Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01.

Tôi luôn cho rằng mình và Lục Tỉnh là hình mẫu vợ chồng yêu thương nổi tiếng trong vùng.

Về công, sau khi anh ấy tiếp quản nhà máy dệt bông thua lỗ từ tay cha tôi, tôi lui về tuyến sau, toàn lực giúp anh ấy chạy bán hàng, hòa mình vào dòng chảy kinh tế thị trường.

Về tư, chúng tôi đã kết hôn hơn 20 năm, con trai duy nhất đậu vào biên chế giáo viên trung học trọng điểm, con dâu lại là nữ sinh đại học đầu tiên của làng.

Cho đến khi tôi có một giấc mơ.

Trong mơ, tôi sẽ ch .t vì một vụ t ai n.ạn xe kỳ lạ, sau khi ch .t, Lục Tỉnh rước cháu gái tôi – Trần Kiều Nhụy về nhà làm nữ chủ nhân.

Sau khi Trần Kiều Nhụy vào cửa, cô ta bắt đầu hành hạ con trai và con dâu tôi, thậm chí bán cả cháu gái tôi…

Mà tất cả những điều ấy, đều là do chồng tôi – Lục Tỉnh ngầm cho phép.

Tôi bừng tỉnh trong bóng tối, bên ngoài cửa sổ mới le lói ánh sáng đầu tiên.

Tôi không bật đèn, lặng lẽ rời giường mặc quần áo, đi đến phòng làm việc.

Những năm đầu sau khi kết hôn, Lục Tỉnh bận bịu chuyện nhà máy, thường xuyên làm thêm đến khuya.

Để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, anh ấy chủ động đặt một chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc, về trễ thì ngủ luôn ở đó.

Lâu dần thành thói quen.

Mấy năm nay, chúng tôi gần như không ngủ chung.

Thế mà trong giấc mơ của tôi, sau khi tái hôn với Trần Kiều Nhụy, anh ấy lại cùng cô ta ngủ chung một giường, ngay cả chăn cũng không hề tách riêng.

Lục Tỉnh bằng tuổi anh trai tôi, còn Trần Kiều Nhụy lại nhỏ hơn con trai tôi 2 tuổi.

Tôi không tài nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc họ nảy sinh tình cảm với nhau từ khi nào.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc, nhìn người đàn ông đang ngủ say với gương mặt dịu dàng, chỉ thấy mọi thứ quá mức nực cười.

Tôi không biết mình đã đứng ở ngưỡng cửa bao lâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngoài phòng khách kéo tôi về thực tại.

Con dâu tôi dậy sớm, chạy từ trên lầu xuống trước tôi để bắt máy.

Nó vui vẻ gọi một tiếng “Kiều Nhụy”, rồi nụ cười trên mặt cứ thế không tắt nổi.

Con dâu tôi và Trần Kiều Nhụy là bạn học từ trung học, quan hệ thân thiết, thường xuyên qua lại.

Tôi vốn không định can thiệp, nhưng giấc mộng hoang đường kia khiến tim tôi nhói lên.

Tôi vừa định mở lời, thì trên lầu chợt vang lên tiếng khóc chói tai của cháu gái.

Sắc mặt con dâu tôi tái đi, vội vã chạy lên lầu.

Trong phòng ngủ của con trai và con dâu.

Cháu gái đã được con trai tôi bế lên dỗ dành trong lòng, khi nhìn thấy chúng tôi, nó đầy vẻ áy náy.

Nói rằng mình không trông chừng cẩn thận khiến Viên Viên ngã từ trên giường xuống.

Tôi và con dâu bước nhanh đến, thấy trán cháu đỏ ửng cả một mảng, nước mắt vẫn lưng tròng rơi lã chã.

Con dâu tôi đau lòng không chịu nổi, ôm lấy con bé, nói không đi trung tâm thương mại nữa.

“Mẹ, chắc giờ Kiều Nhụy đã ra khỏi nhà rồi, hay mẹ đi thay con một chuyến nhé. Mấy hôm nữa nhà mình có khách, mẹ cũng sắm thêm bộ đồ mới đi ạ.”

Nghe lời nó, tim tôi bỗng đập mạnh một cái.

Trong mơ, chính vì chuyện này mà tôi mới ra khỏi nhà.

Sao có thể trùng hợp như vậy chứ…

02

Sau bữa sáng, tài xế của Lục Tỉnh đã chờ sẵn ngoài cổng.

