Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01
Tôi luôn nghĩ mình và Lục Tỉnh là cặp đôi mẫu mực trong làng xóm, vợ chồng đồng lòng.
Về công việc, sau khi anh ấy tiếp quản nhà máy dệt thua lỗ từ tay cha tôi, tôi lui về tuyến sau, một lòng hỗ trợ anh đi giao dịch, hòa mình vào dòng chảy của nền kinh tế thị trường.
Về tình cảm, chúng tôi đã kết hôn hơn hai mươi năm, con trai duy nhất thi đậu vào biên chế giáo viên trường trọng điểm, con dâu là nữ sinh đại học đầu tiên của làng.
Cho đến khi tôi có một giấc mộng.
Trong mơ, sau khi tôi ch.t vì một vụ tai nạn giao thông kỳ quái, sau đó Lục Tỉnh cưới cháu gái bên ngoại của tôi– Trần Kiều Nhụy về làm bà chủ trong nhà.
Cô ta hành hạ con trai con dâu tôi, còn bán cháu gái tôi đi…
Và tất cả những điều đó… đều được chồng tôi, Lục Tỉnh, mặc nhiên cho phép.
Tỉnh dậy, trời ngoài cửa sổ mới vừa hửng sáng.
Tôi không bật đèn, lặng lẽ mặc quần áo đi đến phòng làm việc.
Những năm đầu sau khi kết hôn, Lục Tỉnh vì bận việc ở xưởng, thường tăng ca đến khuya.
Để không làm phiền tôi ngủ, anh chủ động đặt một chiếc giường trong phòng làm việc, về muộn thì ngủ luôn ở đó.
Lâu dần thành thói quen.
Những năm gần đây, chúng tôi gần như không còn nằm chung giường.
Thế nhưng trong giấc mơ kia, anh ấy và cháu gái tôi – Trần Kiều Nhụy sau khi kết hôn lại ngủ cùng một giường, thậm chí chăn cũng không tách đôi.
Lục Tỉnh bằng tuổi anh trai tôi, còn Trần Kiều Nhụy thì nhỏ hơn cả con trai tôi hai tuổi.
Tôi không thể tưởng tượng nổi… bọn họ bắt đầu nảy sinh tình cảm từ khi nào.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc, nhìn người đàn ông đang ngủ với nét mặt hiền hòa, chỉ thấy mọi chuyện thật quá nực cười.
Tôi không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên chói tai, kéo tôi ra khỏi cơn mộng.
Con dâu dậy sớm nhanh chân hơn tôi, từ trên lầu chạy xuống bắt máy.
Cô ấy hào hứng gọi một tiếng: “Kiều Nhụy!”, sau đó nụ cười liền không tắt nổi trên mặt.
Con dâu và Trần Kiều Nhụy là bạn học từ thời trung học, tình cảm rất tốt, bình thường qua lại thân thiết.
Tôi vốn không định xen vào, nhưng giấc mơ quái dị kia khiến tim tôi cứ mãi thấp thỏm.
Tôi đang định lên tiếng.
Thì từ trên lầu bỗng vang lên tiếng cháu gái khóc thét chói tai.
Sắc mặt con dâu tái hẳn, vội vàng chạy lên.
Trong phòng ngủ của vợ chồng con trai.
Cháu gái đã được con trai tôi bế lên dỗ dành trong lòng, thấy chúng tôi vào thì lộ rõ vẻ áy náy.
Nó bảo là do không trông chừng kỹ, để bé Viên Viên lăn từ trên giường xuống.
Tôi và con dâu vội bước tới, thấy trán cháu đỏ bừng sưng vù, nước mắt lăn dài, vừa khóc nức nở vừa thút thít.
Con dâu đau lòng quá, ôm lấy con bé, nói sẽ không đi trung tâm thương mại nữa.
“Mẹ, chắc giờ Kiều Nhụy cũng ra khỏi nhà rồi, hay mẹ đi giúp con một chuyến nha? Mấy hôm nữa nhà mình có khách, mẹ tiện thể mua thêm bộ đồ mới cho mình luôn.”
Tôi nghe vậy mà tim chợt run lên.
Trong giấc mơ… chính là vì chuyện này mà tôi đã rời khỏi nhà.
Thật trùng hợp… quá trùng hợp.
02
Sau bữa sáng, tài xế của Lục Tỉnh đã đợi sẵn bên ngoài cổng.
