Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

01.

Thịnh Dịch Xuyên là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi.

Nhưng gần đây chúng tôi mới định gặp nhau lần đầu tiên.

Anh ta lấy cớ bận rộn, hết lần này đến lần khác trì hoãn buổi gặp mặt.

Cho đến hôm nay.

Anh ta bước vào quán cà phê nơi tôi đang làm thêm.

Ban đầu tôi cũng không nhận ra anh ta.

Nào ngờ anh ta lại nhắc đến tôi:

“Trần Tụng Hòa đến tìm tôi rồi.”

“Ai cơ?” Bạn của anh ta trêu chọc: “Lại thêm cô em tình nhân nào của cậu à?”

“Cút, giá mà là tình nhân thì tốt biết mấy.”

Thịnh Dịch Xuyên có vẻ bực bội:

“Là cái cô… ông nội tôi hồi xưa định hôn ước đấy, cái con bé nhà quê đó.”

“Cái gì?! Cô ta đến rồi à?!”

“Đúng vậy. Gặp mặt hẹn tôi mấy lần, phiền chết đi được.”

“Cô ta đến làm gì vậy?”

“Chuyện này còn phải hỏi à?” Một nam sinh giành trả lời: “Con bé nhà quê chưa từng thấy thế giới rộng lớn, giờ có cơ hội bám vào nhà họ Thịnh, chắc tổ tiên nhà nó đang mỉm cười dưới suối vàng đấy! Đương nhiên cô ta phải bám chặt rồi!”

Thịnh Dịch Xuyên không phủ nhận, chỉ cười khẩy:

“Thế giờ Dịch ca định làm gì?”

“Tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cái hôn ước chết tiệt đó. Con bé nhà quê đó, cho không tôi còn chẳng thèm.”

“Xem ra cậu đã có cách đối phó rồi nhỉ?”

“Tất nhiên rồi.”

Thịnh Dịch Xuyên nháy mắt đầy bí hiểm:

“Tôi đã đồng ý gặp cô ta vào ngày mai.

“Nhưng người đi sẽ là anh trai tôi.”

02.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, há hốc miệng.

“Anh trai cậu… ý cậu là, Thịnh Yến?”

“Đúng vậy.”

“Cậu không sợ bị phát hiện à?”

“Trần Tụng Hòa chưa bao giờ gặp người nhà tôi, ai đi cũng vậy thôi.”

“Nhưng mà… đó là Thịnh Yến đấy…”

Giọng của cậu nam sinh nhỏ lại, đầy vẻ lo lắng:

“Anh trai cậu từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, lạnh lùng xa cách, nói chuyện chẳng bao giờ giữ mồm giữ miệng. Cậu để anh ấy đi gặp, ác thật đấy.”

Thịnh Dịch Xuyên cười nhàn nhã:

“Chính vì vậy nên mới để anh ấy đi.

“Anh tôi ghét nhất mấy cô gái thực dụng, ham tiền, anh ấy thừa cách để đuổi cổ cô ta.”

Nghe đến đây, suýt chút nữa tôi đã bật cười thành tiếng.

Cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?

Tôi hẹn gặp Thịnh Dịch Xuyên là để hủy hôn.

Anh ta sẽ không bao giờ ngờ rằng,

Tờ đơn hủy hôn mà anh ta ao ước bấy lâu, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

03

Hôn ước giữa tôi và Thịnh Dịch Xuyên, nói ra thì rất đơn giản.

Ông tôi và ông nội nhà họ Thịnh là chiến hữu cũ.

Sau khi xuất ngũ, ông nội Thịnh làm ăn buôn bán, đúng lúc gặp thời, từ đó phất lên.

Nhà họ Thịnh một bước trở thành hào môn giàu có.

Ông nội Thịnh luôn ghi nhớ tình nghĩa xưa, vẫn luôn muốn giúp đỡ gia đình tôi.

Nhưng ông tôi không chịu, nhất mực ở lại quê dạy học nuôi người.

Trước khi mất, ông thật sự không yên tâm về tôi,
mới lập hôn ước với nhà họ Thịnh.

Nói là hôn ước, kỳ thực chỉ là nhờ nhà họ Thịnh quan tâm, chăm sóc cho tôi.

Ai mà ngờ được, ông nội nhà họ Thịnh cũng không khỏe,
một năm trước đã qua đời.

Chuyện hôn ước, từ đó không ai nhắc đến nữa.

Thái độ của nhà họ Thịnh, tôi nhìn là biết.
Nếu không phải vì ông cụ, họ chẳng muốn dính líu gì tới tôi.

Tôi cũng tự biết thân biết phận.

Cho nên lần hẹn gặp Thịnh Dịch Xuyên này, là để hủy hôn.

Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi.

Tối đó, tôi cố ý nhắn cho Thịnh Dịch Xuyên một tin:

【Vui quá đi mất, mai là được gặp anh rồi.】

Phải một lúc lâu sau, anh ta mới trả lời: 【Ừ.】

Cực kỳ qua loa.

