Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1.

“Xử lý xong việc bên đó thì mau về nhé, con cũng đâu còn nhỏ nữa, mấy hôm trước dì Kỳ nói Diên Thâm tháng sau sẽ về nước…”

“Rồi rồi rồi con biết rồi mẹ, con làm xong việc rồi về, tiền thuê nhà còn nửa tháng nữa mới hết mà.”

Cúp máy, tôi kéo vali về nhà, vừa đi vừa nghĩ nên mở miệng thế nào để nói lời chia tay.

Vừa đến cửa đã thấy thêm một đôi giày nữ không phải của tôi.

Gì đây?

Không do dự, tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Một cô gái cột tóc đuôi ngựa cao đang tựa lưng vào khung cửa phòng ngủ, quay lưng lại phía tôi.

Nhìn cách ăn mặc áo trắng quần jean, chắc là còn nhỏ tuổi.

“Anh ơi, em thích cái túi này từ lâu rồi, tặng em được không?”

Cô ta đang cầm cái túi mà mấy tháng trước tôi mua khi đi dự triển lãm tranh ở nước ngoài, cố tình làm giọng nũng nịu gọi vào trong phòng.

“Được mà, em thích thì cầm đi, lát nữa anh nói lại với cô ấy là được.”

Giọng nói vang lên từ phòng ngủ, là bạn trai tôi – Tạ Giang.

“Yaa cảm ơn anh, em biết ngay anh thương em nhất mà!”

Được sự cho phép, cô ta vui sướng gửi một nụ hôn gió vào trong phòng.

Ồ, tôi nhớ ra rồi.

Tạ Uyển, em ruột của Tạ Giang, tôi từng thấy trên ảnh.

Nhưng nè, cầm đồ của tôi thì phải cảm ơn tôi chứ?

Sao lại quay sang cảm ơn Tạ Giang?

Là sao?

Đây là đồ hắn mua chắc?

“Tôi không biết là từ bao giờ, anh lại thích thay tôi quyết định mọi thứ như vậy đấy?”

Nghe thấy tiếng tôi, Tạ Uyển hơi khựng lại, quay người nhìn tôi.

“Chị là…?”

“Sao về mà không báo trước một tiếng?” Nghe tôi về, Tạ Giang vội vàng bước ra khỏi phòng.

Hắn cũng không ngờ tôi lại về nước sớm như vậy.

Nhìn căn nhà bừa bộn, quần áo vứt bừa trên ghế, hắn có vẻ hơi xấu hổ.

Tôi nhìn hắn một lúc rồi nói: “Không định giới thiệu à?”

“À à suýt quên, đây là em gái anh, Tạ Uyển, anh từng cho em xem ảnh rồi mà…”

Hắn nhận lấy vali trong tay tôi, vòng tay ôm vai tôi ngồi xuống.

Tôi không từ chối.

Hồi đó tôi quen Tạ Giang chủ yếu vì gương mặt hắn trông cũng được, lại không hay can thiệp vào công việc của tôi.

“Uyển Uyển, đây là chị dâu em.”

“Chị dâu chào chị!” Tạ Uyển lễ phép chào tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn cô ta, không nhìn thì thôi, nhìn mới để ý sợi dây chuyền trên cổ cô ta hình như là món quà sinh nhật năm ngoái bạn thân Trình Thanh Thanh tặng tôi.

Lông mày tôi lập tức nhíu lại.

Ý gì đây?

Tôi không có nhà thì ai muốn làm gì thì làm hả?

Có vẻ cảm nhận được ánh mắt tôi, Tạ Giang giải thích: “Haha, Uyển Uyển thấy sợi dây chuyền trên bàn của em đẹp nên muốn mượn đeo vài ngày.”

Mượn?

Sao tôi không biết là bây giờ mượn đồ mà không cần hỏi ý người ta à?

Với cả, tôi nhớ rõ dây chuyền đó tôi để trong hộp nữ trang mà, sao lại lên bàn được?

“Thế còn cái túi của tôi, nghe nói anh muốn tự quyết định tặng luôn cho cô ta?”

Tôi hất tay hắn khỏi vai mình, lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngại quá nha chị dâu, em cứ tưởng cái túi này là anh em mua tặng chị, mà dù sao anh ấy cũng sẽ mua cho chị cái tốt hơn, em lại thích lắm, chẳng lẽ chị tiếc với em chút đồ sao…”

Tôi bật cười, đúng là mở mang tầm mắt, dao nhỏ đâm mông – đau mà chả đáng.

Nhìn cách cô ta giữ chặt cái túi không buông, rõ ràng biết đây là món xịn, tự mình mua không nổi, nên mới định dùng chiêu đạo đức để ép tôi đồng ý.

