Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

01

Anh tôi — từ nhỏ đã là một kẻ bệnh kiều.

Lúc bọn trẻ con khác còn chơi búp bê, anh đã bắt đầu sưu tầm mẫu vật và hóa thạch. Cả tầng hầm chất đầy x/á/c đ/ộng v/ật, khiến ai cũng cảm thấy anh sinh ra là để làm phản diện.

Cha mẹ tôi thì yêu đời, yêu tự do… chỉ có điều không yêu con cái.

Không ai dạy dỗ anh, cũng chẳng ai quan tâm anh. Cứ thế mà anh lớn lên giữa bắt nạt và cô lập.

Và rồi, điều không may xảy ra.

Năm anh hai mươi tuổi, cha mẹ đột nhiên “muộn con” và sinh ra tôi — một đứa em gái út.

Đừng mong cha mẹ sẽ trưởng thành khi có thêm một đứa con.

Sau khi tôi đầy tháng, họ liền bỏ tôi lại để đi du lịch vòng quanh thế giới.

Đêm khuya, tôi ị trong tã, rất khó chịu, liền bật khóc ầm ĩ giữa căn biệt thự rộng lớn.

Lúc đó đã rất khuya, người giúp việc đều đi ngủ, trong nhà chỉ còn mình tôi — một đứa trẻ sơ sinh, lăn lộn trên chiếc giường nhỏ bé, gào khóc thảm thiết.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bị đạp mạnh mở ra.

Một người giúp việc giận dữ xông vào, tiện tay ném đại thứ gì đó lên người tôi.

“Khóc khóc khóc, biết khóc là giỏi! Làm người ta phát điên! Im ngay cho tôi!”

Thấy tôi ngừng lại, bà ta mới hài lòng quay người rời đi.

Biệt thự lại rơi vào yên tĩnh.

Mũi miệng tôi bị quần áo đè lên, hô hấp trở nên khó khăn, tôi chỉ có thể yếu ớt đạp chân, giãy giụa.

Không biết qua bao lâu, lớp quần áo trên mặt tôi đột ngột bị kéo ra.

Tiếp theo đó, tôi được một đôi tay to lớn bế lên.

Tôi theo phản xạ há miệng định khóc, nhưng lại chẳng phát ra tiếng nào.

Ngẩng đầu nhìn chủ nhân đôi tay kia — là Lục Hành.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ anh ấy vừa mới bị nữ chính từ chối tỏ tình. Đây chính là khởi đầu cho quá trình hắc hóa.

Anh vừa mới về nhà, còn đang mặc đồ vest.

Đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không che được nét tuấn tú của khuôn mặt.

“Tiểu quỷ… đến mày bọn họ cũng không cần sao?”

Nhìn gương mặt có phần yêu dị, làn da trắng đến gần như tái nhợt của anh, trong đầu tôi bất giác bật ra một từ: Đẹp quá.

Anh thấy tôi ngẩn người, khẽ nhướng mày: “Con nhóc lưu manh.”

Tôi giãy dụa một chút, rồi há miệng gào lên bằng ngôn ngữ trẻ con.

Anh mới là đồ lưu manh! Nam phụ bệnh kiều sao lại mồm miệng độc như vậy?!

Anh lại bật cười, bế tôi lên cao đung đưa vài cái.

“Không ai cần cũng chẳng sao. Anh cần em. Nào, gọi một tiếng ‘anh trai’ đi.”

Tôi: “A… a a!”

02

Đã ba ngày kể từ khi tôi xuyên vào cuốn truyện này.

Nhưng trong nguyên tác lại chẳng hề có nhân vật như tôi.

Trong cốt truyện gốc, Lục Hành từ nhỏ đã không được cha mẹ thương yêu, một mình lớn lên giữa cô lập, tính cách dần trở nên lạnh lùng và thâm trầm, với nữ chính thì không từ thủ đoạn.

Sau này vì giam giữ nữ chính mà bị nam chính căm hận, kết cục là gãy chân rồi tự thiêu mà chết.

Trước kia đọc truyện chỉ thấy anh ta cố chấp đến đáng đời.

Giờ xuyên vào đây rồi, tôi lại thấy thật sự thương xót cho hoàn cảnh của anh.

Gặp phải cha mẹ như vậy, còn có thể sống sót lớn lên thì đã là rất giỏi rồi.

