Chương 1

Cập nhật: 2 ngày trước

1.

Cho đến khi bước ra khỏi thang máy, chân tôi vẫn mềm nhũn.

Tôi chưa từng nghĩ, Tô Uyển Ninh sẽ quay về.

Lại còn làm ra vẻ như nữ chủ nhân, ngăn tôi ngoài cửa.

Nghĩ đến gương mặt đỏ bừng của cô ta, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cơ ngực săn chắc dưới lớp áo sơ mi trắng của Phó Tư Hàn, và tiếng thở dồn dập anh phát ra khi đắm chìm trong dục vọng.

Tôi cắn răng quay lại— Tôi muốn nói với anh ấy rằng… tôi đang mang thai.

Khi tôi đứng trước cửa lần nữa, Phó Tư Hàn đã tỉnh.

Giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên sau cánh cửa:

“Giản Khê?

“Lại mang mấy món ăn trình bày công phu nhưng dở tệ đến à?”

Tô Uyển Ninh bật cười khẽ:

“Em không có mặt, anh liền phũ phàng với tấm lòng con gái thế sao?”

Cô ta nói bằng giọng điềm nhiên, nhẹ nhàng.

Không giống đang nói chuyện với một tổng tài sắc bén, mà như đang dạy dỗ một cậu thiếu niên ngây thơ.

“Em thấy rồi, cả công ty chẳng ai ưa cô ta.

“Thế mà cô ta vẫn bám riết lấy anh. Hay anh cứ bảo vệ sĩ chặn cô ta ngoài cửa cho rồi?”

Lòng tôi chùng xuống.

Thì ra Phó Tư Hàn còn chưa nói với cô ta rằng… tôi là vợ anh ấy.

Đúng như tôi đoán, tay anh khựng lại khi cầm ly cà phê, mãi mới khẽ đáp:

“Cô ấy… là vợ anh.”

Trước ánh mắt sửng sốt của Tô Uyển Ninh, anh từng chữ một nói rõ:

“Năm thứ tư sau khi em rời đi, anh làm theo di nguyện của ông nội, cưới Giản Khê.”

Sự im lặng kéo dài.

Không ai lên tiếng thêm.

Mãi đến khi trợ lý Lý mang tài liệu đến, kinh ngạc thốt lên:

“Phu nhân? Vừa rồi chị không phải rời đi rồi sao?”

Cánh cửa mở ra.

Tôi và họ chạm mặt, vài giây lúng túng.

Tô Uyển Ninh gượng cười, nhấc túi xách:

“Em còn việc, hai người cứ trò chuyện…”

Lúc đi ngang qua Phó Tư Hàn, anh đưa tay định kéo tay cô ta, lại bị đẩy mạnh ra.

Kèm theo đó là khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ của cô ta:

“Đừng chạm vào tôi!”

Cả tôi cũng bị va đến lảo đảo.

Trợ lý Lý đỡ lấy tôi, nói: “Cẩn thận.”

Lúc này Phó Tư Hàn mới để mắt đến tôi.

Anh nhíu mày, lạnh lùng:

“Hôm nay tôi không có tâm trạng chịu đựng em.”

“Lý trợ lý, tiễn cô ta…”

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói.” Tôi đưa tay vào túi.

Phó Tư Hàn càng mất kiên nhẫn: “Cút đi.”

“Liên quan đến một sinh mạng…”, nó đã được hai tháng rồi.

Nửa câu sau còn mắc nghẹn trong cổ họng, đã bị anh cắt ngang:

“Không muốn sống thì ch .t đi.”

Ánh mắt anh hờ hững, giọng nói lạnh tanh:

“Lại giở trò dọa dẫm à? Thú vị lắm sao?”

Cuối cùng, anh gõ tay lên bàn, ra hiệu cho trợ lý:

“Dẫn cô ta đi.”

Tôi hoàn toàn ch .t tâm.

Quay người, ném thẳng tờ kết quả khám thai vào máy hủy giấy.

2.

Trên đường về, mọi người vẫn đang bàn tán:

Phó Tư Hàn lần này lại giở chiêu gì để ép tôi ly hôn.

Dù sao suốt ba năm qua, anh ta đã từng dùng tiền, đe dọa, thậm chí giả ch .t.

Toàn bộ công ty đều nhập vai giúp anh diễn trò.

Và lần nào, tôi cũng kiên quyết nói: “Không ly hôn.”

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần tôi kiên trì, Phó Tư Hàn sẽ có ngày động lòng.

“Trợ lý Lý…” Tôi dừng bước, lòng lạnh buốt:

“Nhớ bảo Phó Tư Hàn ký tài liệu trong thư phòng.”

Lên xe rồi, tôi vẫn nghe rõ trợ lý Lý lẩm bẩm với đồng nghiệp phía sau:

“Không nói thẳng với tổng giám đốc đi, tưởng mình là phu nhân chắc?

“Chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ này dùng đến phát chán, mệt ghê.

“Đúng đó, giờ còn ra vẻ lạnh lùng giận dỗi, chứ lát về nhà không biết lại bám dính lấy tổng tài thế nào.”

Tôi bảo tài xế dừng xe, định xuống đối chất.

Nhưng rồi sực nhớ— Phó Tư Hàn sớm đã ngầm cho phép họ coi thường tôi.

Cãi nhau cũng chỉ có tôi chịu thiệt.

“Đi tiếp đi.” Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, mỏi mệt toàn thân.

Tôi không dám tưởng tượng, nếu một đứa con riêng chỉ dùng để liên hôn như tôi, chọc giận gia tộc quyền quý, thì hậu quả sẽ như thế nào.

Nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, lần đầu tiên trong đời, một kẻ nhút nhát như tôi nảy ra ý nghĩ phản nghịch:

Tôi muốn trốn đi.

Trốn đến nơi không có mẹ kế độc ác, không có người cha lạnh lùng, và càng không có Phó Tư Hàn.

3

Đơn ly hôn là do chính Phó Tư Hàn tự tay soạn.

Giấy tờ nằm rải rác khắp thư phòng.

Tôi chọn bản có điều khoản phân chia tài sản nhiều nhất, dứt khoát ký tên.

Tôi nghĩ, không biết khi thấy tôi chủ động ký đơn ly hôn, Phó Tư Hàn sẽ vui đến mức nào?

Tôi đặt bản hợp đồng lên ngay chỗ dễ thấy nhất trên bàn làm việc.

Sau đó bắt đầu đặt vé máy bay, thu dọn hành lý.

Bận rộn đến tận nửa đêm, lúc tôi mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì Phó Tư Hàn trở về.

Anh đứng nơi cửa phòng, không rõ vì sao lại ngẩn người thật lâu, nhìn chằm chằm vào căn phòng tối om.

Tôi không còn như trước kia để đèn chờ anh, cũng không lao vào lòng anh làm nũng bảo nhớ anh.

Tôi chỉ xoay người, quay lưng lại, chặn đi ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào, tiếp tục ngủ.

“Giản Khê?”

Không biết có phải tôi nghe nhầm hay không, nhưng trong giọng nói của Phó Tư Hàn dường như có một tia bất an.

Rõ ràng tôi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, vậy mà chỉ một tiếng gọi ấy cũng khiến sống mũi tôi cay xè.

“Giản Khê.” Anh thong thả cởi áo vest, bước đến bên giường.

Từ trên cao nhìn xuống tôi.

Rồi tháo luôn đồng hồ đeo tay.

Chưa kịp để tôi phản ứng, những nụ hôn nồng cháy đã phủ kín.

Phó Tư Hàn không ngừng hôn xuống, trong miệng lặp đi lặp lại tên tôi:

“Khê Khê…”

Thấy tôi không chủ động vòng tay ôm cổ anh, Phó Tư Hàn ghé sát bên tai tôi, thì thầm đầy mê hoặc:

“Khê Khê ngoan…”

Tôi nhìn gương mặt tràn đầy dục vọng của anh, trong lòng trào dâng cảm giác bất an.

Bác sĩ đã dặn rõ, giai đoạn đầu thai kỳ tuyệt đối không được quan hệ.

Rất nguy hiểm.

Tôi đẩy anh mấy lần, chỉ chạm được vào cơ ngực rắn chắc ấy. Tôi cuống lên, định nói ra chuyện mang thai— Nhưng lại bị một cú điện thoại của Phó Tư Hàn cắt ngang.

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm yên tĩnh, sắc bén và chói tai.

“Phó Tư Hàn.” Giọng Tô Uyển Ninh vang lên: “Anh đúng là đồ khốn!”

Giọng cô ta nghẹn ngào, rồi nói tiếp:

“Phó Tư Hàn.

“Em nhớ anh đến phát điên rồi…”

4

Bàn tay đặt nơi eo tôi của Phó Tư Hàn khựng lại, dục vọng lập tức tan biến.

Anh ngồi bật dậy, giọng nghiêm nghị:

“Em đang ở quán bar?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng loạt xoạt hỗn loạn, kèm theo tiếng nức nở khe khẽ của Tô Uyển Ninh.

Phó Tư Hàn hỏi mấy lần, không ai trả lời.

Ngay lúc sự kiên nhẫn của anh sắp cạn kiệt, điện thoại lại được bắt máy:

“Phó Tư Hàn phải không?

“Tôi là bạn của Uyển Ninh.”

Giọng nữ ấy bình tĩnh, nhưng ẩn chứa ngữ điệu xét đoán:

“Cô ấy về nước việc đầu tiên là vội vã tìm đến anh, còn nói lần này nhất định sẽ có danh phận.

“Thế mà khi trở về, lại đầu bù tóc rối, hỏi gì cũng không nói, chỉ im lặng uống rượu…

“Tôi không biết anh đã làm gì khiến cô ấy tổn thương.

