Chương 1
Cập nhật: 4 tháng trước
1.
Ngày Thẩm gia bị phán lưu đầy, gió thu se lạnh, bầu trời cao trong vắt, cảnh sắc tuy đẹp nhưng chẳng ai trong Thẩm gia còn lòng dạ nào để thưởng thức.
Thẩm gia từ trên xuống dưới, mấy chục mạng người, ngoài nhị phòng một nhà được bảo toàn, thực ra số người Thẩm gia phải lưu đày cũng chẳng còn bao nhiêu.
Phụ thân ta chết oan uổng trong ngục, mẫu thân treo cổ tự vẫn ở nhà.
Cả đại phòng chỉ còn sót lại một mình ta.
Đội binh lính áp giải cầm roi da trong tay, quất mạnh khiến gió rít lên từng hồi, thần sắc hung dữ quát lớn: “Đi nhanh lên!”
Ta từ lâu đã tháo hết trâm vàng vòng ngọc, trên cổ tay là xiềng xích lạnh buốt, trên người mặc váy vải thô sơ. Thần sắc tĩnh lặng như tượng, hòa vào dòng người rảo bước về phía trước, không còn chút gì của một thiên kim danh giá xưa kia.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa.
Binh lính thấy người đến, lập tức ngừng tay, vẻ mặt liền đổi sang cung kính, miệng cười nịnh nọt:
“Tiểu công gia, sao ngài lại đến đây?”
Lục Hàn Thanh không đáp, chỉ thúc ngựa tiến lại gần. Tầm mắt hắn lướt qua đôi tay bị xiềng xích của ta, ánh mắt thoáng co lại. Giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Gia Nguyệt.”
Thanh âm quen thuộc vọng vào tai khiến mi mắt ta khẽ động, nhưng không ngẩng lên, cố đè nén những cảm xúc cuộn trào trong lòng, chỉ lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Tiểu công gia.”
Một tiếng “tiểu công gia” đầy xa cách, như ngăn đôi hai thế giới.
Một tháng trước, khi phụ thân bị bắt giam, Thẩm gia bị phán lưu đày, đám đông đều nghĩ rằng hôn sự giữa ta và Lục Hàn Thanh đã gần kề, hắn nhất định sẽ cứu lấy ta.
Nhưng không, hắn vào cung quỳ suốt một đêm trước thánh thượng, cầu xin ân điển chỉ để bảo toàn nhị phòng Thẩm gia.
Hắn không công khai từ hôn, nhưng lại tuyên bố muốn cưới Thẩm Doanh làm vợ. Nghe nói, tỷ ruột của nàng ta hiện là sủng phi, được thánh ân hậu đãi, vì nể mặt Lục gia, thánh thượng liền chấp thuận.
Ta, trong một đêm, trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.
Tin tức truyền về Thẩm gia, đêm đó ta rơi lệ suốt một đêm. Ta từng nghĩ đến việc đi tìm hắn hỏi rõ, hoặc cùng mẫu phụ đi xuống hoàng tuyền, nhưng chính Vương ma ma đã cản ta lại.
“Tiểu thư, lão gia phu nhân đều chết oan khuất, nay đại phòng chỉ còn mình người. Người mà đi nữa, Thẩm gia e chẳng còn ai để rửa oan!”
Ta để mặc bà ôm lấy, đôi vai ta ướt đẫm nước mắt của bà, còn bản thân chỉ lặng lẽ rơi lệ, chẳng nói nên lời.
Nhưng cuối cùng, ta dần lau khô nước mắt, trái tim rối bời từng chút một cũng tĩnh lại.
Phải, ta phải sống.
Hiện tại, khi nghe giọng điệu xa lánh trong lời ta nói, Lục Hàn Thanh hơi biến sắc, giữa đôi mày hiện lên vài phần không vui, nhẫn nại cất giọng:
“Gia Nguyệt, nàng xưa nay luôn cao ngạo, trong mắt không dung được một hạt cát. Nhưng A Doanh từng cứu ta, ta không thể phụ nàng ấy. Đợi sau khi ta và nàng ấy thành thân, sẽ lập tức đón nàng. Chỉ ba tháng thôi, nàng hãy nhẫn nhịn một chút.”
