Chương 1
Cập nhật: 3 tuần trước
1
Khi tôi xuất hiện trong đầu nữ chính bị ngược, cô ta hoảng đến mức quên cả khóc.
Cô hỏi tôi: “Cậu là ai?”
Tôi đáp luôn: “Vừa nãy cô nhu nhược đến mức làm tôi phát cáu.”
Giản Anh im bặt, đôi mắt to ầng ậc nước vô tội nhìn xa xăm, khe khẽ nói: “Xin lỗi.”
Vài phút trước.
Chồng, ba, và em gái cô ta lần lượt gọi điện.
Ai cũng đưa ra mệnh lệnh khác nhau.
Chồng cô ta bắt cô quay về, nếu không sẽ rút ống thở của mẹ cô.
Ba cô ta bắt cô xin lỗi chồng, nếu không sẽ bán căn nhà mẹ cô để lại.
Em gái cô ta thì bảo cô cút đi cho khuất mắt, vì con bé yêu chồng cô và cho rằng cô không xứng.
Ngoài khóc lóc yếu ớt, buông vài lời vô nghĩa chỉ khiến bọn họ càng đắc ý, cô ta chẳng làm được gì.
Cô ta chịu được uất ức này.
Tôi thì không, hệ thống đại gia tụi tôi chưa bao giờ biết chịu thiệt.
Tôi xuất hiện trong đầu cô ta, dứt khoát uy hiếp luôn.
“Xin lỗi vô dụng, đi tát hết tụi nó cho tôi. Mỗi cái tát mười ngàn, không thì tôi cho cô ăn điện!”
Giản Anh ngơ ngác: “Tôi… tôi không dám.”
Tôi không nể nang mà ch.ích đ.iện cô ta một phát.
“Lớn giọng lên coi! Cô nhịn đói hả?”
Giây sau, cô ta xỉu.
Vì hai ngày rồi cô ta chưa ăn gì.
Tôi: “…”
2
Giản Anh xỉu chưa bao lâu, bệnh viện đã gọi cho Cố Tuần Sinh.
Tuy không mấy vui vẻ, nhưng hắn vẫn tới.
Lúc Giản Anh ngủ, ánh mắt hắn nhìn cô vừa sâu lắng vừa lo lắng.
Nhưng ngay khi cô tỉnh lại, đầu hắn như bị rác nhét vào, lập tức đổi sang vẻ mặt khó ưa.
“Phiền cô tự lo cho mình đi, tôi rất bận, không rảnh chơi mấy trò trẻ con này với cô.”
Giản Anh nghẹn một hơi, khẽ nói: “Tôi biết rồi… tôi không biết họ sẽ gọi cho anh.”
Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, ngay trước mặt Cố Tuần Sinh, xóa số hắn khỏi danh bạ.
Từ giờ, số điện thoại của hắn trở thành người lạ, dù cô có chết ngoài đường, cũng sẽ không ai gọi cho hắn nữa.
Ánh mắt Cố Tuần Sinh tối sầm, càng khó chịu.
“Đã là người lạ rồi, tiền chữa bệnh cho mẹ cô, tự mà lo liệu. Đừng tới phiền tôi nữa. Còn nữa, bảo ba cô sớm trả lại hai chục triệu cho tôi.”
Tay Giản Anh khựng lại, lí nhí: “Tôi sẽ cố hết sức, xin anh cho thêm thời gian.”
Cố Tuần Sinh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, im lặng rất lâu, rồi xoay người tức tối bỏ khỏi phòng bệnh.
Giản Anh khẽ thở phào một cái.
Nhưng ngay sau đó lại cúi đầu chán nản, nước mắt rưng rưng lặng lẽ rơi xuống từng giọt.
Cô chợt nhớ ra điều gì, lấy lại tinh thần nhắn tin cho ba:【Ba, khi nào trả tiền cho Cố Tuần Sinh? Ít nhất có thể trả trước một phần không?】
Ngay giây sau, ba cô gọi tới.
