Chương 1

Cập nhật: 4 tháng trước

1.

Tháng Chạp. Gió tuyết dữ dội, ngôi miếu nát bốn phía lùa gió lạnh.

Khi ta tìm được Thẩm Hành Chu dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, đứa trẻ ấy, mặt mũi lấm lem, đang co ro dưới bàn thờ, mắt trống rỗng, miệng không biết nhai thứ gì.

Hắn nhai chậm rãi, miễn cưỡng nuốt xuống, rồi lại cúi xuống nhặt một nắm từ dưới đất, không thèm nhìn, cứ thế nhét vào miệng.

Đến lúc này, ta mới nhìn rõ——
Hắn đang ăn đám rơm rạ bẩn thỉu dưới đất!

Hắn khoảng chừng bảy tám tuổi, đôi môi và làn da đều nứt nẻ, đỏ ửng lên vì giá lạnh, mặc bộ quần áo bông chẳng vừa người, rách rưới, trông chẳng khác gì một kẻ hành khất.

Khó mà tưởng tượng được, một đứa trẻ bất lực thế này, sau này lại trở thành kẻ nhân vật phản diện hiểm độc tàn nhẫn.

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua đầu, hệ thống lập tức vang lên bên tai:

“Ký chủ, đây chính là nhân vật phản diện đó! Mau vào đi! Lúc này ngài hãy hóa thân thành một đại tỷ tỷ tri kỷ, xuất hiện bên cạnh hắn, sưởi ấm hắn, chữa lành hắn!”

Hệ thống trong đầu ta kích động hiến kế, nhưng ta chỉ mím môi, không đáp lời.

Ý kiến này rất hay.
Nhưng không dành cho ta.

Không lâu trước, ta bị hệ thống cưỡng ép đưa vào sách khi đang trong trạng thái nửa sống nửa chết. Hệ thống nói rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể quay về thế giới thực. Nhưng đáng tiếc, ta là một kẻ mắc chứng sợ giao tiếp nặng, hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường với người khác.

Suy đi tính lại một hồi, ta bỗng lóe lên ý tưởng, mở giao diện đổi điểm của hệ thống, lục lọi tìm kiếm.

Ồ! Tìm thấy rồi!

“Ký chủ! Ngài dùng hết điểm để đổi lấy một chiếc áo choàng tàng hình?!! Thôi xong rồi! Nhiệm vụ này chắc chắn thất bại!”

Mặc kệ tiếng kêu gào của hệ thống, ta trước tiên ra chợ mua một chiếc bánh hành nóng hổi, rồi quay lại ngôi miếu, khoác áo choàng lên.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hệ thống trơ mắt nhìn một chiếc bánh bốc khói lơ lửng giữa không trung, chầm chậm bay về phía nhân vật phản diện.

Nhân vật phản diện: “?”
Hệ thống: “??”

02

Thẩm Hành Chu đang nhai cỏ bỗng khựng lại, ngơ ngác nhìn chiếc bánh hành trước mặt.

Đến gần hơn, hắn còn ngửi được mùi hương thơm lừng từ chiếc bánh.

Bụng hắn hợp thời réo lên “ùng ục”, nước miếng bất giác ứa ra.

Ta cứ nghĩ hắn sẽ vươn tay lấy, nhưng không ngờ, hắn chỉ nhìn, liếm môi, rồi nhắm mắt, lẩm bẩm:

“Ta chắc chắn đói đến mức hoa mắt rồi. A nương từng nói, trời không tự dưng rơi bánh xuống đâu…”

Cầm chiếc bánh mãi cũng mỏi tay, ta dứt khoát ném thẳng vào lòng hắn.

Chiếc bánh nóng hổi cứ thế từ trên trời rơi xuống, nằm ngay trong lòng hắn!

Thẩm Hành Chu giờ thì thực sự ngơ ngác, đôi tay tím tái cầm lấy túi giấy dầu, đứng sững như trời trồng. Mãi một lúc sau, hắn mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn chiếc bánh, rồi lại nhìn quanh ngôi miếu trống rỗng. Xác định không có ai, hắn mới bắt đầu ăn như sói đói.

Ăn xong, ánh mắt đứa trẻ sáng lên đôi chút, nhìn chằm chằm vào không trung trước mặt.

“Đa tạ… Còn nữa không?”

“Ngươi là tiên hay quỷ? Hay ngươi là a nương của ta?”