Biết tôi định ra ngoài, anh ta chủ động hỏi có muốn đi cùng xe hay không.

Xưởng dệt bông chỉ cách trung tâm thương mại một con phố.

Tôi nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra trong giấc mộng, vốn định từ chối.

Nhưng Lục Tỉnh, người xưa nay luôn lạnh nhạt với tôi, lại thản nhiên lên tiếng:

“Cuối năm sắp đến rồi, em cũng nên sửa soạn một chút, mua bộ đồ mới mang không khí Tết.”

Tôi quay đầu nhìn sang Lục Tỉnh.

Cuối cùng vẫn ngồi lên xe.

Nhưng tôi không xuống tại ngã rẽ nơi gặp chuyện như trong mộng.

Mà yêu cầu tài xế đưa tôi đến cổng khác của trung tâm thương mại.

Lục Tỉnh tỏ vẻ không vui:

“Dùng xe công vào việc riêng vốn không nên, em làm quá rồi đấy.”

Hắn nhất quyết muốn tôi xuống ở lối thường lệ.

Tôi không xuống.

Ngay cả tài xế cũng cảm thấy bầu không khí có phần gượng gạo, quay đầu nhìn Lục Tỉnh, dè dặt lên tiếng:

“Xưởng trưởng, cuộc họp sáng nay của ngài là mười giờ, chúng ta đưa phu nhân đi cũng vẫn kịp mà.”

Lời của tài xế khiến Lục Tỉnh vô thức nhíu mày.

Hắn vẫn đang chờ tôi tự động từ bỏ yêu cầu của mình.

Khi phía sau vang lên tiếng còi xe, tôi bất giác quay đầu lại, liền thấy chiếc xe đã đâm chết tôi trong mộng lao vút qua giữa lòng đường.

Tôi trừng trừng nhìn chằm chằm vị trí ghế lái của chiếc xe ấy. Vì tốc độ quá nhanh, chỉ lờ mờ thấy được người kia mặc một chiếc áo khoác màu lạc đà mới nhất – là phụ nữ.

Đến khi tôi thu lại ánh mắt, dường như nghe thấy một tiếng thở dài vang lên bên tai.

Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Lục Tỉnh:

“Tiểu Trương, đến cổng khác đi.”

Suốt dọc đường, không khí trong xe nặng nề đến ngột ngạt.

Dù Lục Tỉnh không nói thêm lời nào, sắc mặt hắn vẫn luôn lạnh lùng.

Tiểu Trương mấy lần liếc nhìn kính chiếu hậu, ngồi thẳng đơ, nín thở chẳng dám lên tiếng.

Tôi quay sang nhìn gương mặt nghiêng sắc bén của Lục Tỉnh, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

Nghĩ đến chiếc xe vừa lao vút qua kia, nghĩ đến chuyện nếu ban nãy tôi không cố chịu áp lực mà kéo cửa xe xuống…

Tôi nhắm mắt thật chặt, không dám nghĩ thêm nữa.

Khi xe dừng lại phía sau trung tâm thương mại, tôi quay sang Tiểu Trương nói lời cảm ơn.

Sau đó lại nhìn về phía Lục Tỉnh với vẻ áy náy:

“Em không cố ý làm mất thời gian của anh, đừng giận em nữa.”

Sắc mặt Lục Tỉnh đã sớm khôi phục như thường, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi, môi mỏng khẽ mở:

“Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”

Tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ:

“Biết rồi, Lục xưởng trưởng.”

Không khí dường như dịu đi, tôi đứng ở ngã tư trông theo chiếc xe rời đi mới từ từ thu lại nụ cười trên môi.

Lục Tỉnh là người thâm trầm kín đáo, tôi không muốn để hắn nhìn ra bất kỳ điểm nào bất thường nơi tôi.

03

Tôi chưa chờ được bao lâu ở chỗ hẹn thì đã thấy Trần Kiều Nhụy bước về phía này, trên người là chiếc áo khoác phong cách Hồng Kông trông vô cùng phóng khoáng.

Chính là chiếc áo màu lạc đà mà tôi thấy tài xế chiếc xe kia mặc.

Hết lần này đến lần khác những điều trong mộng được kiểm chứng, khiến tim tôi như rơi thẳng xuống đáy vực.

