Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1

“Tiểu thư, tiểu thư! Thám hoa lang đến rồi! Mau ra xem đi!”

Ngón tay bỗng nhiên đau nhói, từng giọt máu tràn ra.

Lúc này ta mới hoàn hồn, phát hiện bản thân đang ngồi trong phòng thêu thùa.

“Ngươi nói gì? Ai đến?”

“Là tân khoa thám hoa! Ôn Hoài Tự!”

Ta vậy mà đã quay trở lại ngày đầu tiên Ôn Hoài Tự đến cầu thân!

Kiếp trước, Ôn Hoài Tự được thánh thượng đích thân phong làm thám hoa, sau khi cưỡi ngựa du phố liền thẳng đến cửa nhà ta.

Dân chúng vây quanh hắn, ngay giữa ánh mắt ngưỡng mộ của muôn người, hắn đứng trước phủ nhà ta, cất giọng dõng dạc:

“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ôn Hoài Tự nguyện cầu thú tiểu thư Diệp phủ, Diệp Nhiễm Trúc làm thê!”

Ta xấu hổ đến không chịu nổi, lập tức sai gia đinh đuổi hắn đi, nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba…

Đến ngày thứ mười, ngay cả huyện bên cũng đã truyền tai nhau về tình ý mãnh liệt hắn dành cho ta.

Cuối cùng, ta cũng không thể tiếp tục cự tuyệt, đành chấp thuận.

Theo lời hắn nói, vào năm ngoái, trong dịp Nguyên Tiêu, hắn từng hữu duyên gặp ta một lần, từ đó ngày đêm mong nhớ, nhớ đến phát cuồng.

Phụ mẫu ta cũng vô cùng hài lòng, dù sao hắn cũng là thám hoa lang được thánh thượng đích thân chọn.

Nhà Ôn Hoài Tự không có tài sản gì, chỉ mang theo một chiếc vòng ngọc tổ truyền để làm sính lễ.

Thấy hắn thuần hậu thật thà, ta cũng chẳng để tâm.

Dù sao, kẻ ăn chơi phóng đãng ta đã gặp không ít, ta chỉ mong hắn thật lòng với ta.

Sau khi định thân, Ôn Hoài Tự thường đưa ta ra ngoài du ngoạn, rồi vào một đêm, hắn chuốc say ta, làm chuyện phu thê.

Chuyện qua đi, ta oán hắn, mắng hắn, hắn chỉ ôm ta thủ thỉ rằng sợ ta hối hận, sợ mất ta, còn vừa hôn tay ta, vừa thề non hẹn biển: “Đời này tuyệt đối không nạp thiếp.”

Một tháng sau, ta phát hiện bản thân đã mang thai, vội vàng thành thân với Ôn Hoài Tự.

Trong đêm tân hôn, ta ngồi trong hỉ phòng đợi hắn đến cùng ta uống rượu hợp cẩn, nhưng đợi mãi đến tận nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng.

Ta sai nha hoàn đi tìm, nàng ta ấp úng nói:

“Cô gia… cô gia hình như đã đến viện của đại tiểu thư rồi!”

Diệp Bội Chi? Sao bọn họ lại quen biết nhau?

Nàng là thứ tỷ của ta, do mẫu thân nàng là Triệu di nương được sủng ái, nên từ nhỏ đến lớn, chuyện ăn mặc, chi tiêu, nàng ta đều phải hơn thua với ta từng chút một.

Khi ta chạy đến viện của Diệp Bội Chi, nha hoàn của nàng ta đang ngồi gật gù trước cửa, vừa thấy ta liền hoảng sợ như gặp quỷ.

“Nhị tiểu thư, sao… sao người lại tới đây?”

Ta chẳng buồn phí lời, lập tức sai người chế trụ nha hoàn của nàng ta, sau đó đá văng cửa phòng.

Chỉ thấy bên trong, Ôn Hoài Tự và nàng ta đang triền miên, không biết đất trời là gì…

2

Ôn Hoài Tự hoảng hốt muốn xuống giường, nhưng lại bị Diệp Bội Chi giữ chặt.

Nàng ta chẳng hề tỏ ra hoảng sợ, ngược lại mềm nhũn dựa vào lòng Ôn Hoài Tự, đôi mắt tràn ngập ý cười khiêu khích nhìn ta.