Biết tôi sắp ra ngoài, anh ta chủ động hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Nhà máy dệt chỉ cách trung tâm thương mại một con phố.
Tôi nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trong giấc mơ, vốn định từ chối.
Nhưng Lục Tỉnh xưa nay luôn hờ hững với tôi lại nhàn nhạt lên tiếng: “Sắp đến Tết rồi, em cũng nên sắm sửa chút đồ năm mới cho tươi tắn.”
Tôi quay đầu nhìn Lục Tỉnh.
Cuối cùng vẫn lên xe.
Nhưng tôi không xuống ở ngã rẽ trong giấc mơ đã gặp chuyện.
Tôi yêu cầu tài xế chở mình đến cửa sau của trung tâm thương mại.
Lục Tỉnh tỏ vẻ không hài lòng: “Lấy xe công đi việc riêng vốn đã không nên, em quá đáng rồi đấy.”
Anh nhất quyết bắt tôi xuống ở ngã rẽ quen thuộc.
Tôi không xuống.
Đến cả tài xế cũng nhận ra không khí có phần lúng túng, anh ta nghiêng đầu nhìn Lục Tỉnh, dò xét nói một câu:
“Giám đốc, cuộc họp sáng của ngài là mười giờ. Vẫn còn kịp đưa phu nhân đi một chuyến ạ.”
Lời của tài xế khiến Lục Tỉnh theo phản xạ nhíu mày.
Anh vẫn chờ tôi chủ động từ bỏ yêu cầu.
Khi phía sau vang lên tiếng còi inh ỏi, tôi giật mình ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy chiếc xe trong giấc mộng đã đâm chết tôi đang lao vút qua giữa đường.
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào vị trí tài xế trong xe kia. Do tốc độ quá nhanh, tôi chỉ kịp thấy lờ mờ dáng người đó—mặc chiếc áo măng tô màu lạc đà kiểu mới nhất, là một người phụ nữ.
Khi thu ánh mắt về, tôi dường như nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng thở dài.
Ngay sau đó là giọng trầm thấp của Lục Tỉnh.
“Tiểu Trương, đến cửa sau.”
Suốt quãng đường còn lại, bầu không khí trong xe cực kỳ nặng nề.
Lục Tỉnh không nói thêm câu nào, nhưng nét mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ.
Tiểu Trương thỉnh thoảng liếc gương chiếu hậu nhìn bóng tôi ngồi ngay ngắn, thậm chí không dám thở mạnh.
Tôi quay đầu nhìn nghiêng sang khuôn mặt sắc lạnh của Lục Tỉnh, chỉ thấy lòng mình lạnh toát.
Nghĩ đến chiếc xe vừa lướt qua, nghĩ đến nếu vừa rồi tôi không kiên quyết giữ vững, mở cửa bước xuống thì…
Tôi lập tức nhắm mắt lại thật chặt, không dám nghĩ thêm nữa.
Xe dừng ở phía sau trung tâm thương mại, tôi quay sang cảm ơn Tiểu Trương.
Sau đó lại nhìn Lục Tỉnh bằng vẻ mặt áy náy.
“Em không cố ý làm lỡ thời gian của anh đâu, đừng giận em nữa nhé.”
Sắc mặt Lục Tỉnh đã trở lại bình thường, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ động:
“Chỉ lần này thôi, lần sau đừng như vậy nữa.”
Tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Biết rồi, Giám đốc Lục.”
Không khí dường như dịu lại, tôi đứng ở đầu phố nhìn theo chiếc xe rời đi mới thu lại nụ cười trên mặt.
Lục Tỉnh là người thâm sâu khó lường, tôi không muốn để anh nhận ra bất kỳ điều gì bất thường từ tôi.
03
Chờ chưa được bao lâu ở chỗ đã hẹn, tôi liền thấy Trần Kiều Nhụy mặc một chiếc áo khoác kiểu Hồng Kông phong cách phóng khoáng đi về phía này.
Chiếc áo đó chính là kiểu măng tô màu lạc đà mà tôi đã nhìn thấy tài xế mặc trong giấc mơ.
Liên tiếp những chi tiết trùng khớp khiến lòng tôi rơi xuống đáy vực.
Tôi có thể khẳng định giấc mơ đêm qua là lời cảnh báo mà ông trời dành cho tôi.