Lời hắn còn chưa dứt, đã nghe thấy giọng nói của ta:
“Lục Hàn Thanh, nể tình ngày trước, xin ngài hãy cứu ta. Ta sẽ không gả cho ngài nữa, thành toàn cho ngài với A Doanh muội muội, được không?”
2.
Ta tự cho rằng bản thân đã hạ mình đến mức thấp nhất rồi.
Ngày xưa, phụ thân ta là đương triều thừa tướng, mẫu thân xuất thân danh môn, còn ta, Thẩm Gia Nguyệt, từng là nữ lang kiêu hãnh nhất kinh thành. Người người đều cúi mình trước ta, ngay cả Thẩm Doanh, cũng phải ngoan ngoãn gọi ta là tỷ tỷ, làm bộ ngoan hiền.
Nhưng giờ đây, thể diện, kiêu ngạo, tất cả đã chẳng còn quan trọng.
Phụ thân chết oan, Thẩm gia bị hãm hại.
Thẩm gia không thể bị hủy diệt trong vô vọng.
Không ngờ, nghe ta nói vậy, sắc mặt Lục Hàn Thanh càng thêm khó coi. Hắn lùi lại vài bước, trong mắt lộ rõ thất vọng:
“Gia Nguyệt, chỉ mới bảo nàng tạm rời kinh thành mà nàng đã nói ra những lời này. Ta làm sao tin được nàng sẽ không gây chuyện?”
Gây rối ư?
Hiện tại ta còn có thể gây rối thế nào đây?
Ta cảm thấy buồn cười, ánh mắt vô thức dừng lại trên người trước mặt. Trong đáy mắt hắn là sự không kiên nhẫn và phiền chán, khiến lòng ta dần trở nên lạnh lẽo. E rằng Thẩm Doanh đã sớm đến trước mặt hắn, nói không ít điều về ta, lời hay lời dở cũng đều để nàng ta nói hết cả. Giờ đây, dù ta có nói gì, cũng chẳng ích gì nữa.
Nghĩ đến đây, ta chẳng còn hứng thú đôi co với Lục Hàn Thanh, lách qua người hắn, dứt khoát bước đi.
Bất ngờ, cổ tay ta bị giữ chặt lại.
“Ngươi lại giở tính tình gì chứ?”
Lục Hàn Thanh rõ ràng đã bực mình, giọng nói lộ vẻ cáu gắt.
Ta lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy từ xa, một bóng dáng kiều mị bước xuống từ cỗ xe ngựa.
Đó chính là Thẩm Doanh, vị thứ muội của ta.
Nàng mặc gấm vóc lụa là, trang sức cài trên đầu khẽ lay động theo từng bước đi, từng hạt châu, từng chiếc trâm ánh lên sáng rực dưới ánh nắng.
Vừa nhìn thấy ta, nàng đã vội dừng lại, như sợ hãi đến mức chẳng dám tiến thêm bước nào. Ánh mắt e ấp nhìn về phía Lục Hàn Thanh, giọng nói nhu nhược, thỏ thẻ cất lời: “Lục lang, ta…”
Nàng có dáng vẻ yếu ớt, làn da trắng bệch như hoa lê trong mưa, tựa như chỉ cần Lục Hàn Thanh đổi ý cũng đủ khiến nàng run rẩy vì kinh hãi.
Ngay khi Thẩm Doanh xuất hiện, Lục Hàn Thanh gần như theo phản xạ, buông tay ta ra.
Lòng ta lạnh như băng, đôi mắt cũng dần đỏ hoe. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà thốt lên:
“Đừng diễn nữa, thật khiến người khác buồn nôn!”
Nỗi đau đớn, uất hận và tủi nhục trong lòng, giờ đây đã hóa thành một sự bình thản chết lặng.
Đối diện ánh mắt sắc lạnh của ta, không hiểu sao, Lục Hàn Thanh lại thoáng tránh né. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức nổi giận, sắc mặt lạnh lùng mà nói:
“Ngươi quả nhiên đúng như lời A Dung nói, kiêu ngạo lại cứng đầu. Ngươi ở lại kinh thành chỉ chuốc thêm họa, rời khỏi đây cũng là cách mài bớt sự ngông cuồng của ngươi!”
