Chương 1
Cập nhật: 5 ngày trước
1
Đêm trước đám cưới, tôi và Thẩm Hồi đang ở nhà xem một bộ phim tình cảm ít người biết đến.
Lúc đến đoạn kết, nam nữ chính chuẩn bị bước vào lễ đường hạnh phúc, điện thoại của Thẩm Hồi đổ chuông.
Anh không né tránh tôi, trực tiếp nghe máy.
“Chu Mặc, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy cái tên đó, tôi theo phản xạ quay đầu nhìn anh một cái.
Bởi vì Chu Mặc chính là bạn gái cũ của Thẩm Hồi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.
Chốc lát sau, Thẩm Hồi gật đầu.
“Được, anh biết rồi. Anh và Thời Lạc sẽ qua chỗ em một chuyến.”
Cúp máy xong, tôi lên tiếng trước:
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hồi hơi ngẩn người, mất hai giây mới trả lời tôi:
“À, Chu Mặc nói có chuyện muốn nhờ bọn mình giúp, là chuyện nhỏ thôi. Cô ấy còn nói có thể tính luôn là điều ước cuối cùng. Tụi mình ngủ muộn một chút, qua xem thế nào nhé.”
“Vậy cũng được.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thay đồ cùng anh ra ngoài.
Suốt cả quãng đường, tâm trạng tôi khá tốt.
Khi xưa lúc Thẩm Hồi chia tay Chu Mặc, cô ấy gặp tai nạn xe, đôi chân bị tàn phế, phải ngồi xe lăn.
Ba mẹ Thẩm còn ép buộc anh phải đoạn tuyệt với cô ấy.
Vì cảm thấy có lỗi, lại không thể phản kháng lại, Thẩm Hồi đã hứa sẽ giúp Chu Mặc ba điều ước.
Chỉ cần anh làm được, anh nhất định sẽ thực hiện.
Chu Mặc cũng không hề quá đáng.
Điều ước đầu tiên, cô nhờ Thẩm Hồi thông cống giúp vì không thể tự làm khi ngồi xe lăn.
Điều thứ hai, là sau khi tôi và Thẩm Hồi yêu nhau, cô ấy nhờ anh gửi ít đặc sản về quê.
Cả hai điều đều là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Bình thường cô ấy cũng không chủ động tìm anh, chỉ có vài tin nhắn hỏi thăm vào những dịp lễ tết.
Thẩm Hồi cũng chỉ đáp lại một cách khách sáo.
Ban đầu tôi cũng đầy nghi ngờ.
Đã từng âm thầm kiểm tra tin nhắn của hai người họ rất nhiều lần, nhưng toàn bộ đều sạch sẽ, đúng chuẩn mực bạn bè.
Nên tôi cũng yên tâm phần nào, chỉ chờ điều ước cuối cùng được dùng xong, để tôi và Thẩm Hồi có thể yên tâm kết hôn.
Chỉ là…
Càng đến gần nhà Chu Mặc, tôi lại thấy bất an một cách khó hiểu.
Bởi vì suốt dọc đường, lông mày Thẩm Hồi nhíu chặt, không nói với tôi một lời nào.
Thậm chí anh – người trước nay lái xe rất ổn định – lại mấy lần phanh gấp giữa đường.
Tôi cụp mắt, nụ cười bên môi cũng nhạt dần.
Thẩm Hồi… hình như không vui chút nào.
2
Khi xe dừng trước nhà Chu Mặc, cô ấy đang ngồi trên xe lăn, khom lưng giúp bọn tôi tìm dép đi trong nhà.
Với đôi chân không tiện di chuyển, mấy việc nhỏ như vậy lại trở nên cực kỳ vất vả và chật vật.
Khuôn mặt dịu dàng, đoan trang ấy khiến người ta nhìn mà động lòng trắc ẩn, chẳng nỡ trách cứ nửa lời.
Tôi còn chưa kịp bước lên giúp, Thẩm Hồi đã vội vã lao đến trước.
Vì quá nhanh, anh vô tình đẩy tôi va mạnh vào khung cửa.
Cánh tay đau nhói.
Nhưng Thẩm Hồi không quay lại.
Anh nhíu mày đỡ Chu Mặc dậy, miệng trách nhẹ:
“Chu Mặc, nếu người không khỏe thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, việc gì cũng ráng làm cho mệt vậy?”
Chu Mặc ngượng ngùng lè lưỡi:
“Thì chẳng phải anh và chị dâu tới, phải tìm dép đi trong nhà cho hai người sao?”
Thẩm Hồi đến tủ giày cạnh cửa, lấy ra một tấm chăn nhỏ, đắp lên chân cho cô ấy.
“Nếu sàn nhà có bẩn, lát nữa lúc đi về anh lau giúp em, khỏi phải lo tìm dép.”
“Vậy cũng được~”
Gương mặt Thẩm Hồi vẫn lạnh nhạt, nhưng có gì đó rất quen thuộc trong cách anh cư xử.
