Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

01.

Trong khoảnh khắc mất ý thức vì cứu một đứa bé đuối nước, tôi đã cầu nguyện: kiếp sau vừa sinh ra sẽ được ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp từ mẹ, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ba đại gia, và cảm nhận được bàn tay ấm áp của ông nội chủ tịch xoa đầu.

Kết quả là, khi mở mắt ra, tôi đang nằm yên bình trong… một cái thùng rác.

Ha ha, không phải nói người tốt sẽ gặp lành sao? Cớ gì lại cho tôi màn mở đầu địa ngục thế này!

Nắp thùng rác đậy chặt.

Tôi gần như ngạt thở vì mùi hôi thối trộn lẫn từ đủ loại rác rưởi.

Tôi nhìn bàn tay bé xíu trắng trẻo như củ sen trước mắt, im lặng thật lâu.

Hết cách rồi.

Để sống, tôi đành——gào khóc!

Không biết đã khóc bao lâu, dường như cuối cùng cũng có người phát hiện điều bất thường ở con hẻm hoang tàn này.

Tiếng giày da ma sát với mặt đường từ từ tiến lại gần.

Ai hiểu được cảm giác được cứu sống, như ánh sáng tái sinh vậy!

Tôi trừng mắt nhìn một chú trung niên mặc vest chỉnh tề, đeo găng tay trắng.

Quản gia! Là quản gia yêu quý đến đón tôi đây sao!

Tôi biết ngay mà, tôi chắc chắn là thiên kim thật bị bảo mẫu độc ác tráo đổi!

Tôi vội vươn tay về phía ông ấy.

Mau đưa tôi về biệt thự rộng nghìn mét vuông có hồ bơi để tận hưởng cuộc sống đi, đừng để mẹ ba tôi lo lắng nữa!

Vài phút sau, tôi ngồi trong một chiếc xe sang màu đen.

Tiếp tục trừng mắt nhìn hai học sinh trung học quý tộc ở ghế sau.

Quản gia lúng túng nói: “Thiếu gia, tiểu thư, gần khu ổ chuột này còn mấy trường dạy nghề, có lẽ đứa bé này là trẻ bị bỏ rơi. Hay là ta đưa con bé đến đồn cảnh sát trước?”

Tôi: “……”

Mẹ nó chứ!

Hai người kia gương mặt tinh xảo như bước ra từ truyện tranh, gật đầu lạnh nhạt.

Quản gia cười nhẹ nhõm: “Vậy phiền thiếu gia và tiểu thư chăm sóc con bé một lúc nhé.”

Tôi bị nhét vào tay thiếu gia, cậu ta cứng đờ như gỗ, tay chân luống cuống.

Tôi là đứa mê nhan sắc.

Ở khoảng cách gần thế này, nhìn thấy gương mặt còn đẹp hơn cả minh tinh hạng A, tôi không kiềm được đưa tay ra sờ.

Thấy vẻ mặt châm chọc của cô tiểu thư bên cạnh, cậu ta lập tức đen mặt.

“Phiền chết đi.” Cậu dúi tôi sang tay cô.

Cô cũng cứng đờ theo, cùng kiểu.

Nhìn hai gương mặt đẹp như tạc tượng giống nhau đến kỳ lạ, tôi càng không nhịn được cười khúc khích.

Cô bất giác bị nụ cười của tôi làm cho rung động, vừa mới nhếch môi thì thấy thiếu gia đang thản nhiên nhìn mình.

Cô lập tức bĩu môi: “Mùi rác nồng nặc, thối muốn chết.”

Nói rồi đặt tôi xuống ghế giữa.

Xe rộng, đủ chỗ cho cả ba.

Nhưng nghĩ đến cảnh sau này bị đưa vào cô nhi viện, tôi liền bật khóc thảm thiết từ tận đáy lòng.

Thiếu gia bị tiếng khóc làm phiền không chịu nổi, lại bế tôi lên.

Tôi vừa nhìn thấy gương mặt kia là lại thấy hạnh phúc, nước mắt ngừng ngay.

Cậu thả xuống, tôi lại khóc.

Tiểu thư ôm lên, tôi lại cười.

Cô đặt xuống, tôi lại khóc.

Hai người bỗng thấy hứng thú.

Như chơi nối tiếp, bế lên, đặt xuống, lại bế lên, lại đặt xuống.

“Ha ha ha ha——”

“Oa oa oa——”

“Ha ha ha ha——”

“Oa oa oa——”

Lặp lại mấy chục lần, giọng nói dịu dàng của quản gia vang lên:

“Đến đồn cảnh sát rồi.”

Tôi lập tức gào to như heo bị chọc tiết, âm lượng lớn đến nỗi muốn thổi bay nóc xe.

Thiếu gia và tiểu thư nhìn nhau.