Đột nhiên.
Một tiếng “chát” vang lên, giòn giã như xé tan không khí, khiến những chú chim ẩn mình trong rừng hoảng sợ bay tán loạn.
Vệ binh đứng bên thấy cảnh tượng ấy liền chạy đến, không nói không rằng, tung một cú đá mạnh khiến ta ngã nhào xuống đất, rồi vung roi quất mạnh lên người ta. Gã vừa đánh vừa mắng:
“Tiện nhân, ngươi dám động thủ với tiểu công gia sao?!”
Những nhát roi vun vút giáng xuống lưng ta, đau đến mức khiến ta không kìm được mà nhíu chặt mày.
Lục Hàn Thanh bừng tỉnh khỏi cái tát, vội ngăn cản gã vệ binh: “Dừng tay! Ai cho phép ngươi đánh nàng ấy?!”
Vệ binh bối rối, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử nhưng vẫn cố giữ thái độ chính trực, nói lớn: “Tiểu công gia, nàng ta không biết thân phận, dám ra tay với ngài—”
Lục Hàn Thanh phất tay, ra hiệu cho gã lui xuống, sau đó cúi người, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ kiêu ngạo mà nói:
“Gia Nguyệt, tính khí của ngươi vẫn lớn như vậy. Ta không chấp nhặt với ngươi. Ba tháng sau, ta sẽ tự mình đến đón ngươi!”
Nói xong, hắn không đợi ta trả lời mà quay người đi về phía Thẩm Doanh.
Giữa vài bước chân ngăn cách, Thẩm Doanh nhìn ta từ xa, trong mắt có chút thương hại, chút lẩn tránh đầy chột dạ, và cả sự đắc ý được che giấu kỹ. Nàng cùng Lục Hàn Thanh lên xe ngựa, chậm rãi rời đi.
Ta ngồi bệt xuống đất, tâm trạng vẫn chưa thể bình ổn.
3
Ta và Lục Hàn Thanh, có thể coi là thanh mai trúc mã.
Hắn tính cách lạnh nhạt, ít để tâm đến mọi thứ, nhưng đối với ta lại đặc biệt tốt.
Ta tính tình kiêu ngạo, kén chọn đủ điều. Hắn luôn cố tìm những thứ tốt nhất để dâng đến trước mặt ta, chỉ ta mới có, các tỷ muội khác thì không.
Khi đó, cách nhau một khoảng cách, ánh mắt thiếu niên nhìn ta chân thành, trong veo, trong mắt hắn chỉ phản chiếu bóng hình của ta.
Chỉ cần ta ngoái nhìn một lần, khóe môi hắn liền nhếch lên, ánh mắt, chân mày đều ngập tràn ý cười.
Khi đính hôn cùng hắn.
Thẩm gia khi ấy như mặt trời giữa trưa, còn Lục gia thì nhân khẩu thưa thớt, chỉ giữ được một chức tước cha truyền con nối.
Nhưng ta không để tâm đến điều đó, bởi khi ấy, tỷ ruột của hắn đã vào cung. Tỷ tỷ của Lục gia rất thương yêu Lục Hàn Thanh, cậu em trai của mình.
Tỷ ấy chịu cảnh giày vò nơi cung cấm, còn Lục Hàn Thanh ở bên ngoài lo lắng.
May thay, trong hậu cung, thái y viện, đều có người của Thẩm gia.
Nhờ vào mối hôn sự này, Thẩm gia đã trải đường cho tỷ tỷ của hắn trở thành sủng phi, Lục gia cũng nhờ đó mà phất lên như diều gặp gió.
Vốn dĩ, đây là mối liên kết để hai nhà cùng đối phó ngoại nhân.
Không ngờ, cuối cùng, chiếc boomerang này lại giáng xuống chính người của Thẩm gia!
4
Con đường lưu đày không dễ đi.
Đi chậm một chút, liền bị ăn roi.
Trên đường, cũng có không ít ánh mắt không thiện cảm hướng về phía ta.