Chu Mặc mỉm cười, mang theo nét hồn nhiên riêng của con gái.
Tôi – người đứng phía sau nhìn họ trò chuyện từ nãy giờ – trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Nhưng lý trí bảo tôi đừng nghĩ nhiều.
Tin nhắn giữa họ vẫn rất bình thường.
Mỗi ngày tan làm, Thẩm Hồi đều về nhà đúng giờ. Những lúc rảnh rỗi, anh cũng chỉ ở bên tôi.
Có lẽ vì họ từng yêu nhau nên cư xử thân thiết một chút cũng là điều dễ hiểu.
Tôi tự an ủi mình như thế.
3
“Vào trong nhà rồi nói, ngoài cửa gió lùa lạnh quá.”
Tôi cố nhịn cơn đau nơi cánh tay, cất tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ.
“Chị dâu, em mãi mải nói chuyện với anh Thẩm Hồi, quên chào chị luôn. Mau vào nhà đi ạ.”
Chu Mặc vội vàng đẩy xe lăn sang bên nhường đường, trông lại càng tội nghiệp hơn.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, tỏ ra khéo léo:
“Không sao, em yếu, em mới là người cần được chăm sóc.”
Nghe vậy, như thể vừa sực nhớ ra còn tôi đi cùng, Thẩm Hồi khẽ mím môi.
“Thời Lạc, còn đứng ngẩn ra ở cửa làm gì thế, gió thổi vào cả nhà rồi kia kìa.”
“…”
Anh là chồng sắp cưới của tôi, còn tôi là vợ sắp cưới của anh.
Chuyện nhỏ như vậy, tôi không cần phải đôi co.
Tôi gật đầu, khép cửa bước vào.
Nhưng vô tình ngẩng lên, lại bắt gặp ánh mắt có phần đắc ý của Chu Mặc.
Chỉ chớp mắt sau, nụ cười cô ấy liền trở nên dịu dàng yếu ớt, hai lúm đồng tiền ngọt lịm.
“Anh Thẩm Hồi, cảm ơn anh vẫn còn nghĩ đến em. Nếu ngày đó tụi mình không cãi nhau, chắc cũng sẽ ngọt ngào như anh với chị Thời Lạc rồi, biết đâu giờ đã…”
“Chu Mặc, em nói thử điều ước hôm nay đi. Mấy chuyện khác lúc này không thích hợp để nhắc đến.”
Thẩm Hồi cắt ngang lời cô.
Sắc mặt tôi không thay đổi gì.
Không quên được tình cũ – cũng là điều bình thường.
Dù gì Thẩm Hồi cũng là người ưu tú, mà chuyện họ chia tay lại chẳng mấy êm đẹp.
Chu Mặc khẽ cười, có phần đáng thương.
“Thôi được, em không nhắc nữa.”
“Thật ra hôm nay em gọi anh tới là muốn nhờ anh giúp em chuyện cuối cùng. Chuyện này, chỉ có anh mới làm được, em không dám tin ai khác.”
“Với lại xong lần này, sau này em tuyệt đối không làm phiền hai người nữa. À không, khi anh chị cưới, em vẫn phải đến tặng quà cưới chứ.”
…
Cô ấy vừa cười vừa nói.
Tôi nghe thế cũng thấy vui vui.
Theo phản xạ nghiêng đầu nhìn Thẩm Hồi, định tìm ánh mắt đồng cảm.
Nhưng lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào Chu Mặc.
Ánh mắt ấy…
Rất kỳ lạ.
Như thể… không nỡ rời xa.
Cảm giác lo lắng bị đè nén trong lòng tôi, lặng lẽ trào dâng.
Khi Thẩm Hồi lên tiếng lại, giọng anh hơi nghẹn, rất nhẹ, rất nhạt.
Gần như không thể nhận ra.
“Không sao, em cứ nói. Chỉ cần anh làm được, anh sẽ giúp em.”
Chỉ nghe Chu Mặc có vẻ ngượng ngùng mở lời:
“Thẩm Hồi, em muốn có một đứa con. Một đứa con thuộc về anh và em.”
4
“Em biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng em đã là một người tàn phế, chẳng ai cần em nữa cả.”
“Mười năm, hai mươi năm nữa, nếu ba mẹ em qua đời, em sẽ chẳng còn người thân nào trên đời này, lại càng không ai chăm sóc cho em.”
“Vậy nên anh coi như thương hại em một chút, giúp em lần cuối cùng, được không?”
“Xem như là một lời van xin thấp hèn, vì ngày đó em đã vì cứu anh mà đẩy anh ra, mới khiến đôi chân này tàn phế…”
…
Tôi từng nghe Thẩm Hồi kể rằng Chu Mặc vì cứu anh nên mới bị thương ở chân.
Ân cứu mạng, quả thực là tình nghĩa to lớn.
