Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
Trước cửa nhà chẳng có gì.
Tôi gọi cho shipper, anh ta thề sống thề ch .t là đã đặt đồ đúng trước cửa tôi, còn bảo tôi thử hỏi xem có ai giúp nhận hộ không.
Nhưng vấn đề là tôi mới dọn đến đây được vài ngày, sống một mình, làm gì có ai giúp tôi nhận hộ cơ chứ?
Tôi cầm điện thoại định gọi ban quản lý khu nhà để kiểm tra camera an ninh, thì tin nhắn WeChat của “anh hàng xóm mới” Tô Cường nhảy ra.
“Mỹ nữ có gu thật đấy, ngay cả đồ ngủ cũng quyến rũ thế này.”
“Có cần anh giúp mặc không?”
Ảnh kèm theo chính là bộ đồ ngủ tôi đặt mua, móc trên một bàn tay mập mạp, bóng nhẫy, đúng kiểu “bàn tay dê xồm”.
Tôi buồn nôn đến mức muốn quăng luôn đồ cho hắn, nhưng nghĩ đến hơn 300 tệ tiền đồ ngủ thì lại tiếc, mà thể loại này rõ ràng không phải kiểu sẽ ngoan ngoãn trả tiền bồi thường.
Nghĩ vài giây, tôi nhắn lại:
“Trả lại đồ, tôi coi như chưa có chuyện gì. Nếu không, tôi sẽ báo công an vì tội trộm cắp.”
Hắn gửi một sticker mặt cười lệ rơi, kèm thêm câu:
“Ôi chà, em gái nóng nảy quá, đúng kiểu gu của anh.”
“Chờ đấy, anh mang qua ngay cho em.”
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.
Tôi chỉ mở hé cửa một khe, đưa tay định lấy đồ ngủ rồi đóng cửa luôn.
Nhưng không ngờ, hắn ta dùng chân chặn cửa rồi đẩy mạnh, cửa bật mở.
Tô Cường vừa bước vào, vừa nhìn ngó khắp nhà:
“Còn trẻ mà sống ngon thế này, nhìn đồ đạc, nhìn trái cây, bạn trai em chắc giàu nhỉ?”
Tại sao cứ thấy phụ nữ sống tốt là nhờ đàn ông có tiền?
Tôi phản xạ có điều kiện, lập tức phản bác:
“Tôi không có bạn trai.”
Vừa dứt lời, thấy ánh mắt hắn thay đổi đầy ẩn ý, tôi vội chữa:
“Nhưng sắp có rồi.”
Hắn nhìn như định ngồi xuống ghế sofa, tay còn định với lấy đĩa cherry trên bàn.
Tôi nhanh tay giật lại đĩa trái cây, lạnh mặt:
“Trả đồ rồi mời ra khỏi nhà tôi, tôi không hoan nghênh anh.”
Hắn nhếch miệng cười:
“Nếu anh không muốn đi thì sao?”
Tôi đặt đĩa trái cây xuống, làm bộ gọi điện.
“Alo, 110 phải không? Có kẻ đột nhập, địa chỉ là…”
Hắn lập tức bật dậy, ha ha cười lớn, ung dung bước ra cửa:
“Em gái thú vị thật đấy. Chúng ta chắc chắn sẽ hợp nhau.”
Mơ đi!
Hắn vừa bước ra ngoài, tôi lập tức đóng cửa cái “rầm” rồi khóa 3 tầng.
Sau đó, tôi xóa WeChat hắn, ném bộ đồ ngủ vào chậu, đổ nửa chai nước khử trùng vào ngâm.
Tôi từng gặp đủ kiểu đàn ông biến thái, nhưng phần lớn sau khi bị tôi dằn mặt đều biết sợ mà tránh xa. Tô Cường thì không. Hắn vừa ghê tởm, vừa gan to.
Tôi lập tức đặt mua camera giám sát, xin nghỉ vài tiếng để gắn camera quanh nhà.
Mấy ngày sau, tôi không đặt đồ ăn ngoài nữa, ngày nào cũng kiểm tra camera trước khi về nhà.
Không biết có phải do tôi mắng cho một trận nên hắn im thin thít, thậm chí chạm mặt cũng giả vờ không nhìn.
Tôi dần buông lỏng cảnh giác.
Đến ngày thứ tư, công ty bận như vỡ trận, tôi tăng ca đến mức mệt rã rời, chẳng buồn nấu cơm, bèn đặt một suất ăn.
Thấy hàng xóm vẫn yên ắng, tôi kiểm tra kỹ đồ rồi mới ăn.
Vừa bưng đồ ăn thì tay đụng phải hộp canh, canh đổ lên người. Tôi đành vào phòng thay đồ, tiện tắm luôn.