Chẳng có gì vui thú hơn việc sỉ nhục một quý nữ thế gia sa cơ cả.
Vương ma ma luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, sợ rằng ta sẽ gặp chuyện chẳng lành. Dù là ban đêm, bà cũng ôm chặt lấy ta, ánh mắt hung dữ quét qua những kẻ có ý đồ.
Có lẽ vì thái độ của Lục Hàn Thanh ngày hôm ấy, hoặc có lẽ vì lý do khác.
Đám vệ binh không để cho những người kia ngang nhiên gây sự với ta.
Nhờ vậy, ta được yên ổn một khoảng thời gian.
Càng xa kinh thành, một ngày nọ, khi trời tối, đến khu rừng rậm, đoàn người dừng lại nghỉ bên ngoài rừng, chờ sáng mai tiếp tục lên đường.
Ta ăn một cái bánh, uống nửa bát nước.
Vừa định nghỉ ngơi thì mắt lại giật liên hồi.
Lòng ta trào dâng bất an, Vương ma ma bảo vào rừng tiện việc, nhưng mãi vẫn chưa trở lại.
Càng chờ lâu, ta càng thêm lo lắng. Lặng lẽ nhặt một cành cây sắc giấu vào tay áo, ta lần vào rừng.
Khu rừng rậm rạp, ánh sáng lờ mờ.
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng động, mạnh dạn tiến tới.
Nhưng đột nhiên, tiếng bước chân vang lên phía sau, chưa kịp phản ứng thì đã bị một bóng người đè ngã xuống đất!
Hơi thở đàn ông phả vào tai: “Lão đại nói đúng thật, chỉ cần bắt được mụ già này, không sợ con quý nữ kia không chịu chui vào lưới!”
“Hừ hừ hừ!”
Ngay lúc đó, hai người nữa từ bốn phía bước ra, một kẻ túm lấy Vương ma ma.
Dưới ánh trăng yếu ớt, ta nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Vương ma ma, bà lắc đầu liên tục, ra sức ngăn cản ta.
“Không hổ là quý nữ của đại gia tộc, người đúng là thơm thật!”
Tên đàn ông đè lên người ta hít một hơi sâu, chuẩn bị xé toạc y phục của ta.
Ta không vùng vẫy, thấy vậy, bọn chúng nhìn nhau cười, buông Vương ma ma ra, tay xoa xoa đầy dâm ô, tiến về phía ta:
“Nói hay thế, chẳng phải cũng là kẻ có tình lang sao? Chắc gì chưa từng lén lút với—”
Hắn chưa kịp nói hết câu thì một tiếng hét chói tai vang lên.
Ta đã đâm cành cây sắc nhọn vào cổ hắn. Máu tươi bắn lên mặt ta, khuôn mặt trắng ngần như ma quỷ. Ta nở nụ cười, giọng nói đầy sát khí:
“Đến đây đi, cùng chết nào!”
“Tiện nhân! Ngươi dám giết huynh đệ của ta!”
Một cành cây nhỏ làm sao chống lại được hai gã đàn ông to khỏe, nhưng khi bọn chúng lao tới—
Ta rút con dao từ trong ngực kẻ đã chết.
Xoẹt!
Hai tiếng “bụp” vang lên, hai người còn lại ngã gục, mắt mở trừng trừng.
Như thể không ngờ lại chết dưới tay ta.
Người ta dính đầy máu, ướt át, tanh tưởi.
Vương ma ma sợ đến ngây người, nhìn ta như nhìn thấy quỷ.
Trước đây, tuy ta kiêu ngạo, nhưng ngay cả một con thỏ cũng không dám giết.
Hiện tại, ta lại giết liền ba mạng người.
Ta ngây dại nhìn đôi tay mình, trong bóng tối của đêm, đôi tay giờ đây đã hơi thô ráp, lại đầy máu đặc quánh, vẫn đang run rẩy.
Cảm giác như cơ thể vừa mới khôi phục lại tri giác, cánh tay ta không ngừng co giật, dạ dày quặn thắt. Nhưng trong nỗi sợ hãi, ta lại bỗng thấy một niềm khoái cảm lạ kỳ.