“Muội muội, thật xin lỗi quá! Đêm tân hôn mà muội lại phải cô đơn một mình. Nhưng cũng hết cách thôi, Ôn lang chàng ấy chính là không nỡ rời xa ta mà~”

Ta giận đến run rẩy, chỉ tay vào bọn họ, nhưng lại không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Triệu di nương ở trước mặt phụ thân ta khóc lóc thảm thiết, giở hết trò quậy phá. Phụ thân ta thương xót bà ta đến mức không đành lòng trách phạt, chẳng những tha cho Diệp Bội Chi mà còn gả nàng ta làm bình thê của Ôn Hoài Tự.

Hết lần này đến lần khác, bọn họ chà đạp lên thể diện của ta và mẫu thân.

Ta khi ấy vì trong bụng mang thai, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Diệp Bội Chi từ đó không còn gây sự nữa, ngoài việc mỗi ngày đều quấn lấy Ôn Hoài Tự, không cho hắn nghỉ lại trong phòng ta.

Lúc ấy ta đã nghĩ thông suốt, chỉ cần sinh hạ hài tử, rồi lặng lẽ sống nốt quãng đời còn lại cũng được.

Nhưng ta đâu ngờ, Diệp Bội Chi vẫn luôn hạ dược vào đồ ăn của ta. Chưa đến ngày sinh, ta đã phát tác.

Mẫu thân ta bị nàng ta lừa đi lên núi cầu phúc cho ta, phải hai ngày sau mới trở về.

Mẹ con Triệu di nương không tìm bà mụ đỡ đẻ cho ta, còn đuổi hết nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta đi.

Ta cứ thế quằn quại trên giường suốt nửa ngày, đau đớn đến tuyệt vọng mà chết.

Đáng thương cho mẫu thân ta, khi trở về nghe tin ta cùng hài tử chết thảm, liền đau lòng đến mức bệnh cũ tái phát, chỉ vài ngày sau cũng rời khỏi nhân thế.

Phụ thân ta nhân cơ hội đó nâng Triệu di nương lên làm chính thê.

Ta và mẫu thân vừa mới mất, vậy mà bọn họ lại vui vẻ hòa thuận, hưởng thụ cuộc sống êm đềm.

Ta đã trọng sinh, nhất định phải khiến đôi cẩu nam nữ kia chết không được tử tế!

Từng chữ từng chữ bị ta nghiến răng ép ra từ kẽ răng.

“Ra ngoài nhìn xem!”

3

Tên tiểu tư mở cửa, bên ngoài, Ôn Hoài Tự quả nhiên đang diễn trò đến cao trào.

Nhìn thấy ta bước ra, hắn lập tức lộ vẻ vui mừng, gọi lớn:

“Yên Yên!”

“Yên Yên” là nhũ danh của ta, chỉ có người trong nhà mới biết. Chắc hẳn là Diệp Bội Chi đã nói cho hắn, để hắn làm ra vẻ như ta và hắn đã thân quen từ lâu.

Ta lạnh giọng hỏi:

“Thám hoa lang đứng trước cửa phủ ta ồn ào huyên náo như vậy, chẳng lẽ thấy phụ thân ta không có trong phủ liền nghĩ ta dễ bắt nạt?”

“Yên Yên, sao nàng lại nói vậy! Ta thật lòng ái mộ nàng, trước đó nhiều lần dâng bái thiếp nhưng đều bị nàng cự tuyệt, mới đành dùng hạ sách này.”

Ta cười lạnh một tiếng:

“‘Yên Yên’ không phải là cái tên mà thám hoa lang nên gọi. Ta và thám hoa lang chẳng hề thân quen, xin gọi ta là Diệp cô nương.”

Ôn Hoài Tự có một dung mạo dễ nhìn, giọng nói dễ nghe, lại thêm thái độ khiêm tốn, khiến người xung quanh bắt đầu bàn tán.

“Diệp phủ chẳng qua chỉ mở mấy cửa hàng trà, là một gia đình thương hộ mà tiểu thư lại dám vô lễ với thám hoa lang như vậy, đúng là không biết điều!”

“Đúng thế, Diệp Nhiễm Trúc sắc đẹp chẳng bì kịp với Thanh Tử cô nương của Vong Tiên Lâu, học vấn cũng chẳng có danh tiếng gì trong giới tiểu thư khuê các, còn làm ra vẻ thanh cao cho ai xem đây!”

Lại có kẻ chen vào giữa đám đông, hớn hở đòi đem nữ nhi nhà mình gả cho Ôn Hoài Tự.

