Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Hôm nay là ngày cưới của tôi và Kiều Tranh.

Chúng tôi đã tổng duyệt buổi lễ không biết bao nhiêu lần, tỉ mỉ đến từng chi tiết, chỉ mong lưu lại một ký ức thật hoàn hảo.

Trong sảnh cưới vang lên bản hòa tấu lãng mạn, tôi đứng bên ngoài trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc được khoác tay cha bước vào lễ đường.

Thế nhưng, đến giờ rồi mà cha tôi vẫn chưa xuất hiện.

Tôi bắt đầu bất an, đảo mắt tìm bóng dáng quen thuộc. Đến khi một người đàn ông cao lớn bước tới gần tôi, lòng tôi bỗng chùng xuống, sắc mặt cũng thay đổi.

“Sao lại là ông? Ba tôi đâu rồi?”

Từ vẻ mặt nịnh nọt của Từ Cương, những nếp nhăn nơi khóe mắt ông ta hiện lên gai mắt đến lạ.

“Uyển Uyển, là ba đây mà…”

Tôi lập tức gạt tay ông ta ra, đẩy mạnh cánh cửa đại sảnh.

Lúc đó MC đang xúc động đọc lời dẫn:

“Thưa quý vị, giờ là khoảnh khắc đặc biệt, cha của cô dâu sẽ cùng con gái yêu bước lên lễ đường. Xin hãy dành một tràng pháo tay…”

Lời còn chưa dứt, anh ta nghẹn lại khi thấy tôi bước vào một mình.

Từ Cương định níu tay tôi, tôi liền hất mạnh ra rồi sải bước đến trước mặt Kiều Tranh.

Tôi lạnh giọng chất vấn:

“Tại sao anh gọi ông ta tới? Chuyện này chúng ta đã bàn rõ với nhau từ lâu rồi cơ mà!”

Khuôn mặt anh ta thoáng chột dạ, sau đó bị lời bàn tán xôn xao dưới khán đài ép thành vẻ khó chịu và bối rối.

Anh ta nhỏ giọng dỗ dành:

“Uyển Uyển, chú Từ dù sao cũng là ba ruột em, ông vẫn còn sống, sao có thể để cha dượng lên thay em phát biểu được?”

Tôi nhìn về phía hàng ghế người thân, cha dượng đang ngồi ở đó, lưng hơi còng, ánh mắt ảm đạm.

Tim tôi đau nhói.

“Kiều Tranh, em họ Lâm, không phải họ Từ! Một người đàn ông chỉ đóng góp một tế bào, chưa từng nuôi nấng em lấy một ngày, dựa vào cái gì được đứng trên lễ đường vào ngày trọng đại của em, thay thế người đã nuôi em 20 mấy năm trời?”

2.

Kiều Tranh cau mày, còn mẹ anh ta, bà Vương Ngọc Phương đang đứng đằng sau rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Bà ta bước tới, túm lấy cổ tay tôi, giọng gay gắt:

“Uyển Uyển, chuyện này là bác quyết định đấy! Hôm nay là ngày vui, không phải lúc để con làm loạn. Con định để thiên hạ mắng con bất hiếu à?”

Thấy tôi im lặng, bà ta hạ giọng uy hiếp:

“Con với Tranh đã đăng ký kết hôn rồi, buổi lễ này bắt buộc phải làm cho xong. Nhà họ Kiều không thể chấp nhận một đứa con dâu không cần cha ruột!”

Tôi chẳng buồn nghe, chỉ như người đang chơi với giữa biển, nhìn chằm chằm vào Kiều Tranh, hy vọng sẽ thấy một chút hối lỗi, một chút xót xa trong mắt anh ta.

…Nhưng tôi chỉ thấy ánh nhìn chán nản và mất kiên nhẫn.

Giọng anh ta đầy mệt mỏi:

“Uyển Uyển, em trưởng thành chút được không? Đừng làm loạn nữa. Dù gì chú Từ cũng tới rồi, bây giờ em làm loạn sẽ rất khó coi. Ngoan, lát nữa anh sẽ giải thích với em, được không?”