Kiệm lời đến mức lạnh nhạt.

Dựa vào những gì tôi biết, người đang trả lời tin nhắn lúc này,
rất có thể chính là anh trai trong truyền thuyết của anh ta — Thịnh Yến.

【Anh không mong đợi sao?】

【Cũng được.】

【Em thì mong lắm luôn á… Dù gì, anh cũng là chồng tương lai của em mà.】

Anh ta không trả lời nữa.

04

Ngày hôm sau, cuối cùng tôi cũng gặp được Thịnh Yến.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tôi vẫn bị gương mặt ấy làm cho choáng váng.

Thịnh Dịch Xuyên đã đủ điển trai rồi.

Không ngờ người anh trai này còn nổi bật hơn cả.

Tôi ngẩn người mất năm giây mới ngồi xuống được.

“Chào em, tôi là Thịnh Yến.”

Ngoài dự đoán.

Anh ta trực tiếp thừa nhận thân phận của mình.

“Anh trai của Thịnh Dịch Xuyên.”

“Chào anh, sao Thịnh Dịch Xuyên không đến?”

“Em ấy có việc, hôm nay tôi thay em ấy xử lý là được.”

Thịnh Yến lấy ra một xấp tài liệu cùng một tấm thẻ ngân hàng, đặt trước mặt tôi.

“Đây là một căn hộ trong thành phố và năm triệu tiền mặt—”

“Dừng.” Tôi cắt ngang, “Anh định nói là, cầm lấy năm triệu này rồi rời khỏi em trai anh à? Chiêu này cổ quá rồi đó.”

Thịnh Yến khựng lại một chút, vẫn giữ nguyên sự lễ độ.

Và xa cách.

“Mục đích của hôn ước là đảm bảo để cô Trần không phải lo lắng về cuộc sống sau này. Tôi nghĩ, bất động sản và tiền mặt có thể làm được điều đó, thậm chí còn đáng tin hơn một tờ hôn ước.”

“Em đồng ý.”

Thịnh Yến gật đầu: “Cô hiểu là tốt rồi, ký tên đi.”

Đây chính là người thừa kế được nhà họ Thịnh đào tạo sao?

Quyết đoán, dứt khoát, không dây dưa.

Nhưng hôm nay, tôi lại muốn dây dưa với anh một chút.

Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười với Thịnh Yến.

“Đúng rồi, tại sao người lập hôn ước với em lại là em trai anh, chứ không phải là anh?”

Thịnh Yến cho rằng câu hỏi này chẳng quan trọng gì.

Nhưng vì lịch sự, anh vẫn trả lời:

“Vì Thịnh Dịch Xuyên cùng tuổi với cô.”

“Thế anh thì sao? Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hơn hai người bảy tuổi.”

“Độc thân à?”

“Cô Trần, chuyện này không liên quan đến cuộc gặp hôm nay.”

“Anh trả lời đi, em ký liền.”

“… Độc thân.”

Tôi cong môi, nháy mắt với Thịnh Yến.

Anh ta theo phản xạ quay mặt đi.

“Ký nhanh đi.”

Tôi giả vờ cầm bút, lại “ối” một tiếng.

“Bồi thường có nhiêu đây thôi hả? Ít quá…”

“Muốn thêm gì nữa, cô cứ nói.”

Dù miệng nói thế,
nhưng sắc mặt Thịnh Yến đã lạnh đi thấy rõ.

À phải rồi, anh ta ghét nhất kiểu con gái thực dụng, ham tiền.

Tôi đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Cao một mét tám tám, vest chỉnh tề, khớp ngón tay thon dài.

Chuẩn hình tượng tinh anh thành phố.

Chưa thử bao giờ.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, nói:

“Đơn giản thôi. Anh ngủ với em một đêm.”

05

Nửa tiếng sau.

Tôi đứng trong phòng tắm nhà Thịnh Yến.

Chỉ cần nhớ lại vẻ mặt đặc sắc lúc nãy của anh, tôi đã muốn bật cười.

Khi tôi đưa ra yêu cầu táo bạo kia,
cả người Thịnh Yến như hóa đá.

Có lẽ trong gần ba mươi năm cuộc đời, anh chưa từng gặp ai “đi đường tắt” như tôi.

Anh há miệng định mắng tôi.

Tôi lại giơ ra cho anh xem một đoạn video.

Trong màn hình, em trai anh — Thịnh Dịch Xuyên — ngồi giữa một đám bạn bè ăn chơi.

Nói năng ngông cuồng:

“Con gái quê chưa thấy gì hết, gả vào nhà họ Thịnh là tổ tiên nó đội mồ sống dậy rồi ấy chứ!”

“Đồ nhà quê quê mùa, có cho tôi cũng không thèm.”

Những lời lẽ ngạo mạn cứ tuôn ra không dứt.

Thịnh Yến hỏi: “Ý cô là gì?”

“Tôi nghe nói, cha anh không tiếp quản sản nghiệp, mà đi theo con đường chính trị, nên gia đình mới bồi dưỡng anh làm người thừa kế.”