Vài giây sau, đồng thanh:

“Giữ lại đi.”

02

Quản gia xử lý rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hoàn tất thủ tục nhận nuôi tôi.

Cũng từ đó, tôi biết được thân phận của thiếu gia và tiểu thư.

Song sinh nhà họ Trì — một đôi long phượng của hào môn số một thủ đô.

Mà giờ tôi đã trở thành em gái của bọn họ — Trì Nhan.

Đừng vội ghen tị —

Bởi vì hai người họ chính là pháo hôi to nhất trong truyện ngôn tình thanh xuân vườn trường kiểu “thanh mai trúc mã nghịch tập”.

Hai anh em nhà họ Trì, vừa có gia thế, vừa có nhan sắc,

Duy chỉ thiếu một mái nhà tử tế.

Trì phụ Trì mẫu sau khi sinh bọn họ liền ly hôn, nhanh chóng quay lại với người yêu cũ.

Trong mắt họ, đôi long phượng này chỉ là kết quả của một cuộc liên hôn lợi ích.

Cho nên, suốt bao năm qua, chẳng ai quan tâm lấy một lần.

Là những đứa trẻ chưa từng được yêu thương,

Đừng mong gì đến việc lớn lên thành người tốt.

Tóm lại, tính cách của Trì Dã và Trì Mạt quái dị y như nhau, thậm chí còn trái ngược hoàn toàn.

Tuy là anh em ruột thịt máu mủ, vậy mà lại không ưa nổi nhau.

Đáng tiếc hơn là, bọn họ lại vướng vào nam nữ chính — cặp đôi thanh mai trúc mã bước ra từ “thung lũng ác nhân”.

Nam nữ chính cố tình tiếp cận, bày mưu tính kế khiến hai anh em họ hiểu lầm lẫn nhau, đến mức hoàn toàn tan vỡ.

Anh trai u ám, lạnh nhạt, bị nữ chính tràn đầy ánh nắng mê hoặc.

Em gái nhạy cảm, thiếu thốn tình cảm, cam tâm tình nguyện trao hết mọi thứ cho nam chính.

Nhưng nào ngờ, cái gọi là cứu rỗi chỉ là giả dối.

Bọn họ vốn dĩ chỉ là bàn đạp trên con đường thành công của nam nữ chính.

Sau khi bị hút cạn giá trị, hai anh em bị đá một cú bay luôn ra rìa.

Tuyến nhân vật kiểu không chính nghĩa, thêm vào chút “tình cảm xen lẫn lợi ích” giữa nam nữ chính, khiến dân tình hò hét sướng rơn: “Truyện gì mà đỉnh dữ!”

Sướng không?

Tôi thì không sướng tí nào.

Đến cả sữa bột ngoại nhập mà cô bảo mẫu pha kỹ cho tôi cũng nhạt mùi.

Làm em bé là thế —

Chỉ cần không vui là… gào khóc thôi.

Tiếng khóc của tôi nhanh chóng kéo hai anh em nhà họ Trì tới.

Bảo mẫu ôm tôi, quýnh quáng không biết phải làm sao.

“Tiểu thư nhỏ không biết sao vậy, dỗ kiểu gì cũng không nín.”

Kết quả là vừa vào tay Trì Dã, tôi liền nín ngay lập tức.

Mấy người lớn đứng đó mắt tròn mắt dẹt.

Bảo mẫu bật cười:

“Thiếu gia à, tiểu thư nhỏ dính anh lắm đấy.”

Khóe miệng Trì Dã giật nhẹ, nhưng lập tức nén xuống.

“Phiền phức. Còn khóc nữa thì vứt lại thùng rác bây giờ.”

Tôi: “……”

Quá đáng thật sự!

Tôi lập tức duỗi tay đòi Trì Mạt bế.

Cô nàng có chút ngạc nhiên, dè dặt chìa tay ra.

Vậy mà Trì Dã ôm tôi đi thẳng.

“Nó buồn ngủ rồi. Để sau hẵng bế.”

Trì Mạt nghiến răng:

“…… Rõ ràng nó muốn tôi bế. Trả đây!”

“Chị vụng về thế, lỡ tay làm rơi nó thì sao?”

“Trì Dã!”

……

Tiếng cãi nhau của hai người dần nhỏ lại trong tai tôi.

Tôi lim dim buồn ngủ, nắm chặt nắm tay nhỏ xíu.

Anh chị tôi là những người tốt.

Tuyệt đối không thể để nam nữ chính bén mảng đến gần!

03

Làm em bé thì có một đặc quyền:

Muốn làm gì thì làm.

Mới vài tiếng không thấy Trì Dã và Trì Mạt, tôi đã bật khóc ngay.

