Chương 1
Cập nhật: 1 ngày trước
1
Tôi vừa gửi tin nhắn vào nhóm bạn.
Điện thoại của Tô Triệt liền gọi tới.
Chính anh là người đơn phương hủy bỏ lễ cưới.
Dẫn theo cô em khóa dưới tên Liễu Điệp bay ra nước ngoài để tịnh dưỡng và giải khuây.
Suốt bốn tháng qua, đây là lần đầu tiên anh gọi cho tôi.
Giọng anh cố tình hạ thấp, như thể sợ làm phiền đến ai đó.
“Lâm Du Cát, em biết rõ cảm xúc của cô ấy không ổn định, sao còn cố ý kích thích cô ấy?”
“Với lại…”
Anh ngừng lại một chút, có phần thiếu kiên nhẫn, “Em xóa tin nhắn đi, anh chưa đồng ý chuyện tổ chức đám cưới vào tháng sau.”
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau mày khó chịu của anh lúc này.
“Không phải đã nói rõ trên WeChat rồi sao? Lễ cưới dời sang đầu xuân năm sau.”
Giọng điệu vẫn mang theo sự áp đặt quen thuộc.
Trước kia, anh không chỉ là bạn trai tôi, mà còn là sếp của tôi.
Có lẽ đã quen với việc tôi “nghe lời và làm theo”.
“Lâm Du Cát, em có đang nghe không đấy?”
Tôi hắng giọng: “Ồ, em đang đếm thời gian.”
“Xin lỗi, hai phút đã qua, không thu hồi được nữa.”
Anh thở mạnh: “Gửi lại một tin, nói là em vừa đùa thôi.”
Tôi bật kêu lên: “Tổng giám đốc Tô, anh đang nói gì vậy?”
Anh đang hiểu lầm gì sao?
Tôi đúng là sắp kết hôn.
Nhưng chú rể đâu phải là anh.
2
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở anh:
“Tổng giám đốc Tô, anh quên rồi sao? Bốn tháng trước chúng ta đã chia tay rồi.”
Giữa tôi và anh bây giờ chỉ còn là quan hệ công việc.
Tôi có thể không cần anh.
Nhưng tôi không thể không cần tiền.
Vài hôm nữa, đợi tôi nhận được khoản tiền thưởng dự án thuộc về mình, tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc ngay lập tức.
Anh không đáp lại.
Qua điện thoại, tôi nghe được anh đang phân tâm dỗ dành Liễu Điệp.
“Sao em tỉnh rồi? Là tiếng anh gọi điện làm em thức à?”
“Đừng đi chân trần, sàn nhà lạnh đấy, đi dép vào… ngoan.”
Tô Triệt vốn không phải là người dịu dàng tinh tế.
Nhưng Liễu Điệp luôn khiến anh phá lệ.
Bao gồm cả chuyện bốn tháng trước, ngay trước ngày cưới.
Tôi hân hoan thử lại váy cưới.
Tô Triệt đẩy cửa bước vào.
Cằm anh căng cứng, ánh mắt sâu thẳm.
“Tiểu Điệp không muốn anh kết hôn, chứng lo âu lại phát tác, tình trạng không tốt lắm.”
“Du Cát, lễ cưới tạm hoãn lại đi.”
Tâm trạng tôi lập tức rơi xuống đáy vực: “Hoãn lễ cưới, rồi sau đó thì sao?”
“Tách” – tiếng bật lửa vang lên.
“Anh sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài một thời gian… lễ cưới để đến đầu xuân sang năm hẵng tổ chức.”
Tôi tê dại hỏi: “Anh không biết Liễu Điệp có tình cảm gì với anh sao?”
Anh nhíu mày, nhả ra một vòng khói thuốc.
“Chỉ là em gái thôi. Nhân lúc ra nước ngoài lần này, anh sẽ khuyên bảo cô ấy thật tốt.”
“Dù sao cô ấy cũng là con gái của mẹ nuôi anh, hồi nhỏ mẹ ruột anh bận việc, toàn là mẹ nuôi chăm sóc.”
“Cho nên… mong em thông cảm.”
Tôi không thể nào thông cảm nổi.
Tức giận đến bật cười: “Nếu ngay cả lần cưới này anh vẫn ưu tiên chiều theo cô ấy… vậy thì mình chia tay đi.”
Anh làm như không thấy được sự thất vọng cùng cực trong mắt tôi.
Chỉ thản nhiên buông một câu giữa làn khói thuốc.
“Du Cát, lễ cưới nhất định phải hoãn.”
Tôi không nói thêm lời nào nữa.
Chỉ lặng lẽ cởi váy cưới ngay trước mặt anh, rồi dùng kéo cắt vụn.