“Tôi còn nghe nói, ông ấy sắp bước vào một kỳ bầu cử rất quan trọng.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh,

“Nếu trước kỳ bầu cử, để đối thủ biết nhà họ Thịnh chơi cái trò phân biệt xuất thân này, anh đoán xem sẽ thế nào?”

Sắc mặt Thịnh Yến đen như đáy nồi.

Rồi anh đưa tôi đến đây.

Đây là nơi ở riêng của anh, bình thường chẳng ai lui tới.

Bên trong bộ vest kia,

dáng người Thịnh Yến còn đẹp hơn tôi tưởng.

Tấm lưng vững chãi, ẩn chứa sức mạnh.

Tôi nhẹ nhàng bóp lên bắp thịt căng cứng của anh, giúp anh thư giãn:

“Đừng căng thẳng.”

“Thật ra anh còn đẹp trai hơn Thịnh Dịch Xuyên.”

“Em rất thích anh đấy.”

“Chỗ này mà bóp vào, có nhột không?”

Ban đầu, Thịnh Yến không đáp lại.

Nhưng anh ta đã quá tự tin vào lý trí của mình.

Chỉ một lúc sau, nhịp thở bắt đầu nặng hơn, đuôi mắt cũng ửng đỏ.

Ngay sau đó, tôi nhận ra Thịnh Yến là một tờ giấy trắng.

Tôi hỏi: “Anh chưa từng yêu ai à?”

Anh nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Còn em thì kinh nghiệm phong phú quá nhỉ.”

“Cũng tạm thôi.”

Tôi đúng là từng yêu đương.

Dù gì tôi cũng chẳng định lấy Thịnh Dịch Xuyên, càng không muốn phí tuổi thanh xuân vì anh ta.

Thịnh Yến bắt đầu bực mình: “Tốt nhỉ, mang danh hôn ước nhà chúng tôi, mà còn chơi bời thoải mái.”

Tôi bật cười: “Anh cũng vậy mà? Đem vợ chưa cưới của em trai về nhà.”

Câu nói đó đâm trúng lưng anh ta.

Thịnh Yến lập tức muốn đẩy tôi ra.

Tôi chỉ đành áp sát tai anh, nhẹ nhàng thổi hơi:

“Tôi chỉ có hôn ước với nhà họ Thịnh, đâu phải cứ nhất định là Thịnh Dịch Xuyên.

“Anh cứ xem tôi là vợ chưa cưới của anh đi…

“Anh xem, cơ thể anh còn thành thật hơn cả lời nói.”

Ánh mắt cuối cùng Thịnh Yến nhìn tôi, rất sâu.

Về sau tôi mới biết, đó là khoảnh khắc anh ta mất kiểm soát hoàn toàn.

06

Thịnh Yến tỉnh táo mà trầm luân.

Xé bỏ lớp ngụy trang nho nhã ban ngày, xé bỏ gần ba mươi năm gò bó nghiêm cẩn.

Đến chính anh cũng ngạc nhiên vì khao khát trong lòng mình mãnh liệt đến vậy.

Cho đến khi kết thúc.

Lý trí trở lại, anh lạnh lùng rút người ra: “Thế này là đủ rồi chứ?”

“Anh lạnh lùng quá đấy.”

“Tôi bảo tài xế đưa em về.”

“Chúng ta lần sau gặp ở đâu?”

“Em còn muốn có lần sau?”

“Em đâu có nói là chỉ một lần.”

“Trần Tụng Hòa, đừng được đà lấn tới.”

“Thịnh tổng, hay là chúng ta làm một giao dịch nhé.” Tôi cười tinh quái.

“Những lúc em nhớ anh, anh phải xuất hiện. Giống như tối nay, ở bên em cho đến khi kỳ bầu cử kết thúc. Em đảm bảo khoảng thời gian này sẽ ngoan ngoãn, không gây phiền phức gì cho nhà họ Thịnh.

Đương nhiên, hôn ước đến lúc đó cũng hủy luôn. Tiền và nhà, em sẽ trả lại hết.”

Thịnh Yến khẽ cười mũi một tiếng, nhưng ánh mắt lướt qua đôi chân trần của tôi rồi lập tức dời đi. Yết hầu vô thức chuyển động.

“Được không nào?” Tôi lắc tay anh, làm nũng.

Cuối cùng, Thịnh Yến khẽ gật đầu.

Tôi vui vẻ ôm chầm lấy anh. Anh không từ chối, để mặc tôi hôn lên môi mình.

Nụ hôn dần sâu hơn, hơi thở cũng dần dồn dập. Thịnh Yến siết eo tôi, định tiếp tục—

Đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng cửa mở.

“Anh, anh ngủ rồi à?”

Giọng Thịnh Dịch Xuyên vang lên đột ngột.

“Anh còn chưa nói cho em biết kết quả hôm nay thế nào!”

Chân anh ta bước rất nhanh, tiếng bước chân đã đến ngay ngoài cửa phòng ngủ.