Vừa ra phòng khách chuẩn bị ăn, thì nghe thấy tiếng Tô Cường ngoài cửa:
“Mỹ nữ~ Ăn xong chưa?”
“Phần lớn vậy sao ăn hết? Để anh giúp nhé?”
“Em mà không trả lời, anh vào đấy!”
Lúc đó tôi mới nhớ, lúc lấy đồ ăn tôi quên xem camera.
Tôi mở điện thoại, giảm âm lượng, mở camera lên xem.
Quả nhiên, chính mắt tôi thấy, nửa tiếng trước, sau khi shipper vừa đi, Tô Cường lẻn ra, mở hộp đồ ăn, đổ gì đó vào trong, rồi còn lấy thìa khuấy lên. Sau đó lại lẻn về như chưa có chuyện gì.
Vài phút sau, tôi mới ra lấy.
Không nghe thấy tiếng là vì hắn đi rón rén, cửa nhà hắn không hề khóa.
Tôi lạnh cả người, tay cầm điện thoại run lên vì sợ.
Hắn cho gì vào đồ ăn? Giờ lại định làm gì nữa?
Ngoài cửa bắt đầu có tiếng rón rén phá khóa, tay nắm đang xoay, cửa sắp mở.
Tôi vơ lấy cây gậy bóng chày, nép sau cánh cửa.
Cửa vừa mở, hắn bước vào, nhìn thấy nhà không có ai, mừng rỡ.
Thấy phần ăn đã bị khui, hắn cười nham hiểm.
“Mỹ nữ? Em đâu rồi?”
“Giờ chắc em thấy khó chịu lắm nhỉ? Đừng sợ, anh đến giúp đây…”
Ngay lúc hắn vừa quay người định vào phòng ngủ, tôi vung gậy bóng chày đập mạnh vào sau gáy hắn.
Hắn ngã gục.
Tôi không dừng lại, vừa đánh vừa gào khóc:
“Gi .t người rồi! Cướp nhà! Có người xông vào cướp nhà!”
Chỉ vài phút, cả tầng đều mở cửa chạy sang.
Mọi người tưởng có kẻ cướp man rợ, ai ngờ vào nhà chỉ thấy Tô Cường nằm bất động, m áu đầu chảy lênh láng…
Còn tôi, tay ôm gậy bóng chày, khóc nức nở co rúm trong góc, một cô gái nhỏ yếu đuối đầy sợ hãi.
Mọi người ngơ ngác.
Ban quản lý và công an tới nơi, gọi xe cứu thương, lập biên bản.
Tôi vừa khóc vừa khai báo sự việc.
Tôi còn hỏi vì sao chỉ đặt đồ ăn mà hắn lại xông vào nhà như thế, rồi thuật lại từng câu hắn nói.
Công an liếc nhau, lập tức mang hộp đồ ăn đi kiểm tra, trong đó có thành phần tương tự thuốc mê.
Kiểm tra camera cũng cho thấy hắn là người bỏ chất đó vào, còn rõ cả lúc hắn phá khóa vào nhà tôi.
Tôi nghĩ thế là xong, hắn vào tù ăn cơm miễn phí vài năm.
Ai ngờ hắn lại khai:
“Tôi thấy cô ấy trầm cảm, muốn giúp cô ấy trị bệnh. Vào nhà chỉ để ăn ké miếng cơm thôi mà.”
Trơ trẽn đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Đáng tiếc, lúc tôi đánh hắn vì quá tức giận nên không khống chế được lực tay, khiến hắn bị thương vùng đầu, thậm chí để lại sẹo dài. Về lý, nếu hắn kiện ngược lại, tôi có thể bị xử lý.
2
Tuy rất muốn tống cổ Tô Cường vào tù, nhưng tôi cũng không định kéo cả bản thân xuống bùn với hắn.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi đành xách giỏ trái cây tới bệnh viện thăm hắn dưới sự hộ tống của cảnh sát, bắt tay hòa giải và ký đơn thỏa thuận.
Thế mà cảnh sát vừa rời đi, hắn lập tức lộ mặt thật, hối hận đến nghiến răng.
” Tiểu Ninh, lần này là do tao sơ suất để mày nắm được thóp!”
“Mày đợi đấy, chờ tao lành vết thương xong, tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày!”
“Con đàn bà nào tao để mắt đến, chưa từng có đứa nào thoát khỏi tay tao!”
Không chỉ hắn sơ suất, mà tôi cũng vậy, nên mới để hắn thoát khỏi sự trừng phạt.
Nhưng lần sau, hắn sẽ không gặp may thế đâu.
Tôi giơ ngón giữa về phía hắn.
“Cứ thử mà xem!”
Rồi ngẩng đầu bỏ đi.
Hôm hắn xuất viện, tôi chạm mặt hắn dưới khu nhà.
