Chương 1
Cập nhật: 1 ngày trước
1
Trong phòng trang điểm bận rộn, nhân viên và người mẫu đi lại tấp nập. Tôi bị trợ lý đẩy nhẹ một cái:
“Chị, chị đờ người ra làm gì vậy? Sắp đến lượt chị lên sân khấu cảm ơn rồi.”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh.
Thì ra tôi không ch//ết, mà đã trọng sinh quay về ngày định mệnh đó.
Trong giây lát, tôi không phân biệt nổi đây là thực tại hay chỉ là ký ức trước khi ch//ết.
Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, tôi chưa kịp xúc động thì ký ức đau đớn về những gì sắp xảy ra lại ùa về, khiến lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng.
Đây là ngày định mệnh có thể thay đổi số phận của tôi.
Tôi nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng bạn trai Liên Dĩ Hanh. Anh sắp mặc bộ sưu tập cuối cùng của tôi để trình diễn vedette.
Tôi mở điện thoại, buổi livestream của Thư Phương Bạch vẫn chưa bắt đầu, nhưng thời gian gấp rút, tôi không thể ngăn Liên Dĩ Hanh lên sân khấu.
Người mẫu đã vào vị trí.
Tôi nhìn buổi trình diễn trực tiếp, dòng bình luận liên tục ca ngợi thiết kế của tôi và cả Liên Dĩ Hanh.
Năm năm trước, tôi và anh đều là những kẻ vô danh. Khi đó, thiết kế của tôi không ai ngó ngàng, còn anh cũng chỉ là một trong vô số người mẫu mờ nhạt.
Chúng tôi dìu dắt nhau qua khó khăn, cho đến một ngày, anh mặc thiết kế của tôi và nổi đình nổi đám trong giới thời trang.
Không rõ là trang phục của tôi giúp anh tỏa sáng hay anh giúp thiết kế của tôi nổi tiếng, nhưng từ đó, tên chúng tôi gắn liền với nhau.
Tôi thành lập thương hiệu của riêng mình, và anh trở thành người mẫu độc quyền cho thương hiệu đó.
Sự nổi tiếng không những không giảm đi theo thời gian mà ngày càng bùng nổ.
Tôi trở thành nhà thiết kế hàng đầu, còn anh là siêu mẫu số một.
Chúng tôi không chỉ ràng buộc với nhau qua thời trang mà còn sở hữu một lượng lớn fan hâm mộ cặp đôi.
Tình yêu và sự nghiệp hỗ trợ lẫn nhau, đó từng là niềm tự hào trong cuộc đời tôi.
Nhưng tôi không ngờ, cuối cùng nó lại trở thành lưỡi dao làm tổn thương mình.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên từ khán đài.
Liên Dĩ Hanh bước đến bên tôi, mỉm cười đưa tay ra.
Tôi biết, anh muốn nắm tay tôi cùng lên sân khấu cảm ơn khán giả. Và tôi sẽ tuyên bố trước công chúng rằng mình sẽ tạm thời rút lui khỏi giới thời trang.
Khi anh cầu hôn, anh từng nhìn tôi đắm đuối và nói rằng rất mong chờ ngày chúng tôi sinh con, không biết đứa bé sẽ thừa hưởng tài năng của mẹ hay vẻ ngoài xuất sắc của bố.
Vì thế, tôi mang theo hy vọng về một tương lai hạnh phúc, đồng ý rút lui để sinh con.
Nhưng không, lần này tôi không thể ngu ngốc thêm lần nữa.
Sau khi gửi lời cảm ơn đến ban tổ chức và nhân viên, tôi cúi đầu kết thúc bài phát biểu.
Liên Dĩ Hanh ngỡ ngàng nhìn tôi, còn tôi chỉ nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ ánh mắt khó hiểu của anh.
Bởi tôi biết, ngay sau đó, buổi livestream của Thư Phương Bạch sẽ bắt đầu.
Cảnh tượng y hệt như kiếp trước lặp lại.
Khán giả dưới sân khấu từ bàn tán nhỏ lẻ dần trở nên náo động, ai cũng lấy điện thoại ra, vừa nhìn màn hình vừa nhìn tôi.
Một người phụ nữ xa lạ Thư Phương Bạch mở livestream, cầm từng bản phác thảo thiết kế, nước mắt lưng tròng tố cáo tôi đã thuê cô ta làm người viết thuê trong suốt thời gian qua.
Cô ta tuyên bố rằng mọi thiết kế nổi tiếng của Liên Dĩ Hanh thực chất đều do cô ta sáng tác.
Tôi bàng hoàng nhưng chỉ biết yếu ớt giải thích rằng mình không quen biết cô ta, không hề thuê người viết thuê, mọi thiết kế đều là tâm huyết của tôi.
