Chương 1

Cập nhật: 6 ngày trước

1.

Từ nhỏ, tôi đã có sở thích ghi chép.

Hồi tiểu học ghi nhật ký gia đình, lớn lên thì ghi nhật ký bạn học, thầy cô, lên đến giới giải trí rồi cũng không bỏ được thói quen này.

Người ngoài không biết, chỉ tưởng tôi lạnh lùng cao ngạo.

Thực ra tôi chỉ… không có thời gian để cười.

Hôm đó, lại là một lễ trao giải.

Tôi được mời ngồi dưới khán đài, yên lặng làm nền.

Trên sân khấu, MC nổi tiếng mặc âu phục chỉnh tề, cười mỉm, cầm micro đọc tên người chiến thắng, giọng điệu trầm bổng:

“Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về——”

Cả khán phòng nín thở.

Trừ tôi.

Tôi nhàm chán liếc quanh một vòng.

Ánh mắt dừng lại trên người Chu Mộ Trình.

Người đàn ông ngoài ba mươi, khoác trên người bộ âu phục màu xám bạc, tóc vuốt keo bóng bẩy, ngũ quan góc cạnh, môi mỉm cười nhàn nhạt, trông có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Tôi tận mắt chứng kiến anh ta lén bóp gấu quần ba lần, chỉnh tóc năm lần.

A, tay ngứa ngáy quá.

Tôi thò tay vào túi xách.

Nhanh chóng lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép.

【Ảnh đế Chu lén bóp gấu quần ba lần, chỉnh tóc năm lần.】

【Ồ, anh ta lướt mắt nhìn tôi, lịch sự mỉm cười, rồi lại thu ánh mắt về.】

【Mông hơi nhấc lên, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bật dậy.】

【MC vừa đọc tên, anh ta lập tức bật dậy trong 0,01 giây! Quá nhanh!】

Ghi xong, tôi vừa cất cuốn sổ thì đúng lúc Chu Mộ Trình nói xong lời cảm ơn, quay lại ghế ngồi.

Đi ngang qua tôi, anh ta hơi khựng lại.

Tôi bất giác hơi chột dạ, vội nở nụ cười:

“Chúc mừng nhé.”

Chu Mộ Trình hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên:

“Cảm ơn.”

Sau đó anh ta thản nhiên về chỗ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

May quá.

Dù cũng chẳng ghi gì quá đáng, nhưng mà bị phát hiện thì vẫn hơi ngại.

Chỉ tiếc là… tôi thở phào quá sớm.

Bởi vì——

Một chiếc camera ẩn đã lướt qua tôi… và cuốn sổ tôi vừa kịp gập lại.

Tối hôm đó, từ khóa hot search nổ tung.

#Nhật ký của Dư Hi: Ảnh đế Chu bật dậy chỉ mất 0,01 giây!#

2

Khi điện thoại của chị Linh – quản lý – gọi tới, tôi còn chưa kịp phản ứng, cứ tưởng chị ấy gọi để bàn chuyện công việc.

Gần đây tôi vừa nhận quay một show tạp kỹ tên là 《Trải Nghiệm Cuộc Đời Trọn Vẹn》, là chương trình du lịch, chủ đề chính là trải nghiệm cuộc sống.

Nhưng mà… chương trình này mấy ngày nữa mới ghi hình cơ mà?

Lúc đó gần mười hai giờ đêm.

Cũng không cần phải tận tụy vậy đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, tôi hơi thắc mắc lên tiếng:

“Alo, chị Linh, có chuyện gì thế ạ?”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài, rồi là giọng chị Linh đầy bất lực:

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, em rảnh quá nên đi ghi chép ảnh đế làm gì hả?”

Vốn đang ngái ngủ, nghe đến câu đó là tôi tỉnh hẳn.

Gì cơ?

Bị phát hiện rồi?!

Tôi lập tức mở màn hình, vào mạng xã hội, vừa nhìn thấy hashtag đang treo top tìm kiếm là hai mắt tôi tối sầm.

Dưới đó đã có hàng loạt bình luận:

【Cười chết mất, ảnh đế Chu bên ngoài thì điềm tĩnh bao nhiêu, bên trong thì tay chân loạn xạ bấy nhiêu】

【Ảnh đế nhỏ tóc, bóp quần đã đủ buồn cười, bị chị Dư nhìn thấy rồi còn bị ghi lại mới là đỉnh cao buồn cười 10000000%】

【Trời ơi cứu tôi, chị Dư đang nhìn mông của ảnh đế à? (cho tôi coi với!)】

Tôi: “…”

Tôi thực sự không cố tình nhìn mông anh ta.

