáp sao? Anh đã tăng ngân sách cưới lên gấp mười lần, như vậy đã vừa ý em chưa?”
Diệp Trích Tinh lúc này mới hiểu, Hứa Nghiễn Hàn vẫn không tin cô thực sự muốn từ hôn.
“Anh hiểu lầm rồi, em thật sự…”
Chưa kịp giải thích, lại bị Hứa Nghiễn Hàn lần nữa cắt ngang.
“Diệp Trích Tinh, đừng quá đáng.”
Nhìn gương mặt lạnh băng của người đàn ông trước mặt, Diệp Trích Tinh chợt không muốn nói gì nữa.
Thôi vậy.
Dù sao bốn ngày nữa là lễ cưới, đến hôm đó không thấy cô dâu đâu, bọn họ sẽ biết cô thật sự không định thành thân.
Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu.
Hứa Nghiễn Hàn dịu dàng hỏi Thẩm Niệm Hoan:
“Niệm Hoan, mấy hôm nữa là sinh nhật em rồi, em thích gì cứ nói với anh, anh sẽ mua cho em.”
Thẩm Niệm Hoan thì ngập ngừng nắm lấy gấu áo, khẽ lắc đầu.
“Tiểu thúc, người đã nuôi dưỡng em khôn lớn là đại ân rồi. Những thứ ở đây đắt đỏ quá, em không xứng…”
“Nói bậy.” Hứa Nghiễn Hàn nhíu mày,
“Niệm Hoan của chúng ta, xứng đáng có được những thứ tốt nhất trên đời này.”
Cha của Thẩm Niệm Hoan từng là cấp dưới của Hứa Nghiễn Hàn, mười hai năm trước vì cứu hắn mà hy sinh, từ đó Hứa Nghiễn Hàn nhận nuôi cô bé, để cô gọi hắn là tiểu thúc.
Khi ấy Thẩm Niệm Hoan chỉ mới mười tuổi, còn Hứa Nghiễn Hàn hai mươi mốt.
Giờ đã mười hai năm trôi qua, cô bé năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng.
Nhìn ánh mắt Hứa Nghiễn Hàn đầy yêu thương khi nhìn Thẩm Niệm Hoan, Diệp Trích Tinh bỗng nhận ra—
Kiếp trước, cô đã chậm chạp đến mức nào mới không nhận ra tình cảm mà Hứa Nghiễn Hàn dành cho Thẩm Niệm Hoan.
Lúc này, tiếng của người dẫn chương trình vang lên:
“Tiếp theo là tác phẩm gốm nổi tiếng: Tình Yêu!”
Một tác phẩm sứ trắng muốt được đưa lên sân khấu, là hình ảnh một con voi mẹ ôm lấy voi con.
Thẩm Niệm Hoan đột nhiên ngẩng đầu.
Hứa Nghiễn Hàn lập tức nhận ra:
“Em thích cái này à?”
Thẩm Niệm Hoan đỏ mặt:
“Vâng… Nhìn thấy nó, em nhớ đến mẹ đã khuất…”
Cùng lúc đó, Diệp Trích Tinh đã giơ bảng trong tay lên.
“Mười triệu.”
Cô đưa ra cái giá gấp đôi giá thị trường, chính là để chắc chắn đoạt lại tác phẩm của mẹ.
Không ngờ Hứa Nghiễn Hàn cũng giơ bảng.
“Mười lăm triệu.”
Diệp Trích Tinh lập tức quay đầu nhìn hắn.
Sắc mặt Hứa Nghiễn Hàn thản nhiên:
“Niệm Hoan thích.”
Ánh mắt Diệp Trích Tinh ánh lên vẻ phẫn nộ:
“Đây là di vật của mẹ tôi!”
Hứa Nghiễn Hàn sững người, lúc này mới nhìn thấy tên của tác giả.
Bàn tay đang giơ bảng cũng bất giác hạ xuống, nhưng không ngờ bên cạnh, Thẩm Niệm Hoan đột nhiên nghẹn ngào lên tiếng:
“Không sao đâu tiểu thúc… Dù sao thì em cũng không xứng có được thứ tốt như vậy…”
Ánh mắt cô bé đỏ hoe, khiến tim Hứa Nghiễn Hàn như bị bóp nghẹt.
Hắn lập tức quay đầu gọi nhân viên:
“Thắp đèn trời.”
“Tác phẩm này, tôi nhất định phải có!”
3
Thắp đèn trời, nghĩa là bất kể người khác ra giá cao bao nhiêu, Hứa Nghiễn Hàn cũng sẽ liên tục thêm một triệu.
Hắn không màng đến chi phí, cũng nhất định phải giành lấy Tình Yêu.
Sắc mặt Diệp Trích Tinh hoàn toàn tái nhợt.
“Hứa Nghiễn Hàn.”
Cô run rẩy lên tiếng.
“Anh nhất định phải làm vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng đòi hỏi anh điều gì, nhưng lần này, coi như em cầu xin anh, xin hãy nhường lại di vật của mẹ em được không?”
Tác phẩm gốm này khi còn sống mẹ cô từng nhiều lần nhắc đến, là món đồ cô khao khát nhất được đem về.
Thế nhưng sắc mặt Hứa Nghiễn Hàn vẫn lạnh nhạt như thường.
“Xin lỗi, hiếm khi Niệm Hoan thích một thứ gì đó.”
Tay Diệp Trích Tinh cầm bảng giá lặng lẽ rũ xuống.
Dù cha mẹ để lại cho cô một khoản thừa kế lớn, nhưng tiền mặt trong tay cuối cùng vẫn không thể so được với Hứa Nghiễn Hàn.
Tác phẩm Tình Yêu của mẹ cuối cùng vẫn được trao vào tay Thẩm Niệm Hoan.
“Tiểu thúc, cảm ơn người, em thật sự rất thích!”
Thẩm Niệm Hoan hớn hở nhận lấy, nhưng không ngờ tay lại lơi đi.
Choang!