Hắn thấy có người đứng về phía mình, càng lớn gan hơn, vươn tay muốn nắm lấy tay ta.

“Yên Yên, ta thật lòng…”

“Thám hoa lang, xin tự trọng!”

Ta lạnh giọng quát.

Hắn lập tức khựng lại, trong ánh mắt lướt qua một tia âm trầm nham hiểm.

Giây tiếp theo, hắn bỗng lộ vẻ hoảng hốt, làm như bị vấp, rồi đột ngột ngã nhào về phía ta.

Ta nghiêng người tránh đi, Ôn Hoài Tự liền ngã sấp xuống đất, bộ dạng thảm hại như chó gặm bùn.

Ta thầm thở phào, nếu vừa rồi không né kịp, e là hắn sẽ nhân cơ hội nói ta và hắn đã có tiếp xúc thân mật, rồi ép ta phải gả cho hắn.

Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này nên ta không kịp đề phòng, may mà phản ứng nhanh.

Ôn Hoài Tự ngã sõng soài trên đất, mất hết mặt mũi, nhưng vẫn cố vờ ngất đi.

Ta nhếch môi cười, phân phó tiểu tư:

“Thám hoa lang ngất rồi, mau mang nước tới!”

Một thùng nước lạnh ụp thẳng xuống đầu, Ôn Hoài Tự nhảy dựng lên như con khỉ nhảy múa.

Ta vờ hốt hoảng kêu lên:

“Ôi chao! Thật là bất đắc dĩ, thám hoa lang chớ trách nha!”

Dân chúng vây xem đều nhận ra hắn giả vờ, liền cười trộm.

Ôn Hoài Tự bị ta làm mất mặt nhưng không dám phát tác ngay trước mặt mọi người, đành phải miễn cưỡng nói lời từ biệt rồi vội vàng lên xe ngựa rời đi.

Về đến phòng, ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Hôm nay suýt nữa đã rơi vào bẫy của hắn, may mà tránh kịp.

Kiếp trước ta chẳng đề phòng hắn chút nào, nên cũng không biết tiếp theo hắn còn có chiêu trò gì. Giờ ta chỉ có thể cẩn thận từng chút một.

Có điều, ta không ngờ rằng suốt ba ngày liền, Ôn Hoài Tự đều không xuất hiện.

4

Hôm ấy, ta đang ngồi trong phòng luyện chữ thì nha hoàn vội vã chạy vào, thở gấp báo tin:

“Tiểu thư, Ôn Hoài Tự đến rồi!”

“Đến làm loạn gì trước cửa phủ ta nữa?” Ta cau mày hỏi.

“Không phải ạ! Lần này hắn đến thẳng tiền sảnh cầu thân với lão gia!”

“Cái gì?”

Ta vội vàng buông bút lông, xốc váy bước nhanh về phía tiền sảnh.

Chưa đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của phụ thân.

“Thám hoa lang quả nhiên phong độ tuấn tú, nếu hắn xem trọng Yên Yên nhà ta, thì đó chính là phúc khí của con bé!”

Diệp Bội Chi cũng vội vàng phụ họa:

“Muội muội từ trước đến nay luôn là người có phúc, khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.”

Ta bước nhanh vào phòng khách, cười nhạt:

“Phúc khí này, ta nhường lại cho tỷ, được chứ?”

Kiếp trước, ta chưa bao giờ tranh giành với Diệp Bội Chi, ngược lại còn nhường nhịn nàng ta trong mọi chuyện.

Bị ta châm chọc như vậy, Diệp Bội Chi thoáng sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ đoan trang, cất giọng mềm mỏng:

“Muội muội nói vậy chẳng phải là đang cười nhạo ta hay sao? Đường đường là thám hoa lang, sao có thể để mắt đến một thứ nữ như ta chứ?”

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt nàng ta khi nhìn Ôn Hoài Tự lại lộ ra ý trách móc đầy mập mờ.

Ôn Hoài Tự lập tức tỏ ra khiêm nhường:

“Diệp cô nương chớ tự ti, ta chưa từng để tâm chuyện đích thứ. Ta cầu thân Yên Yên, chỉ vì thật lòng thương nàng.”

Hắn dám nhắc đến hai chữ “thật lòng” sao? Đúng là điên rồ!

“Phụ thân, nữ nhi không lấy hắn!”

Ta dứt khoát từ chối.

Ôn Hoài Tự quýnh lên:

“Yên Yên ghét bỏ ta vì ta nghèo sao?”