“Con lại chọc giận Cố Tuần Sinh nữa à? Không phải bảo con xin lỗi người ta rồi sao?”
“Đúng là vô dụng, một người phụ nữ đến chồng mình cũng không giữ nổi.”
“Ba không có tiền, không định trả. Nếu muốn trả thì chỉ còn cách bán căn nhà mẹ con để lại thôi, con tự tính đi.”
Giản Anh tức đến đỏ mắt, cố nén nghẹn ngào, lên tiếng phản bác: “Đó là nhà mẹ để lại cho con, dù có bán thì tiền cũng phải do con giữ.”
“Nhà đứng tên ba, ba muốn làm gì thì làm. Con mau xin lỗi Cố Tuần Sinh đi, đừng có khiến người ta nổi giận nữa, không thì đừng trách hậu quả.”
Điện thoại cúp máy.
Giản Anh lại bật khóc thành tiếng.
Tôi lạnh lùng đứng nhìn.
Tôi vừa mới xin được quyền truy cập, xem được một phần thông tin của nam nữ chính.
Căn nhà đó đúng là mẹ cô ta để lại.
Nhưng sau khi mẹ cô ta thành người thực vật, ba cô ta viện cớ chữa bệnh để lừa lấy căn nhà, rồi từ đó không đoái hoài gì đến mẹ cô ta nữa.
Sau lại còn kiện ra toà để ly hôn, rồi cưới vợ mới.
Giản Anh nhìn thấu bộ mặt của ông ta, nên khi trưởng thành liền đưa mẹ rời đi, cố gắng sống sót trong khó khăn.
Về sau vô tình gặp Cố Tuần Sinh.
Ba cô ta biết chuyện thì nhanh chóng đẩy Giản Anh lên giường hắn.
Vậy là hai người kết hôn.
Cuộc hôn nhân bắt đầu trong ô nhục, rồi từ từ trượt xuống vũng bùn của bi kịch.
Cố Tuần Sinh khinh thường nhân cách của ba cô, cũng coi thường Giản Anh vì cái cách cô bước vào cuộc đời hắn.
Hắn luôn giữ thái độ kẻ bề trên với cả hai.
Hắn yêu Giản Anh, nhưng không chịu cúi đầu bắt đầu lại.
Hắn ghét ba cô, nhưng vẫn lợi dụng ông ta để ép cô không còn đường lui, buộc cô phải nhún nhường, phải nép dưới cánh của hắn.
Đợi đến khi Giản Anh bị dồn đến mức tâm lý sụp đổ, hắn lại bắt đầu hối hận, mở màn cuộc đuổi theo tình cũ.
Còn về Giản Anh, tài liệu cho thấy cô thật lòng yêu Cố Tuần Sinh.
Hắn lớn hơn cô vài tuổi, hai người từng sinh hoạt chung trong một câu lạc bộ ở trường, lúc đó hắn đang bàn giao công việc để tốt nghiệp.
Nhưng những chuyện về hắn sau này vẫn được truyền tụng, trở thành nguồn cảm hứng cho cô suốt nhiều năm.
Cô coi hắn là hình mẫu, đặt mục tiêu trở thành người như hắn.
Nhưng đời chẳng như mơ.
Cố Tuần Sinh sau này vẫn xuất sắc như cũ, còn cô lại rơi vào cảnh không nhà, không chốn dung thân.
Rồi gia đình cô chen vào, hiểu lầm chồng chất.
Tuy kết cục sau cùng là một cái kết viên mãn.
Nhưng giữa chừng, Giản Anh sẽ phải chịu không biết bao nhiêu uất ức.
Giản Anh có chịu được không tôi không biết.
Tôi thì không.
Hệ thống đại gia tụi tôi không bao giờ chấp nhận bị ức hiếp.
