Chương 1
Cập nhật: 1 ngày trước
1
Ba năm trước, tôi bị cô thanh mai nhỏ của Lục Cảnh Trì đẩy ngã từ trên lầu xuống.
Đứa con bảy tháng trong bụng, mất rồi.
Sau đó, Lục Cảnh Trì giận dữ, lập tức đưa cô ta ra nước ngoài trong đêm, còn tuyên bố sẽ không bao giờ cho cô ta quay về.
Nhưng ba năm sau, hắn lại ôm cô thanh mai đang mang thai cùng nhau bước xuống máy bay.
Thấy tôi đưa đơn ly hôn ra, bàn tay hắn đặt trên eo cô ta cuối cùng cũng buông xuống.
Giọng hắn khàn khàn:
“Kiều Doanh, nhất định phải làm ầm đến mức này sao? Dù sao đứa nhỏ cũng vô tội.”
Mấy người bạn nối khố đã lén giấu tôi, đưa cô ta đến bên cạnh hắn cũng khuyên tôi:
“Chị dâu à, Di Hoan chỉ muốn sinh cho Cảnh Trì một đứa con thôi, đâu phải cố tình cướp anh ấy với chị, chị làm quá rồi đó!”
Ngón tay tôi run không ngừng.
Rõ ràng tối qua, Lục Cảnh Trì vẫn còn cam đoan với tôi, giữa họ hoàn toàn trong sạch.
Tôi liếm đôi môi đắng ngắt, đẩy đơn ly hôn về phía hắn.
Lục Cảnh Trì nhìn tôi một lúc, rồi nhận lấy, xé nát.
“Muốn ly hôn, không đời nào.”
Tôi điềm tĩnh lấy từ trong túi một bản đơn ly hôn hoàn chỉnh khác, khẽ hỏi hắn: “Lục Cảnh Trì, lúc anh lừa tôi, anh chưa từng nghĩ tôi sẽ đòi ly hôn sao? Hay là anh nghĩ tôi yêu anh đến mức có thể tự tay nuôi đứa con của kẻ đã giết con gái mình?” Nếu con gái tôi còn sống, năm nay con bé đã ba tuổi rồi.
Nhưng không sao, ba nó đã quên nó rồi.
Chỉ cần tôi còn nhớ là đủ.
Lục Cảnh Trì mấp máy môi, theo phản xạ muốn bênh vực cô thanh mai nhỏ.
“Di Hoan đã phải trả giá rồi, cô ấy ở nước ngoài một mình, ăn không ngon, ngủ không yên, như vậy chưa đủ sao?”
Bên cạnh là quản gia và vệ sĩ riêng do chính hắn phái sang canh chừng hai mươi bốn giờ.
Bị đày ra nước ngoài một tuần cũng gọi là trừng phạt sao?
Tôi không biết, mà cũng không muốn so đo nữa.
Vừa dứt lời, cô thanh mai nhỏ bên cạnh hắn—Giang Di Hoan—bất ngờ bật khóc nức nở.
Cô ta rúc vào lòng hắn, vẻ mặt đầy sợ hãi:
“Anh Cảnh Trì, anh có thể đánh em, mắng em, nhưng xin anh đừng đưa em ra nước ngoài một mình nữa, em xin anh đấy.”
Rồi quay sang, mắt đỏ hoe, van nài tôi:
“Cô Kiều, xin cô đừng trách anh Cảnh Trì, là tôi dụ dỗ anh ấy trước, tôi sẽ dùng đứa con trong bụng này để đền tội!”
Dứt lời, cô ta định lao thẳng ra giữa đường.
Hắn lập tức ôm chặt cô ta vào lòng, ánh mắt nhìn tôi không còn chút áy náy nào: “Kiều Doanh, rõ ràng đây là chuyện vui, em cứ phải biến nó thành ra như vậy em mới hài lòng sao? Em sau này không thể có con nữa, Di Hoan sợ em đau lòng nên mới dùng cái chết ép buộc, vất vả trăm bề mới mang thai được, em đừng có không biết điều!”