Bảo mẫu vừa dỗ tôi, vừa nhìn đồng hồ xác nhận đã đến giờ nghỉ trưa tan học, rồi mới gọi điện.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh:

“Nhan Nhan hôm nay thế nào?”

Nghe thấy giọng Trì Mạt, tôi liền a a a ư ư, đưa tay giật lấy điện thoại.

“A a!”

“Gọi chị đi.”

“G… gà gà!”

Đầu kia bật cười khẽ một tiếng.

Điện thoại bị Trì Dã lấy qua.

Cậu ấy dặn bảo mẫu và quản gia chở tôi đi tiêm mũi bại liệt thứ hai và mũi ba bệnh đầu tiên.

Lại hỏi tôi bú bao nhiêu ml, đi nặng đều không, rồi nhắc phải thường xuyên mát-xa cho tôi.

Thời gian này, cậu ấy đúng kiểu… “mẹ bỉm chuyên nghiệp”.

Về đến nhà là thay tã, pha sữa.

Trì Mạt thì chơi lục lạc, dạy tôi ê a nói chuyện.

Hai người chia việc rõ ràng, tuy hay cãi nhau vì chuyện bế tôi, nhưng căn biệt thự vốn lạnh lẽo đã bắt đầu có hơi người.

Hôm nay, hai người sau giờ học vẫn chưa về kịp.

Quản gia dỗ tôi bằng giọng dịu dàng:

“Hôm nay anh chị về nhà cũ sinh nhật, sẽ về trễ một chút nhé!”

Trong cốt truyện gốc, Trì phụ Trì mẫu phá lệ trở về mừng sinh nhật họ.

Hai người ngoài miệng thì chê phiền, nhưng trong lòng lại thấp thỏm mong đợi.

Bọn họ đợi rất lâu, gọi điện sang thì mới biết, ba mẹ đã quên bẵng chuyện sinh nhật.

Không lời xin lỗi, không chút áy náy.

Chỉ lạnh nhạt chuyển một khoản tiền cho có.

Có thiếu tiền sao?

Không.

Thứ bọn họ thiếu là sự quan tâm suốt những năm tháng trưởng thành.

Chính vì vậy, chỉ cần nam nữ chính cho một chút ấm áp, hai người ấy liền tình nguyện lao đầu vào.

Quả nhiên, lúc họ về tới nhà:

Một người mặt mày u ám, một người thì đầy hụt hẫng.

Không ai ghé qua phòng trẻ, mà đi thẳng vào phòng riêng.

Tôi thở dài.

Rồi tung chiêu!

“Hu hu hu ——!”

Tiếng đập cửa vang lên.

Trì Dã nhăn nhó bước vào, cúi người kiểm tra tã cho tôi.

“Có ị đâu, khóc cái gì?”

Tôi không trả lời, chỉ khóc.

Dỗ không được, cậu ấy đành đi gọi Trì Mạt.

Cô ấy mắt đỏ hoe, tâm trạng vốn đã tệ, thấy tôi vậy lại càng cáu.

Bế tôi ném vào nôi, tay có phần thô bạo.

“Ngủ đi!”

Tôi bắt đầu gõ cái lục lạc trên đầu, vừa gõ vừa gắng sức phát âm:

“Hắp pi~ Hắp pi~ Hắp pi~…”

Âm thanh ê a của trẻ con đan xen tiếng chuông lanh canh.

Tựa như một bài hát mừng sinh nhật thật sự.

Hai người họ khựng lại.

Một lúc sau, Trì Dã đưa tay che mặt, bật cười.

Trì Mạt bị lây cảm xúc, quay mặt đi, hừ một tiếng, nhưng khoé môi lại cong cong.

Tôi cuối cùng cũng thở phào.

Vừa mới chợp mắt được một tí, đã thấy Trì Dã mở camera điện thoại.

“Làm lại lần nữa đi. Kẻo sau này mày lại lên mạng nói bọn tao không ghi lại kỷ niệm cho mày.”

Tôi: ???

Muốn khoe với bạn bè thì nói đại đi.

04

Rất nhanh, Trì Dã và Trì Mạt đã lên lớp 11.

Cũng đồng nghĩa với việc hoàn hảo tránh được đoạn cốt truyện mà họ sẽ gặp nam nữ chính trong nguyên tác.

Tôi còn đang thả lỏng cảnh giác thì…

Trì Dã mất tích.

Quản gia huy động người tìm suốt một ngày một đêm.

Đến ngày hôm sau, cuối cùng cậu ấy cũng về—

Trên người đầy vết bầm tím, trầy xước.

Phía sau còn theo sau một cô gái mặc váy trắng, nhếch nhác không kém.

Mặt mũi cô ấy thuần khiết, nhưng khi ngước nhìn biệt thự xa hoa giản dị này, trong mắt lại lóe lên tia tinh ranh.

Không ổn rồi.

Gia sản, nguy!