Chương 1
Cập nhật: 3 tháng trước
01.
Sau chuyến tự lái xe đi du lịch, tôi trở về và phát hiện chỗ đỗ xe mình đã bỏ tiền mua bị người khác ngang nhiên chiếm mất.
Chụp ảnh biển số, đăng vào nhóm cư dân hỏi xem xe của ai, bảo mau xuống dời đi.
Mọi người đều lên tiếng khẳng định không phải xe mình.
Chờ hơn hai mươi phút vẫn chẳng thấy chủ xe đâu, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nếu không xuống ngay, tôi gọi xe kéo tới bây giờ đấy.”
Nhóm chat im lặng vài phút, có người nhắc tôi: “Hình như là xe của hộ 1402.”
Tôi liền nhắc thẳng 1402, người kia lười biếng gửi một tin nhắn thoại qua loa:
“Tôi đang bận, không có thời gian. Cô cứ tìm chỗ khác mà đỗ đi.”
Khu chung cư của tôi có rất ít chỗ đỗ xe, phần lớn cư dân đều mua chỗ riêng. Những chỗ đỗ xe lưu động thì lúc nào cũng kín, ai nhanh tay mới có chỗ.
Giờ đã gần mười hai giờ khuya, không còn chỗ nào trống, mà tôi cũng đã mệt lả.
“Không còn chỗ nào khác, anh xuống dời xe ngay!”
“Không có chỗ thì đỗ ngoài đường đi, khuya thế này ai rảnh mà xuống dời xe?”
Tính tôi nóng nảy, bỏ ra ba mươi vạn mua chỗ đỗ, chẳng lẽ còn phải nhường chỗ cho kẻ khác?
Tôi nhớ ra hộ 1402 là một trong số ít những người không mua chỗ đỗ trong tòa nhà, suốt ngày giành giật với người khác đến mức ban quản lý cũng đau đầu.
Không muốn đôi co thêm, tôi lập tức gọi xe kéo đến.
Nhân viên đến rất nhanh, tôi quay video gửi thẳng vào nhóm cư dân.
Cả nhóm toàn cú đêm, lập tức bùng nổ với những tin nhắn vừa kinh ngạc vừa hả hê.
Chủ hộ 1402 tức điên:
“Đ. m. mày! Ai cho phép mày động vào xe tao? Đợi đấy, tao xuống ngay!”
02
Một gã đàn ông bụng phệ, mặc đồ ngủ, đi dép lê, thở hồng hộc xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi đã đỗ xe xong xuôi, còn xe của hắn thì đã nằm gọn trên xe kéo.
“Con đàn bà thối tha, thả xe của tao xuống ngay!”
Tôi nhướng mày, giọng điềm nhiên: “Anh tự đi mà nói với tài xế kéo xe.”
Gã đàn ông loay hoay một hồi mới lôi được xe xuống.
Nhân lúc hắn còn đang thương lượng với nhân viên kéo xe, tôi đã về nhà từ lâu.
Đúng như dự đoán, hắn ngay lập tức gửi một tin nhắn thoại dài tận 60 giây vào nhóm cư dân.
Nội dung đại khái là tôi gọi xe kéo đến, kết quả lại bắt hắn thanh toán phí.
Tôi cười nhạt, nhắn một câu: “Anh không muốn trả cũng được, bảo họ kéo xe đi luôn, tôi trả giúp anh.”
Liên tiếp mấy tin nhắn thoại 60 giây nữa được gửi đến, tôi lười mở ra nghe.
Dù gì xe cũng là của hắn, mấy trăm tệ tiền kéo xe, muốn trốn cũng không được.
Có người trong nhóm cư dân nhắn riêng cho tôi: “Căn 1402 đấy không phải loại dễ đối phó đâu, sau này cẩn thận một chút.”
Tôi đương nhiên biết rõ, cái danh tiếng của bọn họ tôi đã nghe qua từ lúc mua nhà rồi.
Hai vợ chồng dẫn theo một đứa con quậy phá, từng mò đến nhà tôi xin xỏ cơm hỗ trợ tái định cư. Thằng nhóc nghịch ngợm suýt nữa té từ cửa sổ nhà tôi xuống dưới, làm ầm ĩ một trận lớn.
Lúc đó mọi người chưa quen biết nhau, cả đám hàng xóm đứng ra bênh vực tôi, ngay cả ban quản lý cũng đứng về phía tôi. Bọn họ thấy không chiếm được lợi thì mới chịu rút lui.
Sau một năm chung sống, chuyện xấu của nhà 1402 đã lan khắp khu, ai cũng né xa bọn họ.
Mà tôi thì có gì phải sợ chứ?
Gã đàn ông nhà 1402 liên tục gửi yêu cầu kết bạn, bắt tôi trả tiền kéo xe. Tôi chẳng buồn để ý.
Hôm sau tan làm về, vừa xuống bãi đỗ xe thì bỗng thấy một con mèo hoang lao vút qua.
Tôi giật mình, sợ vô tình đâm trúng nó nên xuống xe kiểm tra một vòng.
Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện ngay trên chỗ đỗ xe của mình có một cây đinh dài bất thường.
Nếu tôi không xuống xe kiểm tra, chắc chắn lốp xe sẽ bị nổ.
03
Thật ra tôi đoán được ai làm chuyện này, nhưng vẫn quyết định đến ban quản lý xem camera giám sát.
Quả nhiên, gã đàn ông nhà 1402 vừa xuống xe đã dặn dò con trai mình điều gì đó. Thằng nhóc nhận cây đinh từ tay hắn rồi đặt ngay chỗ đỗ xe của tôi.