Tôi có thể khẳng định, giấc mơ đêm qua chính là lời cảnh báo mà ông trời gửi đến tôi.

Nhưng người qua lại với Lục Tỉnh… sao lại là Trần Kiều Nhụy?

Nó là cháu ruột tôi, là đứa tôi nuôi lớn bằng chính tay mình cơ mà.

Anh trai và chị dâu bận rộn công việc, trong nhà không có ai chăm con, tôi liền đưa Trần Kiều Nhụy – bằng tuổi con trai tôi – về nhà nuôi chung từ bé.

Tôi luôn đối xử với nó và con trai mình không hề phân biệt, trước khi đi học tiểu học, nó vẫn luôn gọi tôi là “mẹ”, đến tận sau này tôi kiên quyết sửa, nó mới chịu đổi gọi là “cô”.

Tình cảm giữa chúng tôi vốn vô cùng sâu đậm, tôi thậm chí đã lặng lẽ lấy tiền tích cóp nhiều năm để chuẩn bị đồ cưới cho nó, định bụng chờ ngày nó thành thân sẽ tặng.

Tôi thật không ngờ, người tôi xem là ruột thịt thân thiết nhất, người chồng tôi từng đầu gối tay ấp… lại có thể liên thủ hại tôi đến chết.

Nghĩ đến đây, lòng tôi trào dâng vị đắng.

Trần Kiều Nhụy ngó nghiêng xung quanh mấy lần, đến khi trông thấy tôi thì ánh mắt khựng lại rõ rệt.

“Cô?”

Nó chạy nhanh tới chỗ tôi, ánh mắt theo phản xạ liếc nhìn hai bên, như đang tìm bóng dáng ai khác.

“Cô, sao lại là cô? Dì dâu đâu ạ?”

Biết con dâu tôi vì phải trông cháu nên không đến được, ánh mắt Trần Kiều Nhụy cố tình lộ ra vài phần hụt hẫng và thất vọng.

“Dì dâu lại cho cháu leo cây nữa rồi. Đã hẹn kỹ càng rồi mà sao lại lật kèo được chứ.”

Dù nó cố gắng che giấu, nhưng tôi vẫn bắt được tia hoảng loạn vừa thoáng qua trong đáy mắt nó.

Chớp mắt, đầu óc tôi rơi vào mông lung.

Chẳng lẽ tôi đã hiểu sai?

Người Trần Kiều Nhụy hẹn ban đầu là con dâu tôi, còn chuyện cháu gái ngã xuống giường chỉ là trùng hợp, nên mới khiến tôi thay con dâu đến đây?

Nếu là con dâu tôi đi nhờ xe Lục Tỉnh, con bé chắc chắn sẽ không dám yêu cầu tài xế đưa đến trung tâm thương mại, nó nhất định sẽ xuống xe ở lối rẽ kia.

Nghĩ đến đây, lưng tôi túa ra một lớp mồ hôi lạnh.

Lại nhìn sang Trần Kiều Nhụy, trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh tượng năm con trai tổ chức hôn lễ.

Khi ấy tôi dẫn Kiều Nhụy đi dạo trung tâm thương mại để chọn đồ trang sức cưới cho con dâu, nó còn đùa cợt hỏi tôi một câu:

“Cô ơi, nếu con làm con dâu cô, liệu cô có mua cho con món đắt tiền hơn không?”

Lúc đó tôi còn cười nó ngốc, anh em làm sao mà kết hôn được.

Thế mà nó lại níu tay áo tôi, nũng nịu không chịu buông:

“Thời xưa chuyện kết thân trong họ nhiều lắm, cô mau nói con nghe đi, con có phải là người quan trọng nhất trong lòng cô không? Đừng để ai vượt mặt con nha.”

Tôi bị nó chọc cho cười phá lên:

“Đương nhiên rồi, trong lòng cô, con mãi mãi là người đứng đầu.”

“Nhưng trong lòng biểu ca thì vợ ảnh chắc chắn là số một rồi.”

Khi ấy, Trần Kiều Nhụy lộ vẻ thất vọng, lẩm bẩm một câu nhỏ xíu:

“Biểu ca là người tốt như vậy, Phùng Ánh Thu đúng là có phúc phần.”

Lúc đó tôi chỉ thấy nó còn trẻ con, nghĩ lại bây giờ… dường như có điều gì đó từng nhen nhóm ngay từ khi ấy.