Hừ, mơ đẹp thật đấy, tôi cứ không chiều theo đấy.

“Cô nói chuyện hay thật đấy, hắn lấy gì mua cho tôi? Lương tháng năm triệu à?” Nói xong tôi còn cười phụ họa theo nữa.

Tạ Giang mặt lập tức đỏ bừng, Tạ Uyển cũng đứng đơ tại chỗ.

“Mộc Oanh, em cũng không nên nói vậy chứ, bình thường anh cũng tặng em không ít đồ, chỉ là cái túi thôi mà, Uyển Uyển thích, em là chị dâu thì nhường cô ấy một chút đi, so đo với con bé làm gì?”

Tôi ôm bụng cười sằng sặc.

Không ai nói với hắn là càng cố gắng vớt vát thể diện càng thêm nhục à?

“Ồ? Anh từng tặng tôi gì cơ? Tôi nhớ tiền thuê nhà mình còn chia đôi nhé, mà tôi toàn trả phần nhiều đấy.” Tôi không chút nể nang vạch trần hắn.

“Không phải vì em chiếm nhiều phòng hơn sao, còn sinh nhật em, lễ tình nhân này nọ anh cũng đều có tặng quà mà…” Tạ Giang bắt đầu lắp bắp, mặt càng lúc càng đỏ.

Nếu bỏ qua mấy lời trơ trẽn đó thì ngoại hình hắn vẫn coi được.

Hừ!

Phải giữ lý trí!

Không thể để cái mặt đẹp đó cản đường tôi “tát mặt” hắn được.

2.

Chuyện tôi chiếm nhiều phòng hơn thì tôi công nhận, vì tôi cần không gian vẽ tranh.

Căn hộ này vị trí tốt, gần studio của tôi, đường ra sân bay cũng tiện, rất phù hợp để tôi đi công tác.

Ban đầu tôi định mua luôn, nhưng hỏi mãi chỉ có một chủ nhà chịu cho thuê, nghĩ cũng không ở lâu nên thuê luôn một năm.

Còn vụ quà cáp thì, phải nói cho rõ.

“Sinh nhật anh, rồi cả lễ tình nhân nữa, tôi không chuyển tiền cho anh chắc? Hơn nữa chuyển khoản toàn gấp đôi giá quà anh mua tặng tôi đấy.”

Tại sao lại chuyển khoản?

Vì tôi lười chọn quà cho hắn.

Tại sao lại chuyển khoản gấp đôi?

Tất nhiên là để đến lúc chia tay có cơ sở mà nói cho ra trò.

Quà hắn tặng tôi toàn là mấy món túi ví rẻ tiền vài trăm mua trên mấy app hàng xôn, tôi mấy dịp lễ thì gửi hẳn 520, vậy là đủ tử tế rồi nhé.

Có thể giải quyết bằng chút tiền thì chẳng cần chờ đến lúc chia tay phải khó xử ầm ĩ.

“Quà mà đem tiền ra đo đếm thì còn gì là ý nghĩa, Oanh Oanh, từ bao giờ em lại thực dụng vậy rồi?”

Tạ Giang vẫn không nhìn rõ tình hình, cứ tiếp tục lảm nhảm phản bác.

Tôi thực dụng?

Nhận tiền thì hí hửng, chưa thấy chê khi tôi “sỉ nhục” hắn bằng tiền đâu.

Thật làm tôi muốn bật cười thành tiếng.

Giờ mới lôi chuyện “đừng thực dụng” ra nói, thế trước đó làm gì rồi?

Sự thật chứng minh, có mấy đứa nhìn bảnh bao tử tế thế thôi, chứ thực chất là da mặt dày, trơ trẽn không khác gì Trư Bát Giới khoác áo lông.

Ban đầu tôi định tối nay ăn với hắn bữa cuối rồi nói lời chia tay.

Nhưng giờ thì khỏi cần ăn uống gì nữa, tối nay hắn phải dọn ra khỏi đây.

Với cả tôi còn phải kiểm tra xem có bị mất thứ gì không, nhìn mấy món trên người Tạ Uyển, biết đâu cô ta có tiền án thì sao?

Mấy món đó với tôi cũng không đáng giá bao nhiêu, nếu tôi và Tạ Giang có thể chia tay trong hòa bình, tôi cũng chẳng tiếc, coi như phí chia tay.

Nhưng với cái màn “ngu ngốc hội tụ” hôm nay, mà cũng đòi chiếm lợi từ tôi á?

Không có cửa!

Lời chia tay vừa lên đến miệng, thì đột nhiên nghe tiếng cửa mở.