Tôi cựa quậy người, mới nhớ ra là vẫn chưa được thay tã, liền lắc cái mông nhỏ ‘í a í a’ kêu lên.

Lục Hành chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn cúi đầu nhìn theo động tác của tôi, vừa nhìn liền nhíu mày thật chặt.

Tã giấy vì tôi giãy giụa nên đã tuột gần hết, còn để lộ cả cái mùi thối hoắc ra ngoài.

Tôi cứ tưởng anh sẽ như người giúp việc, ghét bỏ tôi ồn ào và bốc mùi.

Ai ngờ, anh lập tức giật phăng miếng tã giấy sau mông tôi ra, đặt tôi trở lại cũi, xoay người đi lục tìm tã mới.

“Bị rồi sao không nói! Đúng là chẳng sạch sẽ gì cả.”

Tôi ‘í a í a’ phản đối dữ dội.

Rõ ràng là tôi đã nói rồi mà! Là anh không hiểu tiếng bé, đồ ngốc!

Ngay sau đó, mông bị anh nhấc lên, anh dùng khăn ướt lau sạch sẽ hết bẩn thỉu trên người tôi, sau đó vụng về định mặc tã mới cho tôi.

Vừa mới mặc được một ống chân, anh bỗng rụt tay lại như bị điện giật, mặt lộ vẻ không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào tay mình.

Tôi tè rồi.

Tôi cười hì hì, phun một cái bong bóng nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy giống kiểu chột dạ rõ ràng.

Sắc mặt anh tái xanh, giơ tay lên về phía tôi.

Tôi hoảng hốt, phản diện thì vẫn là phản diện, không nên quá đà như vậy… theo phản xạ liền đưa tay lên che đầu mình.

Thế mà chỉ thấy mông bị vỗ nhẹ một cái.

“Sau này nếu sắp tè thì nhớ ‘a a’ hai tiếng, nghe chưa?”

Tôi: “A… a!”

Anh lại lấy một cái tã khác ra thay cho tôi, lần này không có chuyện gì phát sinh cả.

Mông dễ chịu rồi, thì bắt đầu thấy đói bụng, tôi lại “a a” kêu lên, tay cố gắng chỉ về phía bụng.

Một lúc lâu sau, Lục Hành mới hiểu ra tôi muốn gì, hỏi:

“Đói rồi hả?”

Tôi: “A!”

Anh bế tôi lên, thân hình bé nhỏ của tôi rúc vào vòng tay rắn chắc của anh, như trở về chốn an toàn nhất trên đời.

Làm người ta bắt đầu buồn ngủ.

Tôi nằm trên vai anh, ngắm gương mặt nghiêng nghiêng đầy nghiêm túc khi pha sữa, từ từ ngáp một cái.

Thật ra, anh cũng dịu dàng lắm chứ.

03

Lúc sữa đến miệng, tôi đã gần như ngủ mất rồi.

Anh học theo hướng dẫn trên điện thoại, vỗ lưng cho tôi ợ hơi, nhịp nhàng từng cái một, vỗ tôi vào giấc mơ.

Nóng quá… nóng quá…

Tôi vừa định mở miệng rên, lại chỉ phát ra tiếng ú ớ không rõ nghĩa.

Lờ mờ mở mắt ra, phát hiện bên cạnh còn sáng đèn, tôi cố lật người nhìn sang phía Lục Hành.

Anh đang cầm một con dao nhỏ, đặt lên cổ tay mà so đo.

Tôi hoảng quá, nước miếng sặc vào cổ họng, ho khù khụ.

Nghe tiếng tôi, anh quay đầu lại, ánh mắt vốn hơi cáu kỉnh nhìn đến gương mặt đỏ bừng của tôi thì lập tức lo lắng hẳn lên.

Toàn thân tôi khó chịu, vừa lạnh vừa nóng, ngay cả rên cũng không còn sức.

Anh đưa tay sờ trán tôi, giật mình, tiện tay bọc tôi lại trong chăn rồi chạy ra ngoài.

“Sao sốt cao thế này, đừng sốt đến ngu người đấy.”

Tôi “a a” gọi, không muốn để anh đi, cố gắng chỉ vào con dao nhỏ mà anh vừa vứt đại sang bên.

Anh từ từ phản ứng lại: “Em không thích nó?”

“A a a!”