Nhưng chẳng ai tin tôi.
Đám đông từng là “fan hâm mộ” của tôi giờ như những kẻ khát máu, chỉ muốn xé xác tôi ra.
Khi hoàn toàn bất lực, tôi tìm đến Liên Dĩ Hanh người chứng kiến tôi làm việc đến tận khuya trong phòng vẽ tại nhà.
Nhưng thay vào đó, anh lại đăng tải video xin lỗi thay cho tôi, nói rằng vì bị tôi thao túng tâm lý trong thời gian dài nên đã mất khả năng phân biệt đúng sai.
Anh khẳng định rằng tôi từng bảo anh rằng “không có tôi thì không có anh của ngày hôm nay”, khiến anh càng không dám nói sự thật.
Nhưng sự xuất hiện của Thư Phương Bạch đã giúp anh nhận ra sai lầm và quyết định không tiếp tay cho kẻ xấu nữa.
Tôi tuyệt vọng gọi cho anh, nhưng chỉ nhận được lời nhắc máy bận từ hệ thống.
Từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm chỉ trong khoảnh khắc.
Tất cả công sức của tôi mấy năm qua bỗng chốc tan thành mây khói.
Lang thang trên phố, tôi bị fan cuồng của Liên Dĩ Hanh nhận ra.
Họ ném rác, hất nước vào tôi.
Tôi trượt ngã, trời đất quay cuồng, rồi tỉnh lại trong bệnh viện.
Y tá nhìn tôi với ánh mắt thương hại:
“Cô bị sảy thai rồi, tìm ai đó chăm sóc mình đi.”
Tôi chạm vào bụng phẳng lì của mình. Đứa con… Tôi biết đến sự tồn tại của con đúng vào lúc con đã rời đi.
Nỗi đau xé lòng khiến tôi giật kim truyền, chạy lên sân thượng bệnh viện và nhảy xuống.
Nhưng có lẽ oán khí quá lớn khiến Diêm Vương không mang tôi đi được, hoặc ông trời thương xót.
Dù thế nào, tôi cũng đã có cơ hội sống lại.
Lần này, tôi muốn xem không chết có phải là cách duy nhất để sống khác không!
Tỉnh táo lại, tôi quan sát phản ứng của khán giả bên dưới.
Trợ lý vội vàng chạy tới thì thầm vào tai tôi:
“Chị! Chuyện gì xảy ra vậy? Có cần cắt livestream không?”
Tôi liếc nhìn Liên Dĩ Hanh một cái.
Kiếp trước tôi không để ý, nhưng giờ mới phát hiện, gương mặt anh ta bình thản đến đáng sợ, như thể người gặp chuyện không phải là bạn gái mình, mà chỉ là một người qua đường xa lạ.
Xem ra chuyện này không thể nào không liên quan đến anh ta.
Có lẽ chính anh ta đã đứng sau thao túng mọi thứ.
Chẳng lẽ anh ta lợi dụng việc sống chung để ăn cắp bản phác thảo của tôi rồi đưa cho Thư Phương Bạch?
Ngoài tôi ra, chỉ có anh ta mới có cơ hội tiếp xúc với những bản vẽ tay gốc của tôi.
Nhưng dù anh ta không còn tình cảm với tôi nữa, cũng có thể chia tay một cách đàng hoàng.
Tại sao lại phải hủy hoại cả sự nghiệp của tôi?
Giờ chưa phải lúc kết luận.
Tôi cầm micro lên, nhìn về phía khán giả và xin lỗi:
“Xin lỗi quý vị, tôi không quen biết cô Thư Phương Bạch trên mạng, cũng không biết bản phác thảo trong tay cô ấy từ đâu mà có. Nhưng xin mọi người cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ làm sáng tỏ sự thật và đưa ra câu trả lời.”
Ngay lúc đó, một phóng viên giải trí bên dưới liền hỏi:
“Thưa cô Chu Hòa, nghe nói đây là buổi trình diễn cuối cùng của cô trước khi rút lui khỏi giới thời trang. Có phải vì cô không đạt được thỏa thuận với cô Thư nên mới đưa ra quyết định này không?”
“Thứ nhất, tôi chưa bao giờ nói mình sẽ rút lui. Không phủ nhận từng có ý định đó, nhưng giờ tôi đã nhận ra còn nhiều việc quan trọng hơn đang chờ mình.”
“Thứ hai, với tư cách là phóng viên, anh nên tôn trọng sự thật khách quan thay vì đặt câu hỏi dẫn dắt. Tôi không quen biết cô Thư Phương Bạch, càng không có chuyện thương lượng bất thành gì cả.”
Nhưng dù tôi đã nói đến vậy, khán giả bên dưới vẫn không tin.
