Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1

“Vợ ơi, đây là thẻ ngân hàng của anh, hôm nay em cứ tiêu xài thỏa thích nhé ~”

Người đàn ông trước mặt cúi xuống đưa thẻ cho tôi, tôi vô thức lùi lại một bước, cả người như nổi da gà.

Trần Chỉ hơi nhíu mày, giọng nói vẫn dịu dàng lấy lòng như mọi khi.

Tôi rùng mình. Nỗi căm hận trào lên khiến răng tôi nghiến ken két.

Ai mà ngờ được — người chồng trong mắt người ngoài “văn hay chữ tốt, hiền lành mẫu mực” này, sau lưng lại có tiểu tam, còn làm người ta có thai, rồi hợp mưu m/ưu s/át tôi?

Trần Chỉ che giấu hoàn hảo, đến mức tôi sống lại một lần vẫn không nhìn ra được kẽ hở nào.

Nhớ lại kết cục thê thảm kiếp trước, tôi bật cười.

Diễn kịch hả? Ok.

Đời này, bà đây không chơi ch.t hai người thì không mang họ Trần nữa!

Tôi giơ tay nhéo chặt và vặn tai anh ta một cái.

“Hay lắm, vậy anh theo tôi đi mua sắm luôn đi.”

Tôi muốn bắt anh ta tận mắt chứng kiến tiểu tam bị đâm, má.u chảy lênh láng!

Trần Chỉ không lay chuyển được tôi, đành theo cùng ra ngoài.

Toàn bộ chuyện này vốn do hai người họ bày ra. Họ đánh cược vào bản năng “đồng cảm giữa phụ nữ”, tin rằng tôi sẽ không thể bỏ mặc một thai phụ m.áu me nằm giữa đường.

Theo dòng thời gian kiếp trước, lúc này tiểu tam chắc đã “gặp nạn” rồi.

Vì thế, đi được nửa đường, tôi đột ngột kêu lên:

“Ôi ch.t rồi, em quên điện thoại ở nhà rồi, mình về lấy một lát.”

Trần Chỉ nhíu mày, nhưng chân vẫn không chậm lại:

“Quên điện thoại thì thôi, không phải anh đã mang thẻ lương rồi sao?”

Tôi nghiêm mặt nhìn anh ta:

“Lỡ công ty có việc thì sao? Không về lấy điện thoại, em không đi nữa.”

Trần Chỉ nhìn tôi chằm chằm, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng quay đầu:

“Vậy em mau lên, anh đứng đây đợi!”

Tôi mồm thì “dạ dạ”, nhưng lên lầu rồi cố tình lề mề một lúc lâu.

Bọn họ vốn không muốn giữ lại đứa bé này.

Tiểu tam thật sự đang nằm giữa đường chảy m.áu, tình hình cấp bách.

Kiếp trước, họ tính thời gian cực kỳ chính xác.

Nhưng kiếp này, tôi cố ý phá game — đừng hòng như ý!

2

Mười phút sau tôi mới từ từ đi xuống lầu.

Trần Chỉ sốt ruột đến mức mồ hôi túa đầy mặt, tôi vừa lên xe, anh ta đã đạp ga phóng vút đi.

Lúc xe chạy đến đoạn đường xảy ra chuyện ở kiếp trước, tốc độ xe của Trần Chỉ rõ ràng chậm lại.

“Vợ ơi! Có người nằm dưới đất kìa, hình như đang chảy máu!”

Tôi uể oải mở mắt, ngẩng đầu lên liền thấy con tiểu tam đang ôm bụng nằm cách xe không xa.

Máu dưới người đã chảy thành một vũng lớn.

So với kiếp trước còn nhiều hơn không biết bao nhiêu.

Thấy tôi không nói gì, Trần Chỉ lập tức tấp xe vào lề.

“Vợ ơi, hình như cô ấy là thai phụ đấy, em mau xuống xem đi!”

Tôi ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, ngược lại còn giục anh ta lái tiếp.

Trần Chỉ tròn mắt nhìn tôi, thêm cả chuyện tôi cố tình lề mề lúc nãy, anh ta bắt đầu hơi bực.

“Em định trơ mắt nhìn thế này à, không hề động lòng chút nào sao?”

Tôi nhìn anh ta như thể anh ta là người ngoài hành tinh.

“Đâu phải con của em, liên quan gì tới em?”

Trần Chỉ như bị sét đánh giữa trời quang, rõ ràng không thể tin được tôi lại nói như vậy.

Cũng phải thôi.

Tôi từng mất mười năm lăn lộn để lên đến vị trí phó tổng công ty, trong giới văn phòng, tôi là người cực kỳ đồng cảm với phụ nữ.