Giọng hắn dè dặt, mang theo chút khát khao, như đang mong bánh sẽ lại xuất hiện.

Ta nhìn hắn, vô thức lắc đầu, lại nhớ ra hắn không nhìn thấy. Không muốn dọa hắn bằng lời nói, ta quyết định im lặng, tự mình rời đi.

Dù sao hắn tối nay cũng đã ăn no, không đến mức chết đói.

Thẩm Hành Chu, không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, lặng lẽ nhìn khoảng không trước mặt hồi lâu. Hắn cứ ngỡ tất cả chỉ là một ảo giác trước khi chết. Nhưng khi cúi đầu, một tay toàn là dầu.

Dầu mỡ thơm lừng cùng hơi ấm lan tỏa khắp tứ chi nhắc nhở hắn rằng, trong đêm tuyết lạnh giá này, hắn thực sự được nhận một chiếc bánh trời ban.

03

Rời khỏi ngôi miếu đổ, ta thu lại áo choàng, trở về tiểu viện của mình.

Sau khi xuyên sách, ta thuê một tiểu viện nhỏ để làm nơi trú ngụ, cách ngôi miếu cũng không xa lắm.

Hệ thống với điều này thì không sao hiểu nổi, cứ giục ta mang Thẩm Hành Chu về sống cùng, ngày ngày sớm tối bên nhau, nhiệm vụ chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay hay sao?

Ta… ta chỉ có thể nói, nó không hiểu nỗi khổ của những kẻ sợ giao tiếp xã hội.

Đừng nói đến việc không thể sống chung một mái nhà với một cậu thiếu niên xa lạ, chỉ riêng chuyện hắn là nhân vật phản diện tương lai đã đủ khiến ta lo lắng. Lỡ hắn lấy oán báo ân thì làm sao?

Hơn nữa, nếu ta bỗng dưng mang hắn về, chỉ e hắn sẽ cảnh giác, sợ ta đem hắn đi bán.

Vậy nên, cứ như hiện tại là tốt nhất, giữ một khoảng cách vừa đủ.

Nghĩ thông rồi, ta cũng không nghĩ ngợi thêm. Đến hôm sau, ta lại mua một túi bánh bao thịt, cẩn thận giấu trong lòng, rồi đến gần ngôi miếu mới khoác áo choàng lên.

Nhưng ta không ngờ, Thẩm Hành Chu không còn ở đó nữa!

Ta tìm quanh một hồi, cũng không thấy bóng dáng gầy nhỏ của hắn đâu.

Thấy vậy, hệ thống bật cười thích thú, giọng đầy vẻ chế giễu:

“Đã bảo ngươi không biết nắm bắt cơ hội mà! Thẩm Hành Chu đâu phải đồ ngốc, chẳng lẽ ngày nào cũng ở đây chờ ngươi mang đồ ăn đến như lão nông giữ gốc cây đợi thỏ tự đâm đầu vào sao?”

Ta lặng thinh.

Hình như… nó nói cũng có lý.

Ta xoay đầu, đang nghĩ xem có nên tìm Thẩm Hành Chu hay không, thì bỗng quay lại, bắt gặp hắn đang cẩn thận cầm ba nén hương không biết tìm từ đâu, nhẹ nhàng cắm vào lư hương đã hỏng nát trên bàn thờ.

Hắn nghiêm túc chắp tay vái lạy:

“Thần minh đại nhân, xin hãy ban cho ta thêm một bữa ăn nữa! Tín đồ Hành Chu khẩn cầu!”

Nói rồi, đứa nhỏ ục ịch quỳ xuống, dập đầu ba cái vang dội.

Lúc này, không chỉ ta ngẩn ngơ, mà đến hệ thống cũng chết sững.

04

Hồi lâu, hệ thống mới miễn cưỡng chữa thẹn:

“Nhân vật phản diện… nhân vật phản diện bây giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Trẻ con mê tín là chuyện bình thường!!”

Ta bật cười, cũng may, đây xem như là một cái cớ không tệ.

Sau khi hắn bái lạy xong, ta đặt một túi bánh bao thịt lên bàn thờ.

Thời điểm hoàn hảo.

Khi Thẩm Hành Chu ngẩng đầu lên, hắn liền nhìn thấy túi bánh. Đôi mắt đen nhánh của hắn lập tức sáng rực, vội vã cầm lấy túi bánh, cúi đầu cắn một miếng thật to!