Tôi đợi Giản Anh khóc xong, mới lạnh nhạt hỏi: “Cô khóc gì chứ?”
“Xin lỗi.”
“Mẹ cô chữa bệnh cần bao nhiêu?”
“Khoảng vài triệu.”
“Không nhiều nhặn gì. Cũng chỉ bằng mấy cái túi xách mà Cố Tuần Sinh mua cho em gái hắn, bằng một món trang sức mà ba cô tặng vợ mới, bằng cái ô tô mà em gái cô tậu thôi. Ai cũng có tiền, sao đến cô lại nghèo như vậy? Chẳng lẽ họ chưa bao giờ coi cô là người nhà hay người yêu à?” Giản Anh khóc còn dữ hơn.
“Cậu ch.ích đi.ện chết tôi đi còn hơn nói như vậy, huhu.”
“Được thôi!”
Tôi ‘bép’ một cái, c.hích đ.iện cho cô ta xỉu luôn.
Giản Anh: “……”
3
Đến khi Giản Anh mơ màng tỉnh lại thì đã sang ngày hôm sau.
Lần này, mặt Cố Tuần Sinh còn đen hơn cả hôm qua.
Hắn nắm chặt lấy cánh tay Giản Anh.
“Cô nghĩ tự hành hạ bản thân thì tôi sẽ thương xót sao? Một người đàn bà không biết quý trọng bản thân thì chẳng xứng đáng được ai yêu cả. Tôi cảnh cáo cô, đừng giở mấy trò vớ vẩn này nữa. Đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối. Lần sau, tôi sẽ không đến nữa.” Hắn đứng dậy định rời đi, nhưng khi tới cửa lại quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp mà lạnh lẽo.
“Giản Anh, đừng để tôi coi thường cô.”
Giản Anh nước mắt đã cạn khô, há miệng định nói gì đó nhưng lại không thể nào nói ra chuyện mình có hệ thống trong đầu.
Cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí.
“Xin lỗi đã làm phiền anh. Sẽ không có lần sau nữa.”
Sau khi Cố Tuần Sinh rời đi, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hệ thống, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?”
Muốn cô làm gì à?
Tôi chỉ muốn cô đừng để người ta bắt nạt.
Tôi đến đây để nghỉ dưỡng, sống nhẹ nhàng như đi du lịch ấy.
Ai ngờ vừa tới đã bị ném vào cái hố drama này, tôi tức đến muốn xiên luôn biên kịch.
Tôi không thể sống giữa một bãi rác được.
Cô — Giản Anh — nhất định phải biến thành Niêu Hỗ Lộc Giản Anh cho tôi.
Ban đầu tôi định cho cô ta ngay mười tỷ, bắt cô tiêu trong thời gian giới hạn.
Nhưng nghĩ lại thì không được.
Với cái tính mềm yếu của cô, tôi có cho cả trăm tỷ, chắc cô cũng đem biếu sạch cho người khác.
Tôi phải để cô hiểu, tiền của hệ thống không dễ mà lấy.
Tôi điềm đạm nói: “Tôi là một hệ thống truyện sảng. Bản chất của tôi là biến truyện ngược thành truyện sảng. Cô là nữ chính mà tôi đã chọn, cô phải khiến cuộc đời mình trở nên sướng lên, nếu không, tôi sẽ ch.ích điện cô.”
Giản Anh sững sờ, vẻ mặt rõ là không tin nổi chuyện tồn tại một hệ thống như vậy.
“Vậy tôi phải làm gì để cuộc đời mình sướng hơn?”
“Tát vào mặt lũ không biết xấu hổ đó. Mỗi cái tát là mười ngàn. Hệ thống sẽ đánh giá độ sảng trong quá trình cô làm nhiệm vụ. Sảng càng cao, điểm thưởng càng nhiều. Điểm có thể dùng đổi quà, ví dụ như thuốc giúp mẹ cô tỉnh lại.”