Thậm chí, một số người đã bắt đầu rời khỏi ghế ngồi, tiện tay ném bỏ những món quà lưu niệm mà tôi đã chuẩn bị.
Tôi hiểu lời giải thích suông chẳng có mấy tác dụng, cũng không vội vã biện minh thêm.
Sau khi trấn an nhân viên, tôi lập tức rời khỏi sàn diễn.
Bởi vì tôi còn một việc quan trọng hơn phải làm: đứa con trong bụng.
Kiếp trước, đứa bé âm thầm rời xa tôi vì một tai nạn, trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly, đẩy tôi đến tuyệt vọng.
Nhưng lần này thì không.
Tôi không thể cho phép nó xuất hiện trên cõi đời này, không thể để con được sinh ra trong một môi trường như vậy.
Tôi đặt lịch phá thai mà không nói với bất cứ ai, một mình nằm lên bàn phẫu thuật.
Có lẽ sự phẫn nộ trong lòng đã át đi cảm giác yếu ớt của cơ thể.
Tôi chẳng cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nghỉ ngơi vài ngày là hồi phục.
Thậm chí có lúc tôi còn tự hỏi, phải chăng mình là một kẻ lạnh lùng ích kỷ?
Bởi tôi chẳng thấy quá đau lòng, chỉ có vô vàn sự chua xót.
Trong mấy ngày tôi im lặng, lời chỉ trích trên mạng ngày càng ác liệt.
Mọi nền tảng của tôi đều tràn ngập bình luận công kích, trong khi số người theo dõi Thư Phương Bạch lại tăng lên chóng mặt.
Đám cư dân mạng hò nhau ủng hộ cô ta “đòi lại công bằng” và nguyền rủa tôi là “ác phụ hút máu người khác”.
Tôi vẫn chưa thể hiểu được, tại sao một người hoàn toàn xa lạ lại đột ngột xuất hiện để bôi nhọ tôi như vậy.
Vì thế, tôi quyết định giăng một ít “lưới” để câu manh mối.
Tôi chợt nhớ ra trong phòng làm việc ở nhà mình có lắp camera, có thể ghi lại quá trình tôi sáng tác, hơn nữa còn hiển thị thời gian thực.
Nhưng khi tôi mở máy tính lên kiểm tra, chẳng còn đoạn video nào.
Tất cả đã bị xóa sạch.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là tác phẩm của Liên Dĩ Hanh.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải đăng bản phác thảo của mình lên mạng.
Vừa đăng xong thì Thư Phương Bạch cũng tung ra các bản thiết kế của cô ta, còn có cả ảnh chụp làm bằng chứng.
Điều khiến tôi kinh ngạc là thời gian chụp ảnh của cô ta gần như trùng khớp với thời gian tôi hoàn thành thiết kế.
Phản hồi từ đám đông mạng chẳng khác nào con số 0.
Tôi như một kẻ tức giận đập tay xuống bàn nhưng chẳng ai thèm để ý.
Tôi cẩn thận nhìn lại những hình ảnh mà Thư Phương Bạch đã đăng.
Thật kỳ lạ, nét vẽ và thói quen phác họa của cô ta giống hệt tôi.
Đến mức ngay cả tôi cũng khó phân biệt được.
Nhưng tôi chắc chắn rằng mình chưa làm mất bản phác thảo nào.
Rốt cuộc cô ta đã làm thế nào?
Phía dưới bài đăng của tôi, bình luận liên tục chế giễu:
“Buồn cười thật, ủ mưu mấy ngày trời mà chỉ tung ra thứ vô dụng này sao?”
“Lúc đầu còn hơi nghi ngờ, giờ thì tôi hoàn toàn tin Thư Phương Bạch rồi.”
“Tội nghiệp anh Liên siêu mẫu của chúng ta, Chu Hòa sụp đổ thì cứ sụp, miễn anh Liên vô tội là được.”
Nhìn những bình luận ấy, tôi bật cười thành tiếng.
Hóa ra cái gọi là “nhân thiết” (hình tượng nhân vật) là thứ tốt đến vậy.
Ai chiếm được vị trí nạn nhân trước thì sẽ liên tục ép buộc người khác phải chứng minh sự vô tội của mình.
Không phản bác thì mặc định là thừa nhận.
Thậm chí, tội danh chẳng có bằng chứng cũng có thể dễ dàng gán lên đầu người khác.
Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, Liên Dĩ Hanh như bốc hơi khỏi nhân gian.
Không một câu hỏi thăm, không một lời quan tâm.
Ngay cả giả vờ cũng lười rồi sao?
Dù tôi biết rõ anh ta đã sớm thay lòng, nhưng khi phải chứng kiến một lần nữa anh ta tự tay đâm mình, nỗi đau chẳng hề giảm đi chút nào so với kiếp trước.