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Hắn nhìn tôi, khựng lại một chút, nét giận trên mặt dần biến mất.
Hắn đưa tay ra, định như mọi lần lau nước mắt cho tôi.
Nhưng Giang Di Hoan trong lòng hắn lại đột ngột kêu đau.
Chưa kịp nghĩ gì, hắn lập tức đẩy tôi ra, không do dự bế cô ta lao thẳng đến bệnh viện.
Tôi ngồi ngã xuống đất, sững sờ nhìn cảnh đó, bỗng nhớ lại…
Ngày tôi sảy thai, tôi và cô thanh mai của hắn cùng ngã xuống cầu thang.
Người đầu tiên hắn bế lên, không phải tôi.
2
Tôi lê cái mắt cá chân sưng vù, mãi đến khi trời tối mịt mới về tới nhà.
Thử mã khóa vài lần, nhưng đều không mở được.
Tôi như chợt hiểu ra điều gì, khẽ bật cười giễu mình một tiếng.
Không thử nữa.
Một giờ sáng, Giang Di Hoan mặc váy ngủ từ trong mở cửa.
Thấy tôi đang ngồi trên bậc thềm.
Cô ta yếu ớt nép vào lòng hắn, nước mắt trên mặt nói rơi là rơi.
“Anh Cảnh Trì, cô Kiều vẫn còn giận em đúng không? Hay là em rời khỏi đây đi.”
Hắn ôm chặt cô thanh mai vừa dỗ dành xong, lạnh lùng nhìn tôi:
“Kiều Doanh, chuyện để Di Hoan ở nhà tĩnh dưỡng không bàn cãi, em có phản đối cũng vô ích.”
Tôi cử động đôi chân đã tê cứng vì ngồi lâu, không nhìn hắn:
“Mật mã khóa cửa bị đổi rồi, tôi không vào được.”
Hắn khựng lại, định nói thêm gì đó.
Tôi ngẩng đầu lên, chặn ngang lời hắn:
“Điện thoại tôi bị hỏng, không liên lạc được với anh.”
Tiếng khóc của Giang Di Hoan càng lớn, giọng tràn đầy hối lỗi: “Anh Cảnh Trì, chính anh bảo em đổi mật mã còn gì, sợ có người không có ý tốt vào nhà gây khó dễ cho em. Em quên mất là chưa nói với cô Kiều.” Rõ ràng là tôi bị nhốt ngoài cửa, nhưng người tỏ ra đáng thương lại là cô ta.
Tôi bước lên lầu, chẳng buồn nghe giọng hắn nhẹ nhàng dỗ dành.
Cửa phòng ngủ mở toang, trên giường là hai cái gối, chăn gối lộn xộn.
Không còn chỗ cho tôi nữa.
Tôi không vào, mà mở căn phòng từng chuẩn bị cho con gái.
Nhưng tại sao… tất cả đồ đạc bên trong đều biến mất?
Tôi khựng lại một giây, tiếng gào đau đớn bật ra từ cổ họng.
Lục Cảnh Trì lập tức bỏ Giang Di Hoan bên cạnh, chạy nhanh lên lầu.
Ôm chặt tôi đang nước mắt giàn giụa vào lòng.
Tôi siết chặt cánh tay hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ không ngừng hỏi:
“Đồ của con gái đâu mất rồi, đâu rồi…”
Lục Cảnh Trì cũng sững người khi nhìn cảnh tượng trong phòng, theo phản xạ quay sang Giang Di Hoan đang đứng ở cửa.
Cô ta cũng khóc, nhưng khóc còn đẹp hơn tôi nhiều.
“Anh Cảnh Trì, em chỉ muốn dọn một căn phòng cho con của chúng ta, em đã hỏi anh rồi mà, anh nói em muốn xử lý gì cũng được.
