Chương 1

Cập nhật: 3 tháng trước

01

Lúc nhận được tin mình sắp trở thành người “đi làm thuê”, tôi nghẹn đến suýt ngất ngay trong quán cà phê.

“Bạch nguyệt quang” của chồng tôi – cũng chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi – Giang Nguyệt, đang ôm cái bụng bầu ngồi đối diện, nở nụ cười vô hại:

“Chị à, có trách thì trách anh ấy yêu em và đứa bé này quá nhiều, mới để lại di sản cho em.”

“Dù gì thì, làm gì có người cha nào lại để con mình chịu khổ, đúng không?”

Nhìn người đàn bà đang dương dương tự đắc trước mặt, tôi siết chặt nắm đấm.

Móng tay cắm vào lòng bàn tay, đau đến nhức nhối.

Chồng tôi nhảy lầu t/ự t/ử cách đây không lâu.

Ngay lúc tôi nghĩ mình sắp kế thừa toàn bộ gia sản, phất lên đổi đời, thì một luật sư xuất hiện trước cửa nhà tôi, phía sau là Giang Nguyệt – “bạch nguyệt quang” của anh ta.

Di chúc ghi rõ: toàn bộ cổ phần của chồng tôi sẽ vô điều kiện để lại cho đứa bé trong bụng Giang Nguyệt – cũng là con riêng của anh ta.

Còn tôi – chính thất – từ một bà chủ danh chính ngôn thuận, bị đá thẳng xuống làm công ăn lương.

Nực cười thay, sau bao nhiêu năm tôi cật lực gây dựng sự nghiệp, cuối cùng lại phải cúi đầu đi bán mạng cho tiểu tam và con riêng của chồng mình.

Nhìn Giang Nguyệt vẫn đang không ngừng khoe khoang trước mặt, ánh mắt tôi dần tối lại.

Tôi khẽ mỉm cười, đưa tay vào túi xách dưới bàn, r/út ra c/on d/ao phòng thân.

Một nhát, đ/â/m th/ẳng vào m/ắt trái của ả ta!

M/áu bắn tung tóe, tiếng hét thất thanh vang vọng cả quán.

Tôi giẫ/m lên bàn, lạnh lùng rạ/ch thêm một n/hát vào cổ họng Giang Nguyệt!

Còn muốn dùng sản nghiệp tôi vất vả tích cóp bao năm để nuôi con riêng?

Mơ đi!

Tôi sẽ tiễn hai người – cả ả và cái gã đàn ông khốn nạn kia – cùng xuống địa ngục!

Mở mắt ra lần nữa, tôi cứ tưởng mình đã bị nhốt vào tù.

Nhưng tấm màn màu hồng phấn kia lại cho tôi biết sự thật không phải vậy.

Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, đứng trước giường tôi, bình thản hỏi:

“Du Thanh, mẹ hỏi lại con lần nữa, con thật sự muốn lấy Cố Thanh Hoài – thằng nghèo kiết xác đó à?”

Một câu hỏi khiến tôi bừng tỉnh hoàn toàn.

Tôi trọng sinh rồi.

Kiếp trước, tôi chẳng hề do dự mà gật đầu cái rụp.

Chỉ vì anh ta là mối tình đầu thời cấp ba của tôi, tôi ôm giấc mộng thiếu nữ và cả của hồi môn kếch xù, tự nguyện gả vào nhà họ Cố.

Kiếp này, tôi lao ra khỏi giường, quỳ rạp xuống, khóc như mưa:

“Không! Không lấy! Con không muốn cưới một thằng nghèo!”

Vừa dứt lời, tôi đã thấy mẹ nhẹ nhõm thở phào.

Bà vỗ vai tôi, nở nụ cười:

“Đây mới đúng là con gái mẹ. Dạo trước nhìn con như bị ma nhập, mẹ còn tưởng con trúng tà thật rồi chứ!”

Nói xong, sắc mặt mẹ lập tức nghiêm lại:

“Người nhà họ Cố vẫn đang chờ ở phòng khách. Nếu con không muốn cưới Cố Thanh Hoài, để mẹ ra nói rõ.”

Dứt lời, bà định quay đi, nhưng tôi vội kéo tay bà lại.

Trong mắt tôi lóe lên một tia lạnh lẽo.

Kiếp trước, sự phản bội của Cố Thanh Hoài với tôi, tôi khắc cốt ghi tâm.

Sống lại một lần, sao tôi có thể dễ dàng buông tha cho hắn?

Tôi nở nụ cười ngọt ngào:

“Mẹ, chuyện này là do con gây ra, để con tự giải quyết.”

“Chuyện với chú Cố, cứ để con đi nói.”