Nhưng người có quan hệ mờ ám với Lục Tỉnh, tại sao lại là Trần Kiều Nhụy?
Con bé là cháu ruột mà tôi tự tay nuôi nấng từ nhỏ.
Vì anh chị trai gái đều bận công tác, trong nhà không ai chăm sóc trẻ nhỏ, tôi đã đón Trần Kiều Nhụy – người cùng tuổi với con trai tôi – về nhà nuôi lớn.
Tôi đối xử với nó và con trai chưa từng thiên vị, trước khi vào tiểu học, con bé còn gọi tôi là “mẹ”, mãi đến khi tôi kiên trì sửa lại, nó mới chịu gọi “dì”.
Tình cảm giữa chúng tôi rất sâu đậm, tôi thậm chí còn lấy tiền dành dụm suốt nhiều năm chuẩn bị sẵn của hồi môn cho nó, chỉ chờ đến ngày cưới sẽ trao tận tay.
Tôi không thể nào ngờ được, người mà tôi xem là thân thiết nhất, lại cùng người chồng mà tôi đã sống chung bao năm trời muốn hợp lực hại chết tôi.
Nghĩ đến đây, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Trần Kiều Nhụy mấy lần đưa mắt tìm kiếm, đến khi nhìn thấy tôi thì ánh mắt lập tức khựng lại.
“Dì ơi?”
Nó chạy đến gần tôi, nhưng ánh mắt lại vô thức đảo quanh, như đang tìm xem có ai khác không.
“Dì, sao lại là dì đến? Còn Ảnh Thu đâu ạ?”
Nghe tôi nói con dâu vì phải trông cháu nên không thể đến, trong mắt Trần Kiều Nhụy cố tình lộ ra chút tiếc nuối thất vọng.
“Ảnh Thu lại cho em leo cây à? Rõ ràng đã hẹn rồi mà sao có thể đổi ý được chứ.”
Dù cố che giấu nhưng tôi vẫn bắt được ánh nhìn hoảng loạn thoáng qua trong mắt nó.
Trong phút chốc, tôi rơi vào mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Chẳng lẽ tôi đã nghĩ sai rồi?
Người mà Trần Kiều Nhụy hẹn vốn dĩ là con dâu, Viên Viên ngã khỏi giường chỉ là ngoài ý muốn, nên mới đổi lại là tôi đến gặp thay.
Nếu con dâu đi nhờ xe của Lục Tỉnh, nhất định sẽ không dám yêu cầu tài xế đưa đến trung tâm thương mại, chắc chắn sẽ xuống xe ở ngã rẽ kia.
Nghĩ đến đây, lưng tôi bất giác ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc nhìn lại Trần Kiều Nhụy, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng năm con trai tôi kết hôn.
Hôm đó tôi dẫn Kiều Nhụy đi trung tâm thương mại chọn trang sức vàng cho con dâu, nó bỗng đùa hỏi tôi một câu:
“Dì, nếu con làm con dâu dì, dì có mua đồ đắt hơn cho con không?”
Khi đó tôi còn cười trêu nó ngốc, làm gì có chuyện anh em họ lấy nhau.
Nó lại níu tay áo tôi nũng nịu không tha:
“Ngày xưa chuyện họ hàng kết hôn có gì lạ đâu mà! Dì nói thật đi, trong lòng dì con có phải là người quan trọng nhất không? Ai cũng không được vượt mặt con hết!”
Tôi bị nó chọc đến cười nghiêng ngả.
“Đương nhiên rồi, trong lòng dì, con mãi mãi là số một.”
“Nhưng trong lòng anh họ thì vợ ảnh mới là nhất.”
Trần Kiều Nhụy khi ấy thoáng vẻ thất vọng, nhỏ giọng thì thầm:
“Anh họ tốt như vậy, Phùng Ảnh Thu đúng là có phúc.”
Khi đó tôi chỉ thấy con bé trẻ con, giờ nghĩ lại, dường như có một mầm mống gì đó đã manh nha từ lâu…
04
Cả ngày hôm đó tôi âm thầm quan sát Trần Kiều Nhụy, con bé thỉnh thoảng lại thất thần.
Mấy lần dò hỏi tôi về tung tích của con dâu, ánh mắt láo liên như đang tính toán điều gì.
Về đến nhà, tôi gọi vợ chồng con trai vào phòng.