Chị Linh bên kia đợi mãi không nghe thấy tiếng tôi đáp, sốt ruột lên giọng:

“Bé con à, mình là nữ minh tinh lạnh lùng, không có làm mấy chuyện kiểu này đâu nha!”

Tôi im lặng một chút, thành khẩn nói:

“Em xin lỗi ạ.”

Nhưng kiên quyết không sửa.

3

Tôi nghi ngờ kiếp trước mình là một sử quan.

Chỉ là… chưa có bằng chứng.

May mà vụ rắc rối ở lễ trao giải mấy hôm trước cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Mọi người chỉ cười lăn cười bò vài hôm rồi cũng thôi.

Chỉ có ảnh đế Chu, âm thầm gửi cho tôi một biểu tượng mặt vàng đầy dấu hỏi.

Tôi không biết phải trả lời sao.

Chẳng lẽ khuyên anh ấy chuyển hướng làm vận động viên?

May sao nhanh chóng đến ngày ghi hình chương trình.

Trước khi vào đoàn, chị Linh nhìn tôi một cái có chút do dự, nhưng vì tôi đã xin lỗi rồi nên lại tràn đầy tự tin trở lại.

Dù sao, ở trước mặt người khác tôi vẫn biểu hiện rất tốt.

Từ tận đáy lòng, chị ấy tin chắc lần trước tôi ghi chép chỉ vì thấy quá buồn cười.

Nghĩ vậy, chị yên tâm tiễn tôi vào đoàn.

Lần này có tổng cộng năm người tham gia chương trình.

Ngoài tôi ra, còn có tiểu hoa lưu lượng Giang Thư, đỉnh lưu nam minh tinh Thẩm Lam Trác, idol Triệu Minh Hoa, và một nữ MC tên là Đàm Du.

Tôi biết mặt cả bọn họ, nhưng không thân.

Chỗ ở chương trình sắp xếp là một căn biệt thự nhỏ.

Lúc tôi đến vẫn còn sớm, vì chương trình chưa chính thức ghi hình nên người đến chưa nhiều.

Giang Thư đi phía trước tôi.

Có một nam nghệ sĩ hình như đến sớm hơn, vừa thấy Giang Thư liền đứng dậy đi đến, lịch sự nói:

“Giang lão sư, để tôi giúp cô.”

Giang Thư mỉm cười ngọt ngào:

“Là Triệu lão sư à, có hơi nặng chút, làm phiền anh rồi.”

“Không sao đâu, chỉ là cái vali thôi mà…”

Triệu Minh Hoa kéo thử hai cái, rồi mặt bắt đầu đỏ bừng, nụ cười cũng hơi gượng gạo, nửa đùa nửa thật nói:

“Trong này cô nhét đá à? Sao nặng thế…”

Vừa nói xong, sắc mặt Giang Thư khựng lại.

Thấy vậy, tôi định bước lên hỏi có cần giúp không, thì thấy cô ấy không nói gì, lướt qua Triệu Minh Hoa, hùng hục vác cả ba cái vali to đùng lên lầu.

Cuối cùng đứng trên lầu, cô vỗ tay, cười nhẹ một tiếng, giống như lẩm bẩm lại như có ý gì khác:

“Tôi thấy cũng bình thường mà.”

Sắc mặt Triệu Minh Hoa lập tức trở nên khó coi.

Tôi hơi sững sờ.

Thật lòng mà nói, ban đầu tôi cứ nghĩ Giang Thư thuộc kiểu yếu đuối bánh bèo.

Không phải tôi đánh giá người ta thấp, chỉ là nhìn cô ấy dáng người mảnh mai, gương mặt dịu dàng, đúng kiểu mỹ nhân cổ điển như Tây Thi.

Ai cũng biết, có những nghệ sĩ vì muốn lên hình đẹp nên gầy đến mức lộ cả xương sườn, khác với người giấy chỉ ở chỗ… họ còn biết thở.

Mà hôm nay… đúng là Tây Thi nhổ liễu!

Có lẽ biểu cảm tôi hơi rõ ràng.

Máy quay không tự chủ lia về phía tôi.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, tôi quay về phòng, lôi cuốn sổ tay ra, hí hoáy ghi:

【Giang Thư nhìn ngoài yếu ớt, thực ra có thể vác ba vali to – đúng là tấm gương cho hậu bối!】

【Triệu nào đó sức không có lại còn than hành lý con gái nặng.】

Viết xong, tôi còn xem kỹ lại hai lần mới cất sổ.

Lần này tôi đến đây, nổi tiếng hay không không quan trọng.