03

Cứ như vậy, cả nhà họ Cố bị chúng tôi đuổi ra khỏi cửa.

Cố Thanh Hoài đặc biệt chật vật, lúng túng đứng trước biệt thự nhà họ Lâm, ngẩng đầu nhìn tôi đang đứng trên ban công hóng chuyện.

Tôi không do dự mà giơ ngón giữa với hắn.

Ngay sau đó, bảo vệ khu nhà liền kéo Cố Thanh Hoài đi.

Kiếp trước, mọi người xung quanh đều không ủng hộ hôn ước giữa tôi và Cố Thanh Hoài, nói rằng chúng tôi nhất định không có kết cục tốt đẹp.

Chỉ có một người, từ đầu tới cuối luôn tích cực tác thành cho tôi và Cố Thanh Hoài.

Chính là Tống Nguyệt – một trong những người bạn của tôi, cũng là con riêng của nhà họ Tống.

Nhưng đến khi Giang Nguyệt đến cướp đoạt tài sản của tôi, Tống Nguyệt lại biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.

Sau đó, tôi tra ra cô ta đã nhận được một khoản tiền lớn, rồi di cư ra nước ngoài.

Giờ nghĩ lại, tám phần là người nhà họ Cố đã mua chuộc những người bên cạnh tôi.

Để tôi thuận lợi gả vào Cố gia, đúng là tâm tư chu đáo.

Tối hôm tôi từ chối hôn sự với Cố Thanh Hoài, Tống Nguyệt liền nhắn WeChat hỏi tôi vì sao lại chia tay với hắn.

Ngữ khí chẳng ra gì, từng câu từng chữ còn mang theo vẻ chất vấn:

【Cố Thanh Hoài vừa đẹp trai lại có chí tiến thủ, thế là đủ tốt rồi!】

【Cậu cũng đâu còn trẻ trung gì, có người để ý là may rồi, còn bày đặt kén cá chọn canh!】

Nói xong còn gửi mấy cái icon khinh bỉ, tiếp tục bảo:

【Nếu cậu dám từ chối Cố Thanh Hoài, vậy thì chúng ta cắt đứt quan hệ đi!】

Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong lòng thoáng dấy lên một tia nghi hoặc.

Tính tôi trước đây đúng là quá hiền, thế mà lại không tát vỡ mặt cái con riêng dám nói với tôi kiểu đó.

Ngay sau đó, tôi liền hiểu ra.

Trước kia tôi được cha mẹ yêu thương nuông chiều, chưa từng trải qua sóng gió, đúng là một thiên kim tiểu thư không có cá tính.

Cho đến khi kết hôn, bị ép cùng Cố Thanh Hoài khởi nghiệp, tôi mới rèn luyện thành một Lâm tổng đanh đá như ngày hôm nay.

Tâm tính, dĩ nhiên đã khác xưa.

Nhìn màn hình vẫn đang nhảy ra tin nhắn của Tống Nguyệt, tôi động ngón tay.

Dứt khoát đưa cô ta vào danh sách đen.

Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc tại đây.

Ai ngờ cái thứ không biết điều ấy lại dám chường mặt ra hỏi tội tôi tại buổi tiệc rượu ngày thứ Bảy.

Ngay trước mặt bao nhiêu người, chất vấn tôi vì sao lại chặn cô ta.

Lúc đó tôi đang cầm ly rượu, trò chuyện cùng đại tiểu thư nhà họ Tống.

Nghe Tống Nguyệt lên tiếng, đại tiểu thư nhà họ Tống khẽ nhíu mày.

Nhà họ Tống bây giờ đang ra sức tìm cách hợp tác với nhà họ Lâm, ngay cả cô ta nói chuyện với tôi cũng phải cười cười nịnh nọt.

Giờ cái thứ con riêng này rốt cuộc là muốn làm loạn cái gì?

Người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông, đại tiểu thư họ Tống trừng mắt quát:

“Trường hợp như thế này, đến lượt cô lên tiếng sao?”

“Hơn nữa, người ta chặn cô chắc chắn là có lý do, cô không biết tự kiểm điểm à?”

Nói xong, cái con riêng kia vẫn còn định cãi lại, nhưng bị tôi cắt ngang:

“Nhân tiện đây, tôi cũng muốn hỏi tiểu thư nhà họ Tống một câu, nhà các cô chắc cũng không đến nỗi giáo dục quá tệ đúng không? Sao lại dạy ra một đứa như thế này?”

“Cô ta dám bảo một thiên kim nhà hào môn như tôi đi gả cho một thằng nghèo rớt mồng tơi như Cố Thanh Hoài!”