Như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

Tôi nhìn khắp sân khấu, ánh mắt mọi người, từng chút một làm đầu ngón tay tôi lạnh buốt.

Tôi và Kiều Tranh yêu nhau 2 năm.

Anh ta ôn hòa, lễ phép, luôn tỏ ra dịu dàng và chu đáo với tôi.

Anh ta biết rõ… biết rõ tôi đã sống như thế nào suốt thời thơ ấu.

Sợi dây cuối cùng trong đầu tôi, đứt rồi.

Giữa ánh mắt của hàng trăm quan khách, tôi hít một hơi sâu, ra hiệu cho MC đưa micro cho mình.

Kiều Tranh và mẹ anh ta hơi giãn mày, tưởng tôi đã nhượng bộ.

Từ Cương cũng im lặng bước lên sân khấu, đứng cạnh tôi như thể đang thể hiện uy nghiêm của một bậc cha chú.

Nhưng giây sau đó—

Tôi giật mạnh khăn voan ném thẳng vào người Kiều Tranh, rồi vung tay tát cho anh ta hai cái như trời giáng, giọng đanh thép vang lên giữa lễ đường:

“Cưới cái gì mà cưới? Không cưới nữa! Tôi họ Lâm, không phải họ Từ!”

“Anh có còn mặt mũi không hả? Dám đổi bố vợ ngay trong lễ cưới? Vậy thì để tôi đổi luôn chú rể!”

3.

Tôi đến từ một gia đình tái hôn.

Từ Cương là cha ruột trên phương diện sinh học, nhưng khi tôi chưa đầy một tuổi đã ngoại tình rồi ly hôn, suốt hơn hai mươi năm trời bặt vô âm tín, đến một xu tiền nuôi con cũng chưa từng đưa cho tôi.

Năm tôi bốn tuổi, mẹ dẫn tôi tái hôn với người cha hiện tại – Lâm Văn Đào.

Cha là người hiền lành chất phác, đối xử với tôi như con ruột, chưa từng chê bai mẹ tôi vì không giữ gìn sức khỏe tốt sau khi sinh, dẫn đến thể trạng yếu ớt, không thể sinh con lần nữa.

Chúng tôi giống như một gia đình ba người bình thường, cùng nhau trải qua hơn mười năm yên ấm.

Nhưng… năm tôi thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, người mẹ nằm liệt giường cuối cùng vẫn rời xa thế gian.

Để chữa bệnh cho mẹ, trong nhà gần như tiêu sạch toàn bộ tiền tích góp, lại còn sắp phải đối mặt với khoản học phí không nhỏ.

Tôi quỳ rất lâu trước mộ mẹ, trong lòng vừa đau xót vừa thấp thỏm không yên.

Tôi lo, trong mắt cha, tôi chỉ là đứa con riêng mà vợ cũ để lại. Bây giờ mối ràng buộc duy nhất đã không còn nữa, liệu ông có… không cần tôi nữa không?

Sau khi lễ tang kết thúc, tôi rụt rè nhìn mái tóc của cha chỉ sau một đêm đã bạc phơ, lặng lẽ đi theo sau ông mà chẳng dám mở lời.

Vậy mà ông dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong tôi, ngón tay thô ráp lau qua loa vệt nước mắt loang lổ trên mặt, rồi nở nụ cười hiền hậu trấn an tôi:

“Yên tâm đi con gái, ba tính cả rồi, công trường ở Nam Thành đang tuyển người. Hè này ba đi khuân gạch nhiều một chút, kiểu gì cũng dành dụm đủ học phí cho con.”

Và ông thực sự không phụ lời hứa ấy.