Từ xa, hắn đã nhổ một bãi nước bọt về phía tôi, miệng rủa xả bẩn thỉu không chừa lời nào.
Tôi giả vờ không nghe thấy, vẫn ngẩng đầu đi thẳng.
Nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn chiêu sau của hắn sắp tung ra rồi. Giờ mà đứng đây đôi co với hắn chẳng khác gì hai kẻ lôi nhau vào bùn, tổn thương mình còn nhiều hơn hại được hắn. Chi bằng đợi hắn ra đòn, tôi mới đánh trả, một đòn dứt điểm, khiến hắn không ngóc đầu lên nổi nữa.
Và đúng như tôi dự đoán, đến ngày thứ ba sau khi Tô Cường xuất viện, tôi bắt đầu nhận được những cuộc gọi kỳ lạ.
Ngay cuộc đầu tiên, người bên kia vừa nhấc máy đã tự giới thiệu:
“Chào cô, để tôi giới thiệu trước. Tôi năm nay 29 tuổi, cao 1m85, nặng 75kg, sở thích chơi bóng, bơi lội, leo núi, thi thoảng uống chút rượu nhưng tửu lượng ổn định, …”
Nghe đến đây tôi suýt tưởng mẹ tôi lại cho số tôi đi xem mắt, không nhịn được liền cắt ngang.
“Xin lỗi, để tôi nói trước, có lẽ mẹ tôi chưa nói rõ với anh, tôi chưa có ý định kết hôn nên không muốn xem mắt.”
Người bên kia có vẻ bị dọa sợ, tôi còn mơ hồ nghe thấy tiếng sặc nước.
“Không phải chứ cô ơi, cô hiểu nhầm rồi hả? Ai nói gì tới xem mắt kết hôn? Tôi chỉ muốn tìm một bạn chạy bộ cố định thôi mà!”
Tôi cầm điện thoại ngơ ngác. Bên kia lầm bầm mấy câu gì đó, rồi đột ngột cúp máy.
Đó còn là cuộc gọi dễ nghe nhất mà tôi nhận được.
Những cuộc gọi sau đó càng lúc càng trơ trẽn. Có người hỏi thẳng một đêm bao nhiêu, có kẻ hỏi tôi còn trinh không, thậm chí còn có gã hỏi tôi có bạn gái nào thích chơi tập thể không, có ngại hắn đem theo “đồ chơi đặc biệt” không…
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn suýt nôn vì buồn nôn.
Tôi mở WeChat, không ngoài dự đoán, có cả hàng dài lời mời kết bạn. Nội dung thì toàn kiểu:
“Chị ơi mình làm quen nhé.”
“Chị ơi em làm cực kỳ tốt, muốn thử không?”
“Chị có thích hàng to không? Em to lắm đấy~”
…
Tôi mặt đen như than, bấm chấp nhận hết, rồi hỏi họ lấy số tôi từ đâu ra.
Đám người đó toàn đầu óc chứa nước, chỉ chăm chăm đòi hẹn gặp. Khi thấy tôi không chịu đáp ứng mà chỉ truy hỏi nguồn số điện thoại, liền nổi khùng. Kẻ nào cũng điên cuồng gửi ảnh khỏa thân khiêu khích, chửi tôi vừa làm gái vừa giả bộ thanh cao, dọa sẽ khiến tôi “nổi tiếng khắp giới”.
Những bức ảnh đó đều là hàng chụp lại từ tờ rơi dán cột điện, mờ căm, dơ bẩn, pixel vỡ nát.
Mặt trong ảnh ai nấy đều là dùng AI ghép mặt tôi từ ảnh đại diện WeChat.
Tôi im lặng, chụp màn hình làm bằng chứng, từng đứa một tố cáo và chặn hết.
Chỉ có một gã xem ra còn chút lý trí, sau khi kết bạn thì hỏi tôi có phải người trong ảnh không. Nghe tôi phủ nhận, cậu ta gửi một sticker chó con vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta kể, đang chơi trò thử thách thật lòng thật dám cùng bạn thì thua cuộc, vô tình thấy tờ rơi có ảnh tôi nên cá cược rằng nếu tôi đúng là “gái gọi” thì hẹn gặp, nếu không thì cậu ta vượt thử thách.
Coi như tôi giúp cậu ta thắng trò chơi, cậu ta đáp lễ bằng cách tiết lộ: số liên lạc của tôi có trên tờ rơi dán trong một công viên cách nhà tôi khoảng mười cây số.
Tôi cảm ơn cậu ấy, lập tức xin nghỉ việc, lái xe thẳng đến công viên kia.
Lúc đó là giữa trưa, ánh nắng chói chang thiêu đốt cả mặt đất, chỉ cần để tay trần ra ngoài là thấy bỏng rát. Vì thế trong công viên vắng hoe chẳng một bóng người.