Là em lại làm sai rồi đúng không?
Em lúc nào cũng khiến người ta không ưa.” Cô ta ôm bụng, mặt tái nhợt như thể sắp ngất.
Trước khi Lục Cảnh Trì kịp buông tôi ra, tôi đã lao về phía cô ta, bấu chặt lấy vai cô ta không buông:
“Đồ đâu rồi, đồ trong phòng này mày ném đi đâu rồi hả?”
Lục Cảnh Trì phải gỡ từng ngón tay tôi ra, đến mức in cả vết máu, mới tách được tôi ra.
Hắn che chắn cho Giang Di Hoan, đẩy tôi ra ngoài.
“Kiều Doanh, con gái đã không còn nữa, giữ lại mấy thứ đó cũng chẳng có ích gì, vứt đi cho rồi.”
Một cái tát vang lên trên mặt hắn, ánh mắt hắn lóe lên nỗi đau.
Nghiêng đầu nhìn tôi như thể tôi điên thật rồi.
Giang Di Hoan chắn trước mặt hắn, cũng vung tay tát tôi một cái.
Nét mặt cô ta méo mó, trừng mắt nhìn tôi không chớp: “Tá này là tôi thay anh Cảnh Trì trả cô, trước mặt tôi, ai cũng không được đụng vào anh ấy. Đống đồ xui xẻo đó chỉ có cô là còn coi như báu vật, không phải muốn sao? Vậy xuống thùng rác mà tìm đi!” Tôi mặc kệ cơn đau trên mặt, lập tức lê cái chân khập khiễng vội vàng chạy xuống lầu.
3
Tôi đi dọc theo dãy thùng rác trong khu, lục tìm từng cái một.
Tới tận khi trời hửng sáng, vẫn chẳng tìm thấy gì.
Nước mưa theo tóc chảy vào mắt, tôi đưa bàn tay lấm lem lau đi.
Một chiếc ô đen mở ra trên đầu tôi.
Lục Cảnh Trì cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt, chẳng rõ cảm xúc.
“Kiều Doanh, về với anh đi, đừng tìm nữa.”
Tôi vẫn không dừng tay, hắn nhìn tôi hồi lâu, rồi bất ngờ kéo tôi ra khỏi thùng rác.
“Người không còn nữa, mấy thứ đó quan trọng đến vậy sao? Em định tự lừa mình đến bao giờ?”
Tôi ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Trong đó chẳng hề có chút nhớ thương hay hối hận nào về con gái.
Giọng tôi không kiềm được, nghẹn lại trong nước mắt: “Lục Cảnh Trì, anh có đứa con khác rồi, còn tôi thì không. Anh quên con gái chúng ta rồi, tôi thì chưa.” Yết hầu hắn khẽ động, bàn tay siết chặt lấy cán ô.
“Anh chưa quên. Nhưng em muốn anh làm gì? Cứ mang nỗi đau đó sống suốt đời sao?”
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp: “Em làm loạn như vậy, người ngoài sẽ nhìn Di Hoan thế nào? Cô ấy mang thai con anh, vốn đã khổ sở, anh không muốn cô ấy bị tổn thương thêm.” Đầu ngón tay tôi rỉ máu, tôi không muốn nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Vẫn tiếp tục lật tung từng thùng rác.
Ngay lúc hắn sắp hết kiên nhẫn, tôi cuối cùng cũng thấy được hình ảnh quen thuộc ấy.
Bộ đồ nhỏ, cái chăn nhỏ, chiếc gối nhỏ tôi từng chuẩn bị cho con gái, bị nhét trong một túi nhựa.
Tôi ôm chặt lấy như bảo vật, như thể trên đó vẫn còn vương lại hơi thở của con.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lục Cảnh Trì bất ngờ giật lấy rồi ném thẳng vào vũng nước gần đó.