Chủ yếu là có trò hay để xem – à không, để ghi chép lại.

4

Tôi hài lòng cất lại cuốn sổ tay nhỏ.

Tưởng rằng chẳng ai để ý mấy chuyện lặt vặt như thế, ai ngờ tổ chương trình không biết có phải bị ảnh hưởng bởi hot search mấy hôm trước không, liền cắt riêng đoạn đó làm điểm nhấn cho trailer.

【Chị ấy là thể chất sử quan trời sinh đúng không? Thấy gì cũng phải ghi lại haha】

【Nói gì vậy chứ, chắc chắn là vali của Giang Thư quá nặng rồi, chứ làm gì có chuyện anh nhà tôi không nhấc nổi】

【Thôi đi má, chị Dư nhà tôi có mặt tại hiện trường đấy nhé!】

【Chị Dư, chị cứ ghi đi, em mê lắm rồi haha】

Vậy là tôi lại được nhận thêm một cuộc gọi từ quản lý.

Sau một hồi bị càm ràm đủ điều, tôi thở dài, miễn cưỡng đặt cuốn sổ yêu quý xuống rồi ra ngoài.

Lúc này chương trình đã chính thức ghi hình.

Phòng tôi ở tầng ba, vừa mới đi xuống một tầng thì đụng mặt Thẩm Lam Trác – đỉnh lưu vừa bước ra khỏi phòng.

Anh ta mới vào nghề năm năm, nhưng đóng phim nào là nổi phim đó, đúng kiểu sao chiếu mệnh giáng thế, còn trẻ đã có hàng chục triệu fan.

Ban đầu tôi chỉ tiện mắt nhìn, ai ngờ lại đứng hình ngay tại chỗ.

Và khoảnh khắc ấy cũng nghiễm nhiên trở thành một phân cảnh hậu trường hot trong tập phát sóng sau đó.

【Aaaaa chị ơi, lần này lại thấy gì rồi?!】

【Máy quay lia nhanh quá, tôi không nhìn kịp! Mau cho tôi xem lại!】

【Lẽ nào đỉnh lưu có bí mật gì sao?!】

5

Dĩ nhiên lúc đó tôi không biết đạo diễn sẽ lấy cảnh đó làm đoạn hậu trường. Tôi chỉ là khi ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Lam Trác thì hơi khựng lại một chút.

Lúc đó là giữa trưa, ánh sáng tràn ngập khắp biệt thự.

Chắc vì trời nóng quá, anh ta tiện tay cởi hai khuy áo sơ mi, lộ ra phần xương quai xanh tinh tế.

Nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là tôi tận mắt nhìn thấy một đại ca mặt lạnh ngầu ngầu đang bò lăn bò lộn giữa hành lang để bắt… mèo con.

Sau khi bắt được, anh ta hít hà lấy hít hà để, đầu lún sâu vào bụng con mèo mướp, lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.

Tiến lại gần thêm chút nữa, tôi mới lờ mờ nghe thấy chất giọng trong trẻo:

“Hakimi?! Ở đây lại có Hakimi!”

“Vào bát ta nào, à không, vào lòng ta nào! Cho ta hít hít~”

Tôi: “?”

Anh này… trừu tượng ghê.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua, tôi còn chưa kịp né tránh, đã đụng ngay ánh mắt anh ấy.

Chắc là con lai, đôi mắt gần như màu hổ phách, ngũ quan sắc nét, không hề nữ tính, dáng người cao ráo. Chưa bàn đến diễn xuất, chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ khiến fan đổ rạp.

Trong lòng anh ta, con mèo bị hít đến choáng váng, đôi mắt tròn xoe như lưu ly cũng quay đầu lại nhìn tôi.

Một người một mèo.

Cùng đơ toàn tập.

Giống như cùng lúc bị trúng tên vào tim, tôi hơi ngẩn người, thoáng chốc không phân biệt được ai mới là sinh vật đáng yêu hơn.

Nhưng chưa kịp định thần lại thì người kia – vốn đang híp mắt cười ngô nghê – bỗng chốc nghiêm túc lại.

Thẩm Lam Trác nhanh chóng đặt mèo xuống, kéo áo chỉnh tề, đút tay vào túi quần, nhất thời như thể bận chuyện gì đó, vành tai dưới lớp tóc đen hơi đỏ lên, nhưng mặt thì vẫn giữ vẻ điềm đạm:

“Chào cô Dư, trùng hợp thật, cùng xuống tầng à?”

Tôi: “…”

Không, thật ra tôi chỉ muốn quay đầu về phòng lấy sổ tay ghi lại đoạn vừa rồi thôi.