Hai tháng hè nóng nực nhất, tôi làm thêm ở quán trà sữa có điều hòa mát lạnh, còn ông thì ngày nào cũng đi sớm về muộn, trời chưa sáng đã mang theo một bình nước lọc to, sáu cái bánh bao và một túi dưa muối nhỏ ra khỏi nhà, đến tối mịt mới mồ hôi nhễ nhại quay về. Áo trước ngực và sau lưng ướt rồi khô, khô rồi lại ướt dưới cái nắng gay gắt, đến mức trên vải còn hằn cả vết muối trắng.

Vậy mà ông chưa từng than khổ một lời, cũng không oán hận nửa câu.

Dù cho họ hàng thân thích từng người một đến nhà, bóng gió hoặc nói thẳng rằng: chỉ cần bỏ rơi đứa con riêng này, ông sẽ sống nhàn hạ hơn biết bao.

Nhưng ông chỉ cười cười lắc đầu, kiên định nói:

“Uyển Uyển gọi tôi là ba bao nhiêu năm nay, con bé chính là con gái tôi.”

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cha đã cắn răng dành dụm cho tôi được hơn mười ngàn tệ tiền học phí và sinh hoạt phí.

Vì tính cách thật thà, chất phác, lại có trách nhiệm với vợ con, không phải chưa từng có người muốn mai mối cho ông, thậm chí còn có cả quả phụ chủ động tìm tới, ngỏ ý muốn chung sống cùng ông, còn cam đoan sẽ sinh con trai cho ông nữa.

Nhưng cha luôn nói:

“Nếu tôi cưới người khác, con gái tôi biết làm sao? Huống hồ bây giờ chẳng còn ai trọng nam khinh nữ nữa, sau này tôi có con gái nuôi tôi là được rồi, cần con trai làm gì chứ?”

Ông dùng bờ vai vững chãi của mình, suốt mười năm gồng gánh cho tôi ăn học, mua cho tôi một căn hộ nhỏ trong nội thành, mua xe đi làm, thậm chí còn dành dụm được cả tiền làm của hồi môn.

Ông luôn nở nụ cười mà nói với tôi:

“Người ta có gì, con gái ba cũng không thể thiếu thứ đó.”

4.

Tôi và Kiều Tranh quen nhau qua mai mối.

Anh ta biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi, cha mẹ chồng tương lai cũng dứt khoát tỏ rõ thái độ: cha ruột hay cha dượng đều là chuyện của thế hệ trước, chỉ cần chúng tôi sống tốt là được, không cần để tâm đến những chuyện đó.

Chính vì xác định được điều này, tôi mới yên tâm bắt đầu hẹn hò với anh ta, và sau hai năm thì bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới.

Trong quá trình tổng duyệt, họ cũng sắp xếp để cha tôi dắt tôi đi trên thảm đỏ, lên phát biểu trong lễ cưới.

Cha không giỏi ăn nói nên đã chuẩn bị lời phát biểu từ rất sớm.

Tôi từng thấy ông đeo kính lão, ngồi dưới ánh đèn bàn, nghiêm túc viết từng chữ, không vừa ý thì gạch đi, rồi lại vụng về tra từ điển để chỉnh sửa.

Chính lúc ấy, Từ Cương tìm đến, nói muốn nhận lại tôi.

Cha chỉ ngồi đó lặng lẽ hút thuốc, còn tôi thì cầm chổi đuổi thẳng ông ta ra khỏi cửa:

“Tôi chỉ có một người cha. Ông là đồ đàn ông vứt bỏ vợ con, còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt tôi!”

Vậy mà không hiểu bằng cách nào, cha mẹ chồng tương lai cũng biết được chuyện này.

Họ cố gắng thuyết phục tôi để cả hai người cha cùng xuất hiện trong lễ cưới, nhưng bị tôi thẳng thừng từ chối.

Đến nước này rồi mà họ còn dám bày ra cái trò đã rồi, định dùng đạo đức để ép tôi khuất phục?

Tính toán sai hết rồi.

Hôm nay nếu tôi nhượng bộ, thì không xứng với cái họ Lâm của mình!