Chương 1

Cập nhật: 2 ngày trước

Sau một trận cãi nhau kịch liệt với kẻ thù truyền kiếp, tôi bị một vật từ trên cao rơi trúng đầu làm bất tỉnh.

Tỉnh lại, tôi nảy ra ý định “giả heo ăn thịt hổ” – giả mất trí nhớ để lừa tiền hắn.

“Tôi là ai vậy?”

Hắn kinh ngạc tột độ, nhưng miệng phản ứng cực nhanh: “Anh là bạn trai em, hai ta yêu nhau tám năm rồi!”

Tôi: Hả????

Hắn còn không biết xấu hổ nói tiếp: “Hay là hôn cái, để em nhớ lại mùi vị?”

Đàn ông đúng là… chó săn!

Tôi thèm tiền của hắn, hắn thì thèm… môi tôi!

1.

Tôi và Hạ Diệp quen nhau từ nhỏ.

Mười bảy tuổi thì chính thức trở thành kẻ thù.

Thật ra thì, chúng tôi là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, nhìn kiểu gì cũng thấy xứng đôi.

Nhưng không hiểu sao lại chẳng thể ưa nhau nổi.

Sáng nay, hắn cướp mất một đơn hàng hợp tác với nhà họ Thẩm mà tôi đang theo đuổi.

Tôi đứng trước bàn làm việc của hắn, giận dữ gầm lên: “Cướp miếng ăn từ miệng tôi có ngon lắm không? Hạ Diệp, anh là đồ khốn!”

Hạ Diệp vắt chân, miệng lầm bầm gì đó, tôi nghe không rõ.

Lúc ấy điện thoại tôi đổ chuông, tôi bật loa ngoài, bên kia nói Thẩm Hoài Xuyên vừa đáp máy bay.

Nếu muốn giành lại hợp đồng này, thuyết phục được Thẩm Hoài Xuyên là còn cơ hội.

Huống chi, tôi với anh ta còn từng là bạn học cấp ba.

Hạ Diệp vội vàng đứng bật dậy: “Em đừng đi gặp anh ta, anh có chuyện muốn nói với em, Nhã Nhã!”

Tôi đang bực thì chẳng buồn để ý hắn.

“Tôi cứ đi đấy! Anh là gì của tôi mà cấm với đoán?”

Tôi hầm hầm bước ra khỏi tòa nhà Hạ thị, ngoài trời lúc đó bão đang về, gió giật liên hồi.

Tôi vừa ngẩng đầu lên thì bị một chậu lan nước từ tầng hai bị gió thổi bay rơi trúng đầu.

Trước khi ngất xỉu, tôi kịp nhìn thấy Hạ Diệp mặt vừa lo vừa tức chạy tới.

Tên khốn này, chẳng lẽ định tới xem tôi chết chưa để cướp nốt đơn hàng sao?

Tàn nhẫn thật!

Khi ý thức dần trở lại, mùi thuốc sát trùng lờ mờ xộc vào mũi, rồi tôi nghe thấy bác sĩ đang báo cáo tình hình.

“Cô Hứa không sao, chỉ bị chấn động nhẹ, có thể sẽ buồn nôn, chóng mặt trong vài ngày, về nhà nhớ chăm sóc.”

“Thế sao cô ấy vẫn chưa tỉnh? Không để lại di chứng gì chứ?” – Hạ Diệp sốt ruột hỏi.

Bác sĩ nhỏ giọng giải thích: “À… cô ấy đang ngủ thôi ạ.”

Tôi – người đang giả ngất: ……

Ngất có một giây, xong ngủ luôn là tôi?

Não tôi bắt đầu hoạt động hết công suất – hay là nhân cơ hội này lừa Hạ Diệp một mớ tiền nhỉ?

Xem như bù đắp thiệt hại vụ mất hợp đồng.

Tôi lập kế hoạch giả mất trí nhớ và lăn vào ở nhờ nhà hắn.

Dù tôi và hắn cãi nhau suốt, nhưng hai bên phụ huynh lại thân nhau, bốn người còn đang rủ nhau đi du lịch.

Cơm công ty ăn mãi chán rồi, người giúp việc nhà Hạ Diệp nấu ngon lắm.

Nghĩ vậy, tôi bất giác chớp chớp mắt.

Lập tức, y tá hét toáng lên: “Anh Hạ, cô Hứa tỉnh rồi!”

Chết tiệt, còn chưa chuẩn bị tinh thần, phải nhập vai ngay!

