Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1

Khi scandal clip cậu ấm Bùi Tùng và một cô minh tinh “vận động” trong xe bị tung lên mạng, Tôi đang chạy vòng vòng trong sảnh tiệc tìm khăn ướt không cồn để lau cái túi xách.

Cái túi này là quà “hối lỗi” tháng trước hắn đưa tôi sau khi bị tôi bắt quả tang vào khách sạn với một người mẫu trẻ.

Kèm theo đó là một triệu tệ để tôi im lặng, đừng méc anh trai hắn.

Hôm nay đi cùng hắn đến cái tiệc “quý tộc thượng lưu” này, chẳng biết đứa nào vụng về làm đổ cả ly rượu vang lên túi tôi.

Vết rượu loang đầy một bên túi, tôi đau lòng suýt khóc.

Đùa à, cái túi này vốn chỉ cần đeo cho Bùi Tùng nhìn thấy một lần là có thể lên sàn đồ hiệu cũ bán được ba trăm ngàn.

Giờ thì toi rồi.

Đúng là xui xẻo, dự tiệc với cái loại “cúm gà xã hội” như hắn là tự rước xui xẻo.

“Cô Lương đang nâng niu chiến lợi phẩm à?”

Một tiếng huýt sáo khinh bạc vang lên sau lưng.

Không cần quay lại cũng biết, lại là đám bạn ăn chơi mặt mỏng như giấy của Bùi Tùng.

Tôi mặc kệ.

Nhưng loại “quý tộc rởm” như bọn họ không chịu được việc bị ngó lơ, Chúng vòng ra trước mặt tôi, dí sát mặt vào mà khiêu khích.

Có người còn mở WeChat gửi tin nhắn thoại cho Bùi Tùng:

“Bạn gái anh đang đi tìm anh đấy.”

Chưa đến ba giây sau, hắn trả lời —

Giọng hắn văng vẳng, run rẩy, kèm theo nhịp thở gấp gáp:

“Kệ đi… Lương Tẩm Nguyệt kiểu đào mỏ ấy dễ xử lý lắm… Chỉ cần tiền đủ, bảo liếm chân cũng làm.”

Âm thanh dính nhớp, xen lẫn tiếng thở của hai người, truyền ra từ điện thoại.

Có người vỗ vai tôi:

“Ra bãi xe xem đi, cậu Bùi nhà cô không dai lắm đâu, chắc cũng sắp xong rồi.”

Tôi hiểu ngay.

Lại một lần bắt gian nữa.

Ai cũng khinh Bùi Tùng, mà hắn cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà sống.

Tôi đi xuống bãi đỗ xe, chỉ mất ba phút, thì thấy hắn đang thở dốc cài lại quần trong xe.

Tôi giơ điện thoại lên, bấm một tấm.

Qua cửa kính xe vẫn thấy rõ mặt hắn đỏ bừng, tóc ướt mồ hôi.

Còn cô minh tinh bên cạnh chẳng có vẻ gì là mệt, chỉ mỉm cười hưởng thụ dư vị.

Trông quen lắm, Chắc là gương mặt mới nổi gần đây — xinh như yêu tinh, diễn thì như xác sống.

Lúc trong tiệc tôi đã thấy hai người ánh mắt lúng liếng với nhau rồi.

Ai mà ngờ được, còn chưa tan tiệc đã không nhịn nổi, mò xuống bãi xe “hành sự”.

Tôi gõ cửa kính, Bùi Tùng giật mình quay lại.

Có vẻ mới tỉnh rượu, gương mặt đẹp đẽ trẻ trung của hắn hiện rõ vẻ sững sờ vô lý.

Tôi không hiểu hắn bất ngờ gì — chắc không phải tự tay mình lôi nó ra đâu nhỉ?

“Tẩm Nguyệt, em sao lại đến đây?”

“Cần giải thích không?”

Tôi lắc lắc điện thoại, cho hắn thấy ảnh vừa chụp.

Hắn hoảng loạn xuống xe, nắm lấy cổ tay tôi.

Lòng bàn tay hắn ướt nhẹp, không biết là mồ hôi hay cái gì khác.

“Tẩm Nguyệt, nghe anh nói…”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đang nghe, nhưng đã gạt tay hắn ra.

Nói xong câu đó, hắn không nói thêm được gì nữa.

Một khoảng lặng dài.