Nhân lúc Lục Tỉnh chưa về, tôi nói cho hai đứa biết giấc mộng tối qua – giấc mộng mà cả nhà ta bị hãm hại.
Nhưng tôi không nói rõ ai là người hại tôi.
Con trai con dâu tuy đã lập gia đình, có con nhỏ, nhưng dù sao cũng chưa va vấp nhiều, dễ để lộ cảm xúc trước mặt người khác.
Trước khi xác định được Lục Tỉnh và Trần Kiều Nhụy có mối quan hệ mờ ám, tôi muốn mình gánh hết phần lo nghĩ.
“Mẹ, mẹ đừng tự dọa mình nữa, giấc mơ vốn đâu đáng tin đâu ạ.”
Con dâu nhanh chóng lên tiếng an ủi, con trai cũng bảo tôi đừng mê tín.
Tôi trừng mắt nhìn nó:
“Mẹ không chỉ mơ thấy bản thân gặp chuyện, cả vợ con, cháu gái của mẹ đều xảy ra bất trắc. Cả con cũng…”
Nói đến đây, nước mắt tôi trào ra, những cảnh tượng kinh hoàng đó thật sự khiến tôi không dám nhớ lại.
“Lục Hướng Đông, mẹ nói những lời này không phải để con tin giấc mơ thành thật, mà là để cảnh tỉnh tụi con – phải biết đề phòng người và việc xung quanh.”
“Chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện xấu xảy ra. Mẹ có trách nhiệm bảo vệ con và Ảnh Thu, tụi con càng phải có trách nhiệm bảo vệ Viên Viên.”
Con trai con dâu bị vẻ mặt nghiêm nghị của tôi làm cho giật mình.
Sau đó cả hai đều gật đầu liên tục.
Con trai hỏi: “Vậy ba thì sao ạ? Mình có nên nói với ba không?”
Nó nghĩ điều tôi lo là có người cố tình gây tai nạn cho tôi, đâu biết người mà tôi muốn đề phòng lại chính là ba nó – Lục Tỉnh.
Tôi lắc đầu: “Ba con bận nhiều việc, mình đừng làm phiền ông ấy. Chúng ta chỉ cần chú ý hơn, giúp ông ấy để ý xung quanh là được.”
Lục Tỉnh ra vào đều có tài xế và trợ lý đi cùng, con trai con dâu cũng không phản đối quyết định của tôi.
Dặn dò xong, tôi đưa túi đồ mua ở trung tâm thương mại cho con dâu, bảo rằng trong đó có vài bộ nội y là Trần Kiều Nhụy tặng, bảo con bé cất kỹ.
Không ngờ con dâu vừa mang đồ lên lầu chưa được bao lâu đã hốt hoảng chạy xuống, tìm tôi nói:
“Mẹ, may mà con nghe mẹ dặn, kiểm tra kỹ từng cái một. Trong đống nội y đó, con tìm thấy một cây kim thép.”
Tôi nghe mà lạnh cả người.
Tôi cầm cây kim ra soi dưới đèn, phát hiện đầu kim mơ hồ có vết máu khô.
Tôi chợt nhớ lại lần họp lớp đầu năm nay, có một bạn từng du học nước ngoài kể cho chúng tôi nghe đủ chuyện bên đó, trong đó có cả những chuyện bẩn thỉu ít ai biết.
Có người sau khi nhiễm HIV đã hút máu chính mình rồi bơm vào đầu kim, giấu trong các nơi công cộng. Nếu ai vô tình bị đâm phải, sẽ có nguy cơ lây bệnh. Người ta gọi đó là “trả thù xã hội”.
Trần Kiều Nhụy vốn hoạt bát, quen biết rất nhiều bạn bè từng du học.
Tôi còn đang sững người thì con dâu chủ động lên tiếng xoa dịu không khí:
“Mẹ, chắc là nhân viên bán hàng vô tình để quên trong lúc may vá thôi. Mình đừng tự làm mình sợ nữa.”
Tôi nhìn gương mặt dịu dàng của con bé, trong đầu lại hiện lên nụ cười rạng rỡ của Trần Kiều Nhụy.
Một người là cháu gái do tôi tự tay nuôi lớn.
Một người là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng.
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt.
Nhưng giờ đây, mu bàn tay đã mục nát.
Tôi không thể tiếp tục để mất lòng bàn tay.
Tôi dứt khoát nói:
“Báo công an.”