“Việc đại sự như hôn nhân của tôi, vẫn còn cha mẹ định đoạt. Sao đến lượt tiểu thư họ Tống quan tâm thay vậy?”

“Thấy tôi và Cố Thanh Hoài cãi nhau, còn đe dọa nếu không làm hòa thì sẽ đoạn tuyệt với tôi đấy.”

Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên những tiếng cười nhạo, ai cũng chê cười con riêng này tự cho mình là trung tâm.

Sắc mặt đại tiểu thư họ Tống lúc trắng lúc đỏ.

Ngay sau đó, cô ta liếc mắt ra hiệu cho trợ lý phía sau.

Trợ lý lập tức bước lên, bốp bốp, tát thẳng hai cái vào mặt Tống Nguyệt.

Đại tiểu thư họ Tống vội vàng cười làm lành với tôi:

“Do nhà họ Tống quản giáo không nghiêm, mới để xảy ra chuyện nực cười thế này.”

“Lâm tiểu thư cứ yên tâm, chúng tôi sẽ mang cô ta về và dạy dỗ lại đàng hoàng.”

Tôi nhìn Tống Nguyệt trước mặt – tóc tai rối bời, hai má sưng vù.

Lại nhớ đến dáng vẻ rạng rỡ huy hoàng của ả ở kiếp trước, bất giác gật đầu hài lòng.

Tống Nguyệt bị người giúp việc kéo vào xe, chờ tiệc rượu kết thúc sẽ bị đưa thẳng về nhà họ Tống.

Còn tôi thì tiếp tục bàn chuyện làm ăn với đại tiểu thư nhà họ Tống.

Người cầm quyền đời này của Tống gia tuy không tạo được đột phá gì lớn, nhưng giữ gìn sản nghiệp thì rất ổn. Xem ra cũng đáng để kết giao.

Sáng hôm sau, ba mẹ tôi cùng ngồi nghiêm túc trên ghế sofa.

Thấy tôi bước xuống, ba liền hắng giọng:

“Du Thanh, từ hôm nay, con sẽ theo ba đến công ty làm việc.”

“Trước đây ba và mẹ bảo bọc con quá kỹ, người ngoài chỉ cần lừa dăm ba câu là con đã đi theo người ta rồi.”

“Giờ cũng nên bắt đầu đào tạo con như người thừa kế thật sự.”

Tôi còn mong chờ từng ngày, nên vừa nghe ba nói xong liền gật đầu đồng ý.

Ba cũng không nói nhiều, dặn tài xế chuẩn bị thêm một chiếc xe nữa.

Nhà họ Lâm khác với những gia tộc quyền quý khác.

Mẹ tôi không chọn con đường xã giao kiểu “phu nhân đứng sau”.

Sau khi sinh tôi xong, bà lập tức cùng ba vào tập đoàn làm việc, nắm giữ cổ phần ngang nhau.

Chính nhờ sự đồng lòng của cả hai vợ chồng mà Lâm thị ngày một phát triển thịnh vượng.

Trở thành một trong số ít gia tộc ở thủ đô không ngừng vươn lên, chưa từng sa sút.

Kiếp trước dù tôi hồ đồ gả cho Cố Thanh Hoài, nhưng ba mẹ tôi không phải kẻ ngu.

Theo trí nhớ của tôi,

Cố Thanh Hoài thực sự lạnh nhạt với tôi, bắt đầu từ lúc nghe tôi nói:

Ba mẹ tôi đã sớm sắp xếp cho tôi mọi chuyện.

Tôi là người thừa kế duy nhất của quỹ tín thác nhà họ Lâm, nếu tôi qua đời, toàn bộ tài sản gần như sẽ được chuyển vào một quỹ từ thiện riêng biệt.

Chuyên dùng để cứu giúp những động vật hoang dã có nguy cơ tuyệt chủng do săn trộm ở núi Trường Bạch.

Tới công ty, ba tôi sắp xếp cho tôi làm trợ lý Chủ tịch.

Tôi theo chân ba chạy khắp nơi suốt một tuần, rất nhanh đã nắm được sơ đồ hoạt động cơ bản của công ty.

Do công ty do hai vợ chồng cùng điều hành nên không có đấu đá bè phái gì đáng kể.

Mỗi người đều có chức trách rõ ràng, đãi ngộ cũng xứng đáng với công sức bỏ ra.

Nhờ kinh nghiệm khởi nghiệp ở kiếp trước, tôi nắm bắt công việc rất nhanh.

Ba thấy tôi có năng lực như vậy, liền gạt bỏ ý định giữ tôi bên cạnh.

Chiều thứ Sáu, chỉ thị bổ nhiệm tôi làm phó tổng vừa được ban hành, tôi lập tức nhận chức và vào vị trí.