Cuối cùng chỉ thốt ra được câu khô khốc:

“Anh uống hơi nhiều.”

Đến lúc này, cô minh tinh đã mặc đồ chỉnh tề, tô lại son, khoanh tay tựa cửa xe mỉm cười đợi.

Bùi Tùng nghẹn lời, vội vàng lôi điện thoại ra, tay run rẩy thao tác:

“Tẩm Nguyệt, em đừng giận, anh chuyển tiền cho em. Em cứ đi mua túi xách, trang sức hay đi du lịch gì cũng được…”

Tôi bỗng thấy chán ngấy cái kiểu kịch bản trước mặt.

Xem lại số dư trong tài khoản.

Thấy đúng là đến lúc phải chán rồi.

2

Nhưng thật ra, năm xưa, Phó Tùng từng giúp tôi một lần.

Lúc mới quen anh ta, tôi vẫn còn là con bé rửa xe thuê.

Để né mấy gã đồng nghiệp chuyên văng tục đùa cợt, từ ngày thứ hai đi làm tôi đã mặc đồ thật khó coi, thậm chí còn mua thêm một cái kính gọng dày xấu xí như mấy nhân vật hoạt hình cổ điển.

Nhưng chắc tôi chưa từng kể, tôi đẹp một cách khách quan.

Và nghèo một cách cụ thể.

Một cô gái xinh đẹp không có gì trong tay, chẳng khác nào trẻ con cầm vàng đi giữa chợ – có né cũng không thoát được ánh mắt dòm ngó.

Hôm đó, anh ta tới rửa xe, đúng lúc đám đồng nghiệp giả vờ tay trượt, xịt cả vòi nước vào tôi.

Áo T-shirt bên trong chiếc tạp dề chống nước ướt sũng, mơ hồ lộ cả nội y.

Bọn họ cười hì hì trêu: “Thôi cô cởi mẹ cái áo ra cho tiện.”

Tôi cứng người không chịu, có gã còn nhào tới bẹo má tôi một cái:

“Hóa ra không trang điểm mà trắng thật đấy, trắng mềm như sữa.”

Tôi âm thầm tính toán trong đầu, nếu đấm cho mấy thằng này một trận, thì bốn trăm năm mươi đồng trong túi có đủ đền không.

Đúng lúc đó, Phó Tùng bấm còi.

Xe anh ta đã rửa xong, đậu một bên, chẳng rõ đã ngồi trong đó bao lâu, nhìn thấy bao nhiêu.

Giọng anh ta khó chịu:

“Ai rửa xe vậy? Nội thất bên trong ướt nhẹp.”

Đám đồng nghiệp đẩy tôi ra trước:

“Xin lỗi anh, con bé mới vào không biết gì, để nó làm lại cho anh.”

Tôi lắc nước trên người, đứng trước cửa xe, lưỡng lự không biết có nên thay đồ trước để khỏi làm hỏng da ghế không.

Phó Tùng bật cười khẽ, cúi người lại gần:

“Lúc cô lắc người nhìn y như con cún nhỏ.”

Tôi hơi đơ, chưa kịp nhận ra đó là chọc ghẹo ác ý hay đùa vui.

Anh ta lại thu lại nụ cười, lén đưa tôi một bộ quần áo từ hàng ghế sau.

Là nhãn hiệu tôi chưa từng thấy, còn mới nguyên kèm cả mác.

“Mặc cái này đi, tụi nó cố tình làm khó cô, quá đáng thật.”

Thấy tôi lưỡng lự chưa nhận, anh ta gãi đầu ngượng nghịu, giải thích:

“Mới chia tay bạn gái, mua đồ rồi chưa kịp tặng.”

“Yên tâm, tôi không có ý gì đâu.”

Khi tôi thay đồ bước ra thì Phó Tùng đã lái xe đi mất.

Tôi lén tra thông tin ở quầy lễ tân, tìm được số điện thoại anh ta đăng ký.

Tận hôm sau tôi mới gom đủ dũng khí nhắn tin.

Trong tin nhắn, tôi cảm ơn anh ta vì đã lên tiếng giúp tôi, đồng thời nói rõ là quần áo đã giặt sạch, khử trùng rồi, nếu anh không ngại thì tôi sẽ trả lại.

Ban đầu định tỏ ra có khí chất, tôi tính chuyển khoản để mua luôn.