Diệp Bội Chi lập tức hùa theo:

“Muội muội, sao lại chê nghèo chuộng giàu như thế? Thật khiến Diệp gia chúng ta mất mặt!”

Phụ thân ta có phần không vui:

“Yên Yên, không được vô lễ! Ôn hiền điệt tài mạo song toàn, con còn có gì mà không hài lòng? Hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, ta đã đồng ý rồi!”

Ta siết chặt tay, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói:

“Phụ thân, con có một câu hỏi muốn hỏi thám hoa lang. Nếu hắn trả lời đúng sự thật, con sẽ không từ chối nữa.”

Lúc này, Ôn Hoài Tự cứ ngỡ hôn sự đã chắc chắn, chẳng hề nghi ngờ gì, vội vàng gật đầu:

“Yên Yên cứ hỏi, ta nhất định biết gì nói nấy.”

Ta nhìn bộ dạng giả dối của hắn, cố nén ghê tởm, cất giọng bình thản:

“Thám hoa lang động lòng với ta từ khi nào?”

“Năm ngoái, vào dịp Nguyên Tiêu, ta tình cờ nhìn thấy Yên Yên, liền nhất kiến chung tình.”

Ta khẽ nhếch môi:

“Ồ? Chàng chắc chứ?”

“Đương nhiên!”

Ôn Hoài Tự đầy tự tin.

Ta chậm rãi nói:

“Năm ngoái Nguyên Tiêu, ta cải trang thành nam nhi, cùng nha hoàn đến Vong Tiên Lâu. Vậy rốt cuộc thám hoa lang vừa gặp ta đã si mê là ở Vong Tiên Lâu, hay là… thám hoa lang có sở thích khác?”

Ta cố ý nhấn mạnh từng chữ, ép cho Ôn Hoài Tự nhất thời lắp bắp.

“Ta… ta chưa từng đến Vong Tiên Lâu! Ta là ở… là ở…”

“Chắc là khi đoán đố đèn thì nhìn thấy muội muội rồi! Muội muội thông minh lanh lợi, dù ăn vận nam trang cũng không thể che giấu được vẻ xuất chúng, khiến thám hoa lang vừa thấy đã yêu.”

Diệp Bội Chi vội tiếp lời.

“Phải, đúng vậy!” Ôn Hoài Tự vội vàng gật đầu phụ họa.

Ta khẽ nhướng mày, cười nhạt:

“Kỳ lạ thật, hôm đó ta ngồi xe ngựa chạy thẳng đến Vong Tiên Lâu, chưa từng dừng lại giữa đường. Tỷ tỷ chẳng lẽ không biết, ta ghét nhất là đoán đố đèn sao? Ngược lại, dường như tỷ tỷ lại có vẻ rất muốn gả cho thám hoa lang thì phải?”

“Muội đừng nói bậy! Ta không hề có ý đó!”

Diệp Bội Chi cuống quýt phản bác.

Ta liếc nhìn Ôn Hoài Tự.

Quả nhiên, ngay khi nghe Diệp Bội Chi phủ nhận, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Diệp Bội Chi có lẽ cũng nhận ra mình lỡ lời, không biết là đang giải thích với ai, lại lắp bắp biện bạch:

“Ta… ta không phải… Ý ta là…”

Càng nói càng rối, cuối cùng nàng ta đành giả bộ bật khóc, ôm lấy cánh tay phụ thân làm nũng:

“Phụ thân, nữ nhi chỉ muốn tốt cho muội muội thôi! Nếu muội muội gả cho thám hoa lang, cả nhà chúng ta cũng được thơm lây mà!”

Phụ thân ta bị nàng ta khóc đến phiền, bực bội phất tay:

“Được rồi, đừng cãi nữa! Hôn sự này cứ quyết định như vậy!”

Nói rồi, ông bảo ta và Diệp Bội Chi lui xuống, muốn cùng Ôn Hoài Tự bàn bạc hôn sự.

Bước ra khỏi đại sảnh, ta đứng chặn đường Diệp Bội Chi, nhướng mày hỏi:

“Tỷ tỷ thật sự muốn nhường thám hoa lang cho ta sao?”

Nàng ta giả vờ không hiểu, nhẹ giọng cười:

“Trước tiên phải chúc mừng muội muội. Muội muội gả tốt, tỷ tỷ tất nhiên cũng vui mừng thay!”

Ta nhìn nàng ta, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Vậy thì ta xin đa tạ tỷ tỷ rộng lượng.”