Nhiều khi thấy phụ nữ trên mạng bị đối xử bất công vì mang thai, kết hôn, tôi luôn than phiền với anh ta.

Không ngờ anh ta lại lén ghi âm tôi.

Lúc tiểu tam tung bão mạng mắng chửi tôi, anh ta lại cắt ghép đoạn ghi âm, cắt đầu cắt đuôi chỉ để giữ lại những câu:

“Có mỗi chuyện mang thai mà cũng phiền! Đến lúc sinh mới báo tôi, tôi kêu ai bàn giao công việc?”

“Thông báo trước một tháng thì sao? Tôi là lãnh đạo! Mỗi ngày bận tối mắt ở công ty, ai mà nhớ nổi mấy chuyện vặt vãnh thế này?”

“Được rồi được rồi, cô đi sinh đi, hôm nay cô nghỉ! Vào viện sớm đi, đỡ phải một xác hai mạng!”

Mấy lời này bị anh ta cố tình cắt xén để bôi nhọ tôi!

Chính đoạn ghi âm đó đã khiến tôi hoàn toàn bị kết tội trên mạng.

Kiếp này, tôi còn có thể đồng cảm ư?

Trần Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay sang tôi: “Em mau xuống xem đi, anh là đàn ông bất tiện lắm! Dù sao cô ấy cũng là thai phụ, là hai mạng người đấy!”

Tôi thản nhiên “ồ” một tiếng.

“Nhưng anh nghĩ mà xem, có thai phụ nào sắp sinh mà còn ra đường một mình không? Con dâu nhà người ta đến cuối thai kỳ đều được chăm như trứng mỏng, lỡ đâu lại là tiểu tam nhà ai thì sao?”

Vừa dứt lời, Trần Chỉ đã quát lớn:

“Đủ rồi!

Anh thật không ngờ em lại là người máu lạnh thế này!”

Tôi chỉ mỉm cười không đáp.

Anh ta tưởng mình là đại diện chính nghĩa, nhưng cái vẻ giận quá hóa cuống này lộ liễu quá mức.

Tsk tsk, nhìn vũng máu kia mà xem.

Chồng tôi chắc đau lòng phát khóc rồi ấy chứ.

3

Lúc anh ta lao ra khỏi xe, tôi từ tốn rút điện thoại ra bắt đầu quay phim.

Dù sao, tôi cũng phải chứng minh lần này người ra tay cứu người là Trần Chỉ chứ không phải tôi.

Thật mong chờ cảnh chó cắn chó giữa bọn họ.

Khu vực này vốn ít người ít xe, lại cách bệnh viện khá xa.

Trần Chỉ vừa đưa tay ra đã sờ trúng một đống máu dưới người ả ta.

Anh ta hoảng loạn trông thấy.

“Còn ngây ra làm gì nữa, mau gọi cấp cứu đi!!”

Vào đến bệnh viện, con tiểu tam bị đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật.

Tuy mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Trần Chỉ, nhưng lượng máu mất quá nhiều lại là thứ bọn họ không lường được.

“Người nhà bệnh nhân đâu? Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu nhóm B gấp!”

Trần Chỉ không nói không rằng liền quay sang nhìn tôi.

“Chu Lệ, em là nhóm máu B!”

Muốn tôi truyền máu cho tiểu tam của anh ta sao? Trần Chỉ ra vẻ nghiêm trọng, nhưng chẳng dọa được tôi chút nào.

Tôi tự mình leo lên đến vị trí phó tổng công ty, lại đi sợ một gã lương ba triệu một tháng à? Nực cười thật.

“Chu Lệ, em không hiểu câu ‘cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ’ sao? Hơn nữa còn là hai mạng người!”

Anh ta cố tình nói to, khiến các bác sĩ và y tá xung quanh đều quay sang nhìn.

Hai kẻ cặn bã này đúng là lúc nào cũng giỏi thao túng dư luận.

Chưa kịp để tôi lên tiếng, Trần Chỉ lại nhấn từng chữ một:

“Chu Lệ, em cũng từng làm mẹ rồi!”

“Thân thể em vẫn ổn, nhìn qua thì hiến 600ml máu cũng không thành vấn đề.”

Tôi tức quá mà bật cười – anh ta còn nhớ tôi từng mang thai à?

Nhưng lúc tôi làm phẫu thuật phá thai mới chỉ một tháng trước!

Anh ta muốn tôi đi truyền máu? Tôi lập tức quay người nắm lấy cánh tay anh ta, tay còn lại túm chặt lấy y tá bên cạnh.

“