Nhưng tra giá xong, thấy bộ đó đủ tiền tôi rửa xe cả năm, tôi đành chọn phương án tiết kiệm hơn.

Không lâu sau, Phó Tùng nhắn lại, hẹn tôi ra một quán cà phê gần trường đại học – loại quán giá chát mà chất lượng thì chẳng ra gì.

Từ đó, chúng tôi gặp nhau vài lần.

Tôi biết – hoặc đúng hơn là xác nhận – nhà anh ta rất giàu.

Anh ta sinh ra trong tình yêu và kỳ vọng của gia đình, nhờ mấy đời gien trội sàng lọc, anh ta là kiểu “con cưng của trời” – vừa có quỹ tín thác, vừa có gương mặt thiên thần.

Tháng đầu tiên quen nhau, anh ta đã kiếm cho tôi một công việc làm thủ thư trong trường.

Ở đây không có đồng nghiệp nào kể chuyện tục tĩu, chỉ có mấy sinh viên ôn thi mắt thâm quầng, đầu bốc khói.

Tháng thứ ba, chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

Tôi lái xe mới của Phó Tùng quay về chỗ rửa xe năm xưa, kiêu ngạo ngồi trên xe ra lệnh cho đám đồng nghiệp cũ.

Tưởng sẽ thấy sướng lắm.

Ờ thì cũng có chút đó.

Nhưng cái cảm giác hả hê khi trả đũa đó biến mất nhanh chóng, thay vào đó là ánh mắt dò xét mập mờ của bọn họ khiến tôi lại thấy trống rỗng.

Tôi ngồi trên xe của người khác, tỏ vẻ hống hách, nhưng lòng hoang mang chẳng biết mình đang đi đâu.

Chẳng lẽ thứ tôi muốn chỉ là mấy cú trả đũa bề ngoài như thế này thôi sao?

3

Yêu nhau được nửa năm, tôi nói với Phó Tùng là tôi muốn đi học lại.

Ba mẹ tôi là một đôi côn đồ ở quê, chưa từng đăng ký kết hôn, chỉ làm tiệc rượu rồi sinh ra tôi.

Năm tôi năm tuổi, hai người họ nhất trí dắt nhau lên thành phố làm công nhân, đem theo thằng em lanh lợi và con chó giữ nhà tên Lai Phúc.

Ba tôi bảo đường phố thành phố nhiều xe lắm, sơ sẩy là bị cán nát như tương, nguy hiểm lắm.

Nên để tôi lại quê “hưởng phúc”.

Tôi cứ thế một mình sống lộn xộn lớn lên, được cái mặt mũi dễ thương, miệng dẻo, thế mà cũng nhờ cơm nhà này bát cháo nhà kia mà sống sót đến lớn.

Lúc đang phân vân không biết nên vào xưởng làm hay đăng ký học trường nghề, dân làng bắt đầu giới thiệu mối.

Bà mai bảo nhà bên đó tốt lắm, người ta chất phác thật thà, không chấp chuyện gia cảnh.

Ai ngờ đến xem mắt mới biết là một tên ngốc, ngày nào cũng chảy nước dãi tám tiếng.

Vậy là tôi thu dọn đồ đạc giữa đêm trốn lên thành phố làm thuê.

Rồi gặp Phó Tùng.

Loại người học đến phát ngán như anh ta làm sao hiểu nổi chuyện có người lại tha thiết muốn đi học.

Giống như lần đầu tiên tới ký túc xá của tôi, anh ta cũng không hiểu nổi sao mười mét vuông mà có thể nhét tám con người.

Nhưng tôi phải cảm ơn cái sự “trẻ con ăn chay không biết thịt cá” của anh ta.

Bởi vì hai thế giới chúng tôi quá khác biệt, nên trong mắt Phó Tùng, mọi thứ về tôi đều lạ lẫm, đều có sức hút.

Anh ta thấy chuyện tôi muốn học lại dễ thương chết đi được.

Nghiên cứu một hồi, cuối cùng bảo tôi đi thi IELTS trước.

Anh hứa, nếu tôi thi xong tiếng là sẽ tìm trung tâm du học đưa tôi ra nước ngoài học.

Tôi mừng quýnh, bắt đầu tự học.

Căn bản tôi yếu, nhưng đầu óc cũng được, lại chịu khó, nên lúc ở bên Phó Tùng là tranh thủ từng phút để học từ vựng.