Vải màu hồng lập tức dính đầy bùn đất, không còn chút cảm giác thân quen nào.
Tôi như phát điên lao tới móc ra từ trong vũng nước, mặc kệ bùn đen tràn vào miệng.
Hắn kéo tôi dậy khỏi mặt đất, mạnh tay giữ chặt mặt tôi, đối diện với đôi mắt đỏ rực của tôi.
“Kiều Doanh, con gái chúng ta chưa kịp sinh ra, nó đã chết rồi, chết từ ba năm trước rồi.”
4
Tôi không vùng vẫy nữa, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Thật ra, tôi luôn biết…
Con gái tôi đã chết.
Lúc hắn không rời khỏi Giang Di Hoan nửa bước, tôi tận mắt nhìn thấy.
Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng nhắc đến con gái dù chỉ một lần.
Nếu tôi cũng quên con bé, thì trên đời này sẽ không còn ai nhớ đến nó nữa.
Tôi giữ những món đồ cũ ấy, cũng chưa từng ép hắn phải cùng tôi hồi tưởng.
Chỉ là đặt chúng trong một căn phòng trống mà thôi.
Vậy mà cũng không chịu nổi sao?
Thấy tôi dường như vẫn đờ người, Lục Cảnh Trì ném chiếc ô trong tay đi.
Ôm chặt tôi giữa cơn mưa lớn.
“Doanh Doanh, Di Hoan đã đồng ý với anh rồi, sau khi sinh con, cô ấy sẽ không làm phiền chúng ta nữa. Đứa bé đó chính là con ruột của chúng ta. Em có thể thương nó, yêu nó, bù đắp tất cả tình cảm em còn nợ con gái vào nó.”
Tôi thôi chống cự, mặc hắn ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của mình.
Thấy tôi ngoan ngoãn, Lục Cảnh Trì hôn nhẹ lên trán tôi.
Hắn vội cúi nhặt chiếc ô vừa bị vứt đi.
Vừa định giương lên che cho tôi thì Giang Di Hoan toàn thân ướt sũng chạy tới, mắt đầy tuyệt vọng đau khổ.
Hắn lập tức quay người, bỏ mặc tôi, lao về phía người phụ nữ kia.
Hắn che ô trọn vẹn cho cô ta, giọng toàn là xót xa:
“Em đang mang thai, trời mưa thế này sao lại chạy ra ngoài?”
Giang Di Hoan cắn nhẹ môi, vươn tay ôm lấy eo hắn:
“Em thấy anh lâu không quay lại, lo cho anh mà… Anh Cảnh Trì, đừng giận em được không?”
Lục Cảnh Trì không nói gì, nhưng cánh tay ôm cô ta càng chặt hơn.
Hắn nhìn về phía tôi vẫn còn ướt đẫm trong mưa, giải thích một câu:
“Di Hoan sức khỏe yếu, để anh đưa cô ấy về trước, anh sẽ quay lại ngay.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, nhặt lại những món đồ dưới đất, thảy hết vào thùng rác.
Lục Cảnh Trì khẽ nhíu mày, chần chừ nói:
“Nếu em thật sự không nỡ thì cũng không phải là không được—”
“Không cần.”
Tôi cắt lời hắn, giọng thản nhiên.
Thấy tôi thật sự không giận, Lục Cảnh Trì cong khóe môi, nở nụ cười nhạt:
“Anh biết mà, Doanh Doanh lúc nào cũng nghe lời anh nhất.”
Sau khi họ rời đi, tôi vẫn đứng đó rất lâu.
Lục Cảnh Trì nói đúng.
Bao năm qua, tôi cứ giữ khư khư mớ đồ cũ, lừa mình dối người làm gì chứ?
Chỉ cần giữ con gái thật chặt trong lòng, thế là đủ rồi.
Một tiếng sau, mưa tạnh.
Lục Cảnh Trì không quay lại.
Và tôi cũng sẽ không chờ hắn thêm nữa.