Ta cúi nhìn, thấy đứa nhỏ kia ăn đến phồng má, cả khuôn mặt rạng lên chút sắc sống.

Trên đầu hắn vẫn còn mấy cọng cỏ khô.

Những cọng cỏ ấy theo động tác của hắn mà lắc qua lắc lại, trông ngây ngốc đến buồn cười.

Ta không nhịn được, vươn tay nhổ mấy cọng cỏ ấy đi.

Ngay khoảnh khắc đó, đứa nhỏ đang ăn dở bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ta ——

05

Ta giật mình, toàn thân run bắn, gần như ngay lập tức rụt tay về. Nhưng không kịp đề phòng, ánh mắt của hắn lại vô tình đối diện thẳng với ta.

Hơi thở nghẹn lại, cả người ta cứng đờ.

Có một thoáng, ta gần như quên mất mình đang khoác áo choàng tàng hình, còn tưởng mình thật sự đối diện mặt đối mặt với hắn.

Ta nuốt nước bọt, đầu óc rối như tơ vò, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

Chứng sợ giao tiếp lập tức bùng phát.

Nhưng chưa đợi ta nói gì, đứa nhỏ trước mặt đã dời ánh mắt, cúi đầu cắn bánh bao tiếp.

Một cơn gió thổi qua, ngôi miếu đổ chìm trong sự yên lặng.

Lúc này ta mới nhận ra. À phải rồi, Thẩm Hành Chu căn bản không nhìn thấy ta.

Hắn hẳn chỉ nghĩ rằng gió đã thổi mấy cọng cỏ trên tóc hắn rơi xuống mà thôi.

Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang đập loạn cũng trở lại lồng ngực.

Hệ thống không hiểu tình trạng của ta, giọng nói đầy vẻ bất mãn:

“Thật sự là, ngươi tại sao không chịu lộ mặt chứ? Hắn bây giờ đang túng quẫn, chính là lúc cần được sưởi ấm! Ngươi cứ lặng lẽ đưa đồ cho hắn thế này, hắn còn tưởng thật sự có thần minh, nhiệm vụ chẳng tiến triển chút nào. Ngươi không muốn về nhà nữa à?!”

Ta nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi đáp:

“Về nhà muộn một chút cũng không sao.”

Chỉ một câu, hệ thống lập tức im bặt.

Có lẽ nó không ngờ ta lại chai lì đến thế, nên mãi một lúc lâu không xuất hiện nữa.

Ta lặng lẽ đứng một bên, nhìn Thẩm Hành Chu ăn hết hai cái bánh bao, sau đó cẩn thận gói lại mấy cái còn lại, gấp gọn giấy dầu, trân trọng nhét vào trong ngực.

Đặt xong, hắn còn dùng tay nhỏ sờ lại, từng động tác cẩn thận, như để chắc chắn đã cất kỹ. Sau đó, trên khuôn mặt lấm lem của hắn hiện lên nét yên tâm.

Ăn no rồi, hắn ngồi xếp bằng trên đệm rơm, một tay vô thức xoa lên ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn không có nụ cười, ánh mắt lại mang theo nỗi bi thương không phù hợp với tuổi tác.

Hắn lẩm bẩm:

“Giá như a nương cũng được ăn bánh bao thịt thì tốt quá…”

Nghe thấy câu này, ánh mắt ta hơi động, rồi cụp xuống, không nói lời nào.

06

Mẹ ruột của Thẩm Hành Chu vốn là một cô gái nhỏ trong trấn, tên là Thẩm Lan Hạ.

Trong một lần tình cờ, công tử nhà họ Chu lưu lạc đến trấn nhỏ, cùng Lan Hạ có một đoạn tình duyên. Hai người từng ân ái bên nhau một thời gian, nhưng sau đó, Lan Hạ mang thai.

Cô ngây thơ nghĩ rằng đây là tin tốt, định báo cho người trong lòng, nào ngờ công tử không từ mà biệt.

Khi cô đuổi đến kinh thành, lại phát hiện hắn đang chuẩn bị cưới một tiểu thư danh môn.

Câu chất vấn đầy uất ức của cô chỉ nhận lại một lời khinh miệt:

“Ngươi xuất thân nơi quê mùa, thô lỗ, không xứng với Chu gia cao quý của ta. Nếu muốn gả cho ta, chỉ có thể làm thiếp.”