Anh ta thấy tôi khổ sở ôm sách từ sáng đến tối thì đăng ký cho tôi một khoá luyện IELTS cấp tốc dạng nội trú.

Kéo dài hai tháng.

Mới vào trại luyện là ngày nào Phó Tùng cũng gọi cho tôi tám trăm cuộc, báo cáo đủ thứ trong ngày, nói lời yêu thương không dứt.

Tôi mười chín tuổi, mặt đỏ tim đập khi nhắn tin lại.

Trong cái đầu đang quay cuồng vì cấu trúc câu và bài mẫu của tôi, chỉ toàn nghĩ về tương lai với Phó Tùng.

Tôi nghĩ anh ấy là học bá, còn tôi chỉ là gái trung cấp, thì dù không giàu bằng, ít nhất cũng có thể đuổi kịp nhau về học vấn.

Đợi tôi học xong, tự xin được việc trong công ty nước ngoài, như vậy tôi sẽ không cần dựa dẫm vào Phó Tùng nữa.

Nhưng mới nửa tháng, điện thoại của Phó Tùng bắt đầu ít hẳn.

Anh ta bắt đầu bận.

Bắt đầu ậm ừ vòng vo mỗi khi tôi hỏi lịch trình.

Lúc thì nói yêu tôi, lúc thì mất tăm mất tích mấy ngày.

Máy nước nóng lúc nóng lúc lạnh, vì còn người khác đang dùng.

Hai tháng sau khi tôi rời trại, anh ta đến đón tôi với gương mặt hớn hở.

Tai trái xỏ một hàng lỗ.

Mỗi vết sưng tấy đỏ lòm đều có một cái khuyên màu đen sì sì găm vào.

Về sau tôi mới biết, tháng đó anh ta để ý một cô gái nổi loạn thích xỏ khuyên và xăm hình.

Tình yêu đến mãnh liệt mà quái gở.

Để tiếp cận người ta, anh ta đã gồng mình chọc khuyên khắp người.

Cuối cùng vẫn là cô gái ấy chịu không nổi, gọi điện cho tôi cảnh báo:

“Giữ chặt bạn trai cô đi, hắn không ngoan đâu.”

Tôi vừa khóc vừa chất vấn Phó Tùng.

Khóc lóc chẳng có khí phách gì, nhưng tôi không thể kìm nổi.

Cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội như cơn sóng lớn nuốt chửng tôi.

Tình đầu của tôi, cứ tưởng gặp được hoàng tử giáng thế, tưởng Phó Tùng là vị cứu tinh sinh ra để dành cho tôi.

Anh ta dịu dàng, nhiệt huyết, học rộng hiểu nhiều.

Trong mười chín năm buồn tẻ xám xịt của tôi, chưa từng có người như thế bước vào.

Anh ta dắt tôi đi ăn món Pháp, từng món từng món bày biện cầu kỳ khiến tôi chán chường, ăn xong một dĩa lại có món tiếp theo.

Thấy tôi đờ đẫn, anh ta kéo tôi về nhà, đích thân xuống bếp nấu cho một bàn cơm gia đình ngon mắt.

Ăn xong cùng rửa bát.

Trong căn hộ rộng 460 mét vuông giữa trung tâm thành phố, tôi lại ngớ ngẩn mà cảm nhận được chút hơi ấm gọi là “gia đình”.

Nhưng giấc mơ đẹp kéo dài hơn nửa năm đó rốt cuộc cũng vỡ tan.

Tôi cuối cùng cũng hiểu, căn hộ cao cấp ấy không phải nhà của tôi, cũng chẳng có hoàng tử nào.

Tôi đề nghị chia tay.

Dọn ra khỏi nhà anh ta, chuyển đến một phòng ngủ hướng Bắc trong căn hộ tập thể bốn phòng một khách.

Phó Tùng bất ngờ níu kéo, khóc, quỳ, ngày nào cũng tới thư viện chặn tôi, mỗi ngày đều gửi một bó hoa to tổ chảng đến căn phòng thuê nhỏ của tôi.

Một tháng sau, thấy tôi vẫn không động lòng, Phó Tùng bắt đầu sa vào rượu chè.

Và rồi, anh trai “lẫy lừng” của anh ta cuối cùng cũng tìm tới tôi.