Tạ Giang vội vàng đứng dậy đón: “Mẹ, mẹ về rồi ạ.”

?

Khoan, cái nhà này rốt cuộc có bao nhiêu cái chìa khóa vậy?

Tùy tiện đưa chìa cho người khác, coi tôi như vô hình à?

Có phải thường ngày tôi quá hiền, nổi giận nhỏ nhỏ riết, hắn tưởng tôi không bao giờ nổi lớn?

Khoan đã, mẹ?

Mẹ Tạ Giang sao lại đột nhiên xuất hiện, chẳng phải nói nhà bà ấy xa lắm, đi lại mất cả ngày sao?

Còn chưa kịp hiểu ra gì, bà Trương Hiểu Vân – mẹ Tạ Giang – đã xách một đống túi rau quả bước vào nhà.

Thấy tôi có mặt, bà Trương Hiểu Vân lập tức tỏ vẻ niềm nở: “Ôi chà, Oanh Oanh về rồi à, đúng lúc quá. Hôm qua tôi thấy trong tủ lạnh nhà mấy đứa chẳng còn gì, nên hôm nay qua siêu thị gần đây mua ít đồ. Tiểu Giang nói con là phụ nữ hiện đại, sống kiểu chia đôi mọi thứ, dì rất ủng hộ. Tối nay dì nấu cơm, con chỉ cần chuyển lại tiền mua đồ ăn cho Tiểu Giang là được rồi.”

“Hay quá đi, chị dâu, mẹ em nấu ăn ngon cực, hôm nay chị có lộc ăn rồi đó.”

Nãy giờ còn giả chết, giờ Tạ Uyển như được bơm pin, nhảy nhót khắp phòng khách.

Tôi bật cười lạnh: “Đã gọi là chia đôi, thì bữa cơm bốn người, sao mấy người không cùng chia tiền?”

Tôi chẳng buồn giữ thể diện cho cái nhà ba người này nữa.

Bình thường tôi lười đôi co chuyện nhỏ nhặt, nhưng giờ đã đến nước chia tay, thì tôi càng nói rõ mọi chuyện.

Nghĩ tôi không nhìn ra mấy toan tính lặt vặt của bà ta chắc?

Còn nữa, Trương Hiểu Vân đến từ hôm qua?

Đây là căn hộ tôi thuê, đến ở mà không nói với tôi một tiếng à?

3.

Cả phòng khách lập tức im phăng phắc, rõ ràng không ai ngờ tôi lại phản ứng thế.

Trương Hiểu Vân phản ứng nhanh nhất, định đánh trống lảng: “Dì thấy mình là người một nhà rồi, đừng tính toán mấy chuyện này nữa…”

“Một nhà? Ai với mấy người là một nhà vậy?”

Bà ta làm như không nghe thấy, tiến đến cầm tay tôi, tự nhiên nói tiếp: “Oanh Oanh à, đừng vội, lần này dì đến là để bàn chuyện con với Tiểu Giang kết hôn…”

Tôi: “?”

“Dì tính hết rồi, chuyện tiệc cưới để dì lo, tiền đặt cọc mua nhà hai đứa chia đôi. Tiểu Giang nói tụi con vẫn sinh hoạt kiểu đó, dì thấy mừng lắm. Dì nói rồi, con không như mấy đứa con gái ngoài kia, chỉ biết tiêu tiền của bạn trai, không biết thông cảm đàn ông kiếm tiền vất vả. Nghe nói con kiếm được nhiều, nếu con mua được nhà luôn thì dì mừng cho hai đứa…”

“À, mà chiếc xe tụi con đi dạo này cũ rồi, giờ không phải bên gái thường tặng xe làm hồi môn à? Đến lúc đó bên con chỉ cần đưa một chiếc là được, kiểu dáng thì để Tiểu Giang chọn, nó rành hơn con mà…”

Tôi cứng họng, không biết nói gì nữa.

Là sao?

Theo tôi biết, toàn bộ tiền tiết kiệm của Tạ Giang chưa đến 100 triệu, giờ lại muốn tôi mua nhà, còn tặng thêm một chiếc xe?

Trời ơi, ông trời hôm nay rơi trúng tôi một cái “bánh” to tổ bố, cho tôi cắn một miếng với nào.

“Dù con kiếm nhiều hơn, nhưng Tiểu Giang là người làm nhà nước, công việc ổn định. Nếu sau này con có chuyện gì, nó vẫn có thể đỡ đần cho con…”

“Dì nói thế đều vì muốn tốt cho con thôi…”

Tôi cạn lời.

Giờ xã hội tiến hóa nhanh thế sao?