Nhân viên quản lý khu chung cư có vẻ khó xử: “Chị à, nhà đó không phải loại dễ đối phó đâu.”
Tôi cười nhẹ: “Không sao, tôi không bắt các anh ra mặt đâu.”
Nghe vậy, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn dặn tôi cẩn thận một chút.
Tôi lấy một tờ giấy nhớ từ quầy tiếp tân, viết lên đó: “Xem camera thấy con anh làm rơi, giờ trả lại đây.”
Sau đó, tôi dán tờ giấy lên cửa nhà hắn, cố ý để cây đinh hờ hững bám trên giấy.
Chỉ cần bọn họ mở cửa, cây đinh chắc chắn sẽ rơi xuống.
Sau đó, tôi @ thẳng hắn trong nhóm cư dân: “Ra mở cửa, tôi trả đồ cho anh.”
Xong xuôi, tôi lập tức nép vào căn hộ đối diện mà tôi đã nhờ trước đó, lặng lẽ quan sát qua mắt mèo.
Chỉ thấy gã đàn ông nhà 1402 hí hửng mở cửa, vừa đẩy cửa ra thì cây đinh rơi xuống đất.
Hắn nhìn quanh, không thấy ai, vẻ mặt đầy nghi hoặc, bước ra ngoài vài bước dò xét.
Thấy tờ giấy dán trên cửa, hắn tiến lại gần, đưa tay bóc xuống.
Giây tiếp theo, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng cả hành lang.
“Đứa khốn nạn nào để đinh ngay trước cửa nhà tao?!”
Gã đàn ông giẫm mạnh, cây đinh cắm vào tận hai phần ba.
Vợ hắn nghe tiếng hét vội lao ra, cuống quýt đỡ chồng vào nhà.
Trước khi đóng cửa, tôi còn nghe thấy hắn chửi bới tôi không ngớt.
Không lâu sau, xe cấp cứu tới.
Gã đàn ông được vợ dìu ra, vừa rên rỉ vừa lết lên xe cứu thương.
04
Nửa đêm, gã đàn ông tập tễnh trở về.
Tôi vừa chuẩn bị đi ngủ thì cửa nhà bị đập ầm ầm như sấm dậy.
“Con đàn bà thối tha, ra đây cho tao!”
Tôi làm như không biết chuyện gì, đứng trong phòng bình tĩnh hỏi vọng ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Mày còn dám hỏi tao có chuyện gì? Mày đặt đinh trước cửa nhà tao, hại tao bây giờ không bước đi nổi! Mau ra đây đền tiền cho tao! Tao đã xem camera rồi, rõ ràng là mày đặt nó ở đấy, đừng có chối!”
“Đinh đó là con anh làm rơi trên chỗ đỗ xe của tôi. Tôi tốt bụng trả lại, dán lên cửa nhà anh. Việc anh bị thương thì liên quan gì đến tôi?”
“Mẹ nó, tao tưởng mày nói trả đồ là định trả tiền cho tao đấy! Bây giờ mày mau ra đây! Chỉ riêng tiền tiêm phòng uốn ván tao đã mất hơn một ngàn! Nếu mày không ra mà trả tiền, thì đêm nay đừng mong ngủ ngon!”
“Vậy thì tôi báo cảnh sát nhé? Tôi là phụ nữ sống một mình, nửa đêm anh cứ đập cửa ầm ầm thế này, tôi sợ lắm.”
Nói xong câu đó, mặc kệ hắn đập cửa thế nào, tôi cũng không đáp lại nữa.
Gã đàn ông tức đến quên cả chân bị thương, giậm mạnh xuống sàn, kết quả đau đến mức rú lên thảm thiết.
Nhìn thấy vết máu rỉ ra từ lớp băng quấn chân hắn, tôi không nhịn được bật cười.
Cuối cùng, hắn cũng bị vợ dìu về phòng, nhưng vẫn tiếp tục tấn công tôi bằng cách khác—chửi bới điên cuồng trên nhóm cư dân.
Vì tôi không chấp nhận kết bạn nên hắn chỉ có thể spam tin nhắn chửi rủa trong nhóm.
Không ai thèm để ý, tôi nhìn mà phát bực, quyết định tắt thông báo.
Không lâu sau, cảnh sát đến.
Tôi đứng phía sau họ, chỉ thẳng vào gã đàn ông: “Hắn đập cửa nhà tôi giữa đêm khuya, còn chửi bới lăng mạ tôi.”
Vợ hắn cũng không phải dạng vừa, vừa thấy cảnh sát liền chỉ tay vào tôi mà chửi mắng.
Cô ta cãi cùn, khăng khăng bảo tôi đặt bẫy đinh trước cửa nhà họ để hại chồng cô ta.
Tôi đưa video giám sát cho cảnh sát xem, bình tĩnh nói: “Đây là cảnh con trai anh ta đặt đinh trên chỗ đỗ xe của tôi. Tôi chỉ có lòng tốt trả lại, dán lên cửa nhà họ. Camera hành lang cũng ghi rõ, tôi dán trên cửa, còn họ mở cửa làm nó rơi xuống đất, đâu liên quan gì đến tôi?”
“Nếu thế sao cô không gõ cửa đưa tận tay tôi?”
Tôi nhướng mày: “Anh hung hăng với tôi thế, tôi nào dám?”
“Con mẹ nó, mày…”
Gã đàn ông tức đến tái mặt, một câu phản bác cũng không nói nổi.
Cảnh sát nhìn tình hình, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đề nghị hai bên tự thương lượng giải quyết.