Gọi hồn Chương Tử Di đến nhập!

Tôi mở mắt, cố gắng tạo ra ánh nhìn ngây thơ vô tội.

Hạ Diệp lập tức lao đến đầu giường, giơ tay quơ quơ trước mặt tôi.

“Hứa Nhã Nhã, đây là mấy?”

Tay hắn vung nhanh đến nỗi thành cả bóng mờ, tôi nhìn còn chả thấy rõ là mấy ngón.

Tôi khẽ ôm đầu, ra vẻ mơ hồ: “Không biết… nhưng mà… anh là ai vậy?”

Hạ Diệp sững người, quay lại nhìn bác sĩ: “Không phải nói là không sao sao? Sao lại mất trí nhớ?”

Bác sĩ trông thấy rõ là cuống cả lên, tay cầm bút xoay loạn xạ.

Miệng lẩm bẩm liên tục: “Không thể nào, không thể nào…”

Một lúc sau, ông mới cố trấn tĩnh lại mà nói: “Bệnh nhân có dấu hiệu mất trí tạm thời, nhưng đừng lo, sẽ hồi phục rất nhanh thôi.”

Tôi mỉm cười nhìn bác sĩ, rồi quay sang nhìn Hạ Diệp, để làm cho “mất trí” trở nên thuyết phục hơn, tôi lại ngơ ngác hỏi lại lần nữa:

“Anh là ai vậy?”

Khoảnh khắc đó, diễn xuất của tôi tuyệt đối là trình đấm được cả Chương Tử Di, sánh ngang Củng Lợi, vượt mấy chục con phố luôn!

Đến mức Hạ Diệp cũng tin sái cổ.

Hắn do dự vài giây, rồi nói: “Anh là bạn trai em, mình yêu nhau tám năm rồi, sắp kết hôn nữa đó.”

Tôi: Cái gì cơ???

Tên Hạ Diệp này… chẳng lẽ hắn nhìn thấu tôi đang giả mất trí, nên quay lại chọc tôi?

Nhưng ngay giây tiếp theo, Hạ Diệp đưa bàn tay lớn xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Nhã Nhã, không sao đâu, anh đưa em về nhà.”

Trời ơi!

Không tôi bị rối loạn thần kinh, thì chắc chắn Hạ Diệp rối loạn thần kinh rồi.

Tôi sửng sốt nhìn hắn, phát hiện mắt hắn đỏ hoe, cứ như vừa mới khóc xong.

Tên này… chắc là do gió to quá, khóc ngược chiều gió luôn rồi.

Có thể ánh mắt tôi quá sửng sốt, nên Hạ Diệp khẽ hắng giọng rồi hỏi: “Sao thế? Chưa tin à? Hay là… tụi mình hôn nhau một cái, để em quen lại cảm giác?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tai hắn đỏ lên, đầu quay sang chỗ khác.

Tự nói lầm bầm: “Đùa thôi mà, đùa thôi, còn có người ở đây nữa.”

Tôi chớp chớp mắt.

Không thấy giống đùa tí nào.

Ánh mắt hắn lúc nãy cứ dính chặt vào môi tôi, rõ ràng là muốn hôn thật lòng mà.

Không đúng, tôi chỉ tham tiền hắn thôi, sao hắn lại có vẻ thèm hôn tôi vậy?

2.

Tôi không bị gì nặng, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.

Lúc đi ngang hành lang bệnh viện, tôi liếc vào tấm kính.

Má ơi, trên tóc tôi vẫn còn dính một chiếc lá lan nước, tóc tai thì rối bù như ổ quạ.

Hạ Diệp hồi nãy chắc chắn không phải muốn hôn tôi!

Hắn định dán sát mặt để… cười nhạo tôi mới đúng!

“Nhã Nhã, lấy thuốc rồi, về nhà thôi.”

Hạ Diệp ôm theo túi thuốc, khoác áo gió chạy về phía tôi, mặt mỉm cười ấm áp như nắng xuân, làm tôi có chút ngẩn ngơ.

Chết tiệt, ngày xưa tôi từng thầm yêu đúng cái dáng vẻ này của hắn.

Mà nghĩ lại… tụi mình thành kẻ thù từ bao giờ nhỉ?

Tôi ngẫm lại kỹ một chút.

Năm đó là lớp 11, Hạ Diệp 17 tuổi, tôi 16.

Cũng là năm Thẩm Hoài Xuyên chuyển về trường tôi.