Nhưng điều ước lần này, đối với tôi mà nói thật quá nực cười.
Có lẽ đến cả Thẩm Hồi cũng thấy chuyện này vô lý.
Sắc mặt tôi hơi lạnh đi, khẽ lắc đầu định lên tiếng từ chối:
“Chu Mặc, chuyện này e là không thể…”
“Được, anh đồng ý.”
Nhưng cùng lúc đó, giọng nói của Thẩm Hồi vang lên ngay bên tai tôi.
Như tiếng sét giữa trời quang.
Ầm một tiếng.
Khiến tai tôi ù đi, mắt hoa lên.
Giữa nụ cười nhếch mép của Chu Mặc, tôi trừng mắt, không thể tin nổi quay đầu nhìn anh.
Nỗi sợ hãi vốn bị tôi kìm nén trong xe trên đường tới đây, giờ bùng lên mãnh liệt, lan khắp toàn thân không thể ngăn cản.
Tôi hỏi:
“Thẩm Hồi, anh có biết mình đang nói gì không?”
5
Thẩm Hồi nhìn tôi.
Giọng anh không còn căng cứng nữa.
Ngược lại, lại bình thản đến mức lạ lùng.
“Thời Lạc, đây là điều anh nợ cô ấy. Anh phải giúp cô ấy. Anh phải thực hiện điều đó cho cô ấy.”
“Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, coi như trả ơn đi.”
“Chẳng có gì to tát cả, em đừng chấp nhặt với một cô gái nhỏ.”
Tôi hoảng loạn.
Thậm chí không nhịn được bật cười hai tiếng.
Cười xong, tôi nghiến răng chất vấn anh:
“Vậy còn đám cưới cuối tháng tới của chúng ta thì sao?”
“Vậy còn em thì sao?”
“Anh định để em sống chung với một đứa con riêng của anh à?”
“Nếu sau này chúng ta cũng có con thì sao? Con của em và con riêng cùng sống với nhau?”
“Chuyện này đâu phải giúp đỡ gì hết, đây là đang phá hoại gia đình mà chúng ta sắp có! Cô ta là người thứ ba!”
Thẩm Hồi khẽ nhíu mày, không hài lòng vì giọng tôi mỗi lúc một lớn, gay gắt hơn.
Anh kéo tôi sang một bên, hạ giọng trách:
“Em nói chuyện đừng quá đáng như vậy, cái gì mà người thứ ba? Em chẳng tôn trọng ai cả.”
“Từ khi đôi chân của Chu Mặc có vấn đề, cô ấy đã trở nên nhạy cảm, tự ti rồi.”
“Đám cưới đương nhiên vẫn tổ chức như bình thường, em là vợ duy nhất của anh, kể cả có thêm đứa con thì cũng không thay đổi được điều đó.”
“Chuyện này đâu có mâu thuẫn gì, chẳng phải em nghe cô ấy bảo sẽ đến mừng cưới tụi mình sao?”
“Cô ấy là người rất tốt, sẽ không làm mấy chuyện mờ ám đâu. Em rộng lượng một chút đi, lạnh lùng với người yếu thế như vậy em thấy vui à?”
Tôi cũng đang cố gắng tự nhủ bản thân bình tĩnh lại, đồng thời thuyết phục anh:
“Thẩm Hồi, điều ước này, món nợ này, thật ra mình có thể trả bằng tiền, ví dụ như thuê người chăm sóc cho cô ấy cả đời.”
“Nhưng chuyện sinh con trước hôn nhân mà lại là con anh, chỉ khiến người ta thấy kinh tởm. Cô ta đâu có thiện ý gì cả.”
Sắc mặt Thẩm Hồi trầm xuống, giọng anh lạnh ngắt:
“Thời Lạc, đừng làm loạn nữa. Anh đã nói rồi, đây là điều anh nợ cô ấy, anh phải trả.”
“Và em đừng nói gì với ba mẹ anh. Nếu họ biết chắc chắn sẽ làm khó Chu Mặc.”
“Em thu lại cái tính khí này đi, anh không muốn cô ấy phải buồn.”
……
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt – thần sắc lạnh lùng, bình thản – chỉ cảm thấy mọi thứ đều quá nực cười.
Anh có thể nghĩ đến khó xử của cha mẹ.
Có thể nghĩ đến lòng tự trọng và mong muốn của mối tình đầu.
Cũng có thể nghĩ đến cảm xúc của người khác.
Chỉ duy nhất không nghĩ tới tôi – người sắp cưới làm vợ anh.
Tôi muốn phát điên.
Nhưng khi lời sắp bật ra khỏi miệng, lại bất giác biến thành một câu cầu khẩn.
“Thẩm Hồi, về nhà với em trước đi. Ngày mai mình còn phải chụp ảnh cưới.”
“Về sau đừng đến đây nữa, cũng đừng liên lạc với cô ấy, chuyện tối nay… em sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”