Anh dập tắt điếu thuốc, tay đút túi, lặng lẽ nhìn.
“Anh nghĩ em cần bình tĩnh lại một chút.”
Từ đó đến nay, suốt bốn tháng, ngoài những cuộc trao đổi công việc cần thiết, chúng tôi gần như không còn bất kỳ liên lạc cá nhân nào.
Tôi thật lòng muốn chia tay.
Còn anh lại tưởng tôi đang giận dỗi, chỉ cần để nguội một chút là sẽ ổn.
3
Sau khi dỗ dành Liễu Điệp vài câu,
Tô Triệt mới thờ ơ quay lại cuộc gọi với tôi: “Vừa nãy em nói gì cơ?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Tô Triệt, chúng ta đã chia tay rồi.”
Từ đầu dây bên kia lại vang lên giọng anh dịu dàng.
“Tiểu Điệp, gió lớn, đừng đứng bên cửa sổ.”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi cũng cạn sạch.
Tôi cúp máy ngay lập tức.
Khi anh gọi lại,
Tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, ném thẳng lên sofa.
Không ngờ một tiếng sau, tôi lại nhận được một loạt tin nhắn WeChat và ba cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều đến từ một người đàn ông khác đang ở nước ngoài, người tôi lưu tên là “Đồ Dính Như Keo”.
“Du Cát, sau khi cưới mình đi hưởng tuần trăng mật ở nước Y nhé?”
…
“Sao chưa trả lời tin nhắn vậy? Anh giận rồi đấy.”
…
“Điện thoại cũng không bắt máy, hơi quá đáng đấy nha.”
“Anh quyết định từ hôm nay sẽ chiến tranh lạnh với em.”
Đúng như dự đoán, sau khoảng mười phút im lặng, không có thêm tin gì nữa.
Nhưng mười phút sau, lại có tiếp một loạt tin nhắn.
“Thôi được rồi, chắc em bận, không trả lời cũng là bình thường.”
“Không cần chiến tranh lạnh đâu, đàn ông không nên làm thế.”
“Chỉ cần em thấy tin, gửi lại cho anh một dấu chấm cũng được.”
…
“Được không?”
Đọc đến đây, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ai mà ngờ? Người đàn ông bị đồn là lạnh lùng và sắc sảo ấy, lại có mặt “trẻ con” như vậy trong đời sống riêng tư.
Cảm giác bực bội do Tô Triệt mang đến vừa nãy, thoắt cái tan biến sạch sẽ.
Tôi lập tức gửi một dấu “.”
Rồi nhắn thêm: “Được, nghe anh sắp xếp.”
Đột nhiên tôi sực nhớ ra, lúc chuyển nhà bốn tháng trước, tôi đã quên mất—
Hộ chiếu vẫn còn để trong tủ quần áo nhà Tô Triệt.
4
Tan ca ngày hôm sau, tôi đến lấy hộ chiếu.
Không ngờ người mở cửa lại không phải là cô Dương, người giúp việc.
Mà là Tô Triệt.
Họ đã về nước rồi sao?
Anh nhìn tôi một cái, định bước tới ôm tôi, tôi nghiêng người né tránh.
Anh cũng không để tâm.
Lấy ra từ vali một đống đồ.
“Nè, quà cho em.”
Cốc bản giới hạn, nhẫn kim cương hồng, còn có một con mèo bông tròn trĩnh, anh vừa cười vừa ném vào lòng tôi.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
“Mấy món quà này đều là em giúp học trưởng chọn đấy.”
“Anh ấy là một tên thẳng nam chính hiệu, đâu hiểu con gái bọn em thích gì.”
Cô ta vuốt sợi dây chuyền có viên kim cương hồng nhỏ giống hệt, chu môi:
“Học trưởng đối xử với chị Du Cát thật tốt, tặng cả nhẫn kim cương to, còn em thì chỉ được một hạt bé tí.”
Tô Triệt khẽ chạm vào mũi cô ta cười: “Không phải em tự nói là thích cái bé bé xinh xinh này sao?”
Liễu Điệp làm bộ lè lưỡi dễ thương.
Tôi chẳng có tâm trạng nào xem họ diễn trò.
“Thấy nhỏ thì đeo cái nhẫn kim cương to kia vào đi.”
“Rồi ôm con mèo bông, dùng cốc giới hạn uống trà xanh, cả thế giới này là của cô.”
Tô Triệt nhíu cặp lông mày đẹp lại.
“Lâm Du Cát, em nổi giận với ai vậy?”
Liễu Điệp cắn môi, liếc nhìn đôi dép bông hình thỏ dưới chân.
“Chị Du Cát, chị đang giận vì em lỡ đi đôi dép của chị sao?”
À, chắc là đôi dép tôi quên không vứt khi chuyển nhà lần trước.
Tôi khẽ cười: “Sao lại giận được? Nếu em có sở thích mang giày cũ của người khác, thì cứ mang đi.”
Sắc mặt Liễu Điệp trắng bệch, khóe mắt bắt đầu đỏ.
Cô ta kéo vali, làm bộ muốn rời khỏi.
“Học trưởng, em đi đây, kiếm đại một khách sạn là được, em không dám ở nhà anh nữa.”
“Em không muốn bị người ta mắng là trà xanh, là mang giày cũ… mẹ em cũng sẽ không muốn em bị mắng như vậy.”
Nhắc đến mẹ cô ta,
Ánh mắt Tô Triệt thoáng trầm xuống.
Lời tuy nói với Liễu Điệp,
Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đi gì mà đi? Nhà này, tôi muốn ai ở thì người đó ở.”
“Du Cát, Tiểu Điệp sẽ ở đây một thời gian, em có ý kiến?”
Tôi suýt thì bật cười thành tiếng.
“Không có ý kiến gì hết, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Nói xong, tôi quay người lên lầu, vội vàng lục tìm hộ chiếu.
Khi xuống lại, Liễu Điệp nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác.
Tôi tốt bụng khuyên cô ta: “Không cần đấu đá với tôi làm gì, hiện giờ giữa chúng ta không còn gì để tranh giành, kể cả người.”
Tôi quay sang ôm cô Dương một cái.
Những năm qua, cô đã chăm sóc tôi rất nhiều.
“Con đi đây, sau này sẽ không quay lại nữa.”
Tô Triệt khó hiểu nhìn tôi: “Em định đi đâu?”
Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng: “Lâm Du Cát, em bao nhiêu tuổi rồi? Còn bày trò bỏ nhà đi?”
Tôi suýt bị anh chọc tức bật cười: “Ai nói là tôi bỏ nhà đi?”
Cô Dương vẫn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thưa anh, cô Lâm đã dọn ra ngoài từ bốn tháng trước rồi.”
“Anh không biết sao?”
5
Tô Triệt còn chưa kịp nói gì,
Liễu Điệp đã hằm hằm mắng cô Dương trước.
“Bà chỉ là một người giúp việc, mà cũng không biết giới hạn à?
Bà đang chất vấn chủ nhà sao?”
“Học trưởng của tôi không biết cũng là chuyện bình thường thôi.
Anh ấy mới ra nước ngoài chưa được bao lâu đã gặp tai nạn xe, phải nằm viện dưỡng thương suốt một thời gian dài.”
“Chị Du Cát, không phải em nói chị, nhưng chị đối xử với bạn trai như vậy, không hỏi han gì .
Lại còn tùy hứng bỏ nhà đi, chị không thấy mình quá đáng à?”
Tôi liếc nhìn Tô Triệt.
Quả thật trên trán anh có một vết sẹo mới.
Gương mặt cũng lộ rõ vẻ tiều tụy hơn trước.
Anh bị tai nạn thật sao?
Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến tôi?
Tôi mỉm cười: “Vậy cô có biết không, tôi và anh ta đã chia tay rồi?”
Chia tay vào chính cái ngày anh quyết định bỏ lại lễ cưới, bỏ lại tôi, để đi nước ngoài cùng Liễu Điệp.
Ánh mắt Tô Triệt lóe lên một chút, nhưng không nói gì.
Liễu Điệp ngẩn người tại chỗ, hình như đang cân nhắc xem lời tôi nói có thật hay không.
Tôi cũng chẳng buồn bận tâm đến họ nữa, cầm hộ chiếu định rời đi.
Phía sau lại vang lên giọng cô Dương có phần lo lắng: “Cậu chủ, Tiểu Cát thật sự đã dọn đi rồi, cậu không giữ cô ấy lại sao?”
Tô Triệt bình thản đáp: “Không cần. Vài hôm nữa cô ấy sẽ tự quay về.”
Tô Triệt lúc nào cũng như vậy.
Đối với mối quan hệ giữa chúng tôi,
Anh luôn tin chắc rằng tôi sẽ không thể rời xa anh.
Dù sao từ hồi cấp hai tôi đã âm thầm thích anh.
Cậu thiếu niên mặc áo trắng dịu dàng ấy từng khiến biết bao cô gái rung động, trong đó có tôi.
Tình cảm của chúng tôi chỉ bắt đầu nở hoa khi lên đại học.
Những người quen biết cả hai đều nói: “Lâm Du Cát là không thể rời khỏi Tô Triệt.”
Nhưng thật ra, ý định chia tay đã được gieo vào lòng tôi từ rất lâu rồi.