“Cậu có thể khiến mẹ tôi tỉnh lại? Tôi làm! Tôi làm! Tôi đồng ý!”
Mắt Giản Anh sáng bừng lên.
Tôi hừ mũi một cái, không tin tưởng mấy.
Cột sống đâu phải mọc trong một đêm.
Tôi lập tức ra lệnh: “Bây giờ gọi cho Giản Dụ Dân, bắt ông ta trả lại căn nhà của mẹ cô. Nếu không, cô sẽ ly hôn với Cố Tuần Sinh.”
Giản Anh trợn to mắt, há miệng, vẻ mặt khó xử: “Ba tôi…”
“Ông ta không phải ba cô. Ông ta là đồ cặn bã, là thứ khốn nạn, là rác rưởi. Sau này trước mặt tôi, không được gọi là ‘ba’, gọi thẳng tên.”
“Giản… Giản Dụ Dân sẽ không đồng ý đâu.”
“Bắt đầu đếm ngược điện giật: năm, bốn, ba…”
“Tôi gọi!”
Giản Anh lập tức bấm số, nhỏ giọng nói: “Giản… Giản Dụ Dân, trả lại căn nhà của mẹ tôi đi. Không thì tôi… tôi sẽ ly hôn với Cố Tuần Sinh.”
Tôi: ??
Nói nhỏ thế, sợ ông ta không nghe thấy à?
Tôi ngay lập tức truyền chút điện cho cô ta.
“Nói to lên! Cô chưa ăn cơm hả?”
Giản Anh rơi nước mắt, cắn răng chịu đau, lớn tiếng nói: “Giản Dụ Dân, ông có ba ngày để trả lại căn nhà của mẹ tôi, nếu không đừng trách tôi ra tay không nể tình!”
Bên kia, Giản Dụ Dân nổi điên.
“Con tiện nhân, mày định tạo phản hả? Trong mắt mày còn có tao là ba không? Căn nhà đó đời này mày đừng hòng đụng tới! Tao bán nó, đập nó cũng không để lọt vào tay mày!”
Giản Anh bắt đầu hoảng, lại muốn nói lý lẽ với ông ta.
Tôi: ??
Nếu nói lý lẽ có ích thì cần gì đến pháp luật?
Tôi lập tức giả giọng Giản Anh, gào vào điện thoại: “Đồ già không biết xấu hổ, ở nhà chờ đó cho tôi! Hôm nay mà tôi không cầm được sổ đỏ, ông cũng đừng hòng yên thân! Tôi không chỉ ly hôn với Cố Tuần Sinh, tôi còn sẽ tát hắn một trận! Tôi sẽ khiến ông sống dở chết dở!”
4
Cúp máy xong, Giản Anh sững sờ như bị sét đánh.
Tôi lạnh nhạt nói: “Đi theo tôi.”
“Đi… đi đâu?”
“Về nhà họ Giản.”
Trên đường đi, tôi muốn mua một cây gậy bóng chày.
Giản Anh vừa rấm rứt vừa bám cứng ghế không chịu xuống xe.
Cái tên “Giản Anh” đúng là đặt không sai, yếu ớt như sợi bún.
Về đến nhà, Giản Dụ Dân đang giận sôi máu, vừa thấy Giản Anh như chó sói thấy dê, lập tức ném cái ly xuống chân cô.
“Con nghiệt chủng, quỳ xuống cho tao!”
Giản Anh giận đến run người.
Tôi lười biếng nói: “Thử nói lý với ông ta lần nữa xem, biết đâu cảm động quá quay đầu làm người.”
Giản Anh nghiến răng trèo trẹo, lạch bạch chạy lên lầu hai, lôi ra một cây gậy, rồi xuống lại, vừa run vừa nói: “Trả nhà mẹ tôi lại cho tôi.”
Giản Dụ Dân trợn trừng mắt: “Cô định làm gì?”