Thấy tôi như vậy, anh chậm rãi mỉm cười, đưa tay ném con dao vào thùng rác.

“Em không thích, vậy anh không dùng nữa.”

Giữa đêm khuya trên đường chẳng có mấy người, chẳng bao lâu đã đến bệnh viện.

Anh vừa bế tôi vừa chạy đi đăng ký khám, hết chỗ này lại tới chỗ kia.

Mà tôi thì bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.

“Đừng ngủ, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.”

Nghe tiếng anh, tôi cố ngẩng đầu, lắc lắc cái đầu mấy cái rồi lại đổ gục lên vai anh.

Bác sĩ nói là do ăn đồ lạnh mà sốt, không sao lớn, nhưng phải nhập viện theo dõi hai ngày.

Lúc y tá chuẩn bị tiêm, cơ thể Lục Hành rõ ràng cứng đờ.

Tôi biết, là anh nhớ lại hồi tiểu học bị cô giáo dí kim tiêm.

Thấy ánh mắt anh dần trầm xuống, tôi lo quá.

Thế là cố vươn tay lên định che mắt anh lại, không khống chế được lực nên bốp một phát vỗ trúng mặt anh.

Anh ngẩn người, đơ đơ nhìn tôi.

Kim tiêm cũng vừa đâm xong, tôi lại quay sang cười hì hì với anh.

Anh bất đắc dĩ bóp nhẹ mũi tôi:

“Đừng có phá.”

Cô y tá bên cạnh lại bật cười:

“Đứa bé này biết quan tâm ghê, thấy anh sợ tiêm nên định che mắt cho đấy!”

Anh khựng lại: “Thật… thật sao?”

Tôi ‘í a í a’ gọi, nắm lấy ngón tay anh, vui vẻ phun ra một cái bong bóng.

Đúng vậy, đúng vậy, tôi thương anh lắm chứ!

Anh không nói thêm gì nữa, nhưng lại cứ nhìn chằm chằm tay tôi, vành tai đỏ ửng cả lên.

Không ngờ một phản diện kiểu bệnh kiều mà cũng biết ngại cơ đấy?

04

Truyền dịch vào mùa đông thật sự rất khó chịu.

Dòng chất lỏng lạnh buốt từ từ chảy vào tĩnh mạch khiến cả cánh tay tôi cứng đờ.

Tôi mím môi, rồi khóc toáng lên: “A a a a a a a!”

Thấy tôi làm ầm lên, người đàn ông vốn đang xử lý công việc lập tức quay đầu lại, theo phản xạ nắm lấy cánh tay nhỏ lạnh buốt của tôi.

“Sao mà lạnh thế này?”

Vừa nói, anh vừa dùng bàn tay to của mình bọc lấy cánh tay tôi, hơi ấm theo làn da truyền vào tận đáy tim.

Tôi còn chưa kịp cảm động thì đã nghe anh buông một câu:

“Cánh tay gì mà béo thế.”

Tôi: “…”

Đây không phải là béo, là đáng yêu! Đáng yêu hiểu không!

Tôi muốn phản đối, nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể nghiến răng cắn cái áo vest cao cấp của anh để trút giận.

Anh bật cười trầm thấp, đôi mắt lạnh lùng như hồ băng vụn vỡ thành ánh ngân hà lấp lánh: “Con nhóc này, giận dỗi dữ ghê.”

Tôi quay đầu đi.

Không thèm tha thứ cho anh đâu.

Cơ thể trẻ sơ sinh có hạn, chẳng mấy chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi vẫn là đứa trẻ mồ côi bị bắt nạt, sốt cao nằm co ro một mình trong phòng ký túc xá của trại trẻ, đến một bát cháo loãng cũng không có mà ăn.

Vừa mở mắt ra thì ngoài cửa sổ đã sáng rực.

Quay đầu liền thấy Lục Hành đang tập trung lắc bình sữa.

Thấy tôi tỉnh, anh lập tức bế tôi lên, từ tốn đong đưa nhẹ nhàng.

Một người đàn ông còn vụng về, nhưng lại ôm tôi bằng cử chỉ dịu dàng.

Thoát khỏi những dòng mô tả lạnh lẽo trong sách, lúc này tôi mới nhận ra — Lục Hành cũng là người có máu có thịt.

Thật tốt.

Đây là người thân của tôi.