“Tôi chỉ biết, bây giờ cô ấy rất cần anh.”

Căn phòng như đông cứng lại.

Phó Tư Hàn cầm điện thoại đứng dậy, không nói một lời.

Nhưng tôi nhìn rất rõ, mạch máu nơi thái dương anh nổi lên.

Cuối cùng, anh hạ quyết tâm:

“Địa chỉ.”

Anh bước vào phòng tắm, soi gương chỉnh trang thật lâu rồi vội vã rời đi.

“Phải rồi.” Phó Tư Hàn lùi lại một bước, quay đầu hỏi bằng giọng trầm ổn:

“Lúc nãy em định nói gì?”

Tôi mỉm cười:

“Không có gì.”

Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi.

Ngày mai, tôi sẽ rời đi.

5

Tôi và Phó Tư Hàn, từ trước đến nay luôn là anh nắm quyền chủ động.

Anh nói, nếu tôi đồng ý liên hôn, thì những ngày tháng trước khi kết hôn của tôi sẽ dễ thở hơn nhiều.

Anh nói, ông nội đã mất, anh không yêu tôi, nên muốn ly hôn.

Anh nói, nếu đã không ly hôn, thì phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, không cấm dục nữa.

Anh lại nói, đã quen có tôi bên cạnh, cả đời bên nhau cũng có thể chấp nhận.

Tóm lại, Phó Tư Hàn nói gì thì chính là như vậy.

Còn tôi thì luôn quen với việc bày tỏ tình cảm không hề giấu giếm, cố níu kéo chút hy vọng duy nhất trong cuộc sống.

Nhưng lần này, tôi không muốn dựa dẫm vào ai nữa.

Tôi nghĩ, có lẽ chỉ một mình, tôi vẫn có thể chăm sóc bản thân thật tốt.

Lần này, tôi không chờ anh.

Tôi khóa trái cửa, ngủ một giấc đến tận sáng.

6

Tôi bị đánh thức bởi tiếng nói.

“Trang sức thì em chẳng thiếu, nhưng sợi dây chuyền này đúng là đặc biệt ghê~” – giọng Tô Uyển Ninh trong trẻo ngọt ngào vang lên.

Tôi lập tức cảnh giác.

Giờ phút này, Phó Tư Hàn đưa cô ta về nhà, ngoài lý do muốn ly hôn với tôi để cho cô ta danh phận, tôi không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Khi tôi mở cửa, Tô Uyển Ninh đang vui vẻ cầm sợi dây chuyền ướm thử lên cổ.

Cô ta hào hứng hỏi:

“Đẹp không anh, Phó Tư Hàn?”

Còn Phó Tư Hàn – người luôn lạnh lùng – lại hơi nghiêng người cười, dịu dàng đến tột cùng:

“Ừ.”

“Nhưng em vẫn chưa dễ dàng tha thứ cho anh đâu.” Tô Uyển Ninh chu môi: “Em còn phải nghĩ xem nên đưa ra yêu cầu gì…”

Lời còn chưa dứt, cô ta đã thấy tôi đứng ngay trước cửa, reo lên kinh ngạc:

“Giản Khê, chị dậy rồi à!”

Còn Phó Tư Hàn thì lúng túng đứng nguyên tại chỗ, như đang giải thích:

“Tối qua, anh ở bệnh viện với cô ấy đến tận nửa đêm.”

Tôi không để tâm.

Chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ Tô Uyển Ninh— Không kịp nghĩ nhiều.

Tôi vươn tay, thẳng thừng giật lấy.

Tiếng kêu thất thanh của Tô Uyển Ninh vang lên, Phó Tư Hàn cũng lập tức sải bước tiến lại gần.

Anh siết chặt cổ tay tôi, quát lớn:

“Giản Khê! Em điên rồi sao!

“Uyển Ninh còn nói hôm qua khiến em hiểu lầm, hôm nay đặc biệt đến xin lỗi em!”

Tô Uyển Ninh ôm lấy chiếc cổ trắng nõn đang in rõ vết đỏ, nước mắt rơi lã chã:

“Đúng vậy, em còn đặc biệt dậy sớm nấu bữa sáng cho chị…

“Vậy mà chị vừa xuất hiện liền…”

Nói xong, cô ta ngấn lệ nhìn Phó Tư Hàn đầy tủi thân:

“Thôi vậy.

“Là em khi xưa quá trẻ con, bướng bỉnh, bỏ đi không lời từ biệt… có lẽ— “Em vốn không nên trở lại.”

Nhìn hai người họ diễn vở bi kịch tình yêu dở dang.

Tôi khẽ bật cười lạnh:

“Đó là di vật duy nhất mẹ tôi để lại.

“Phó Tư Hàn, anh có thể yêu ai cũng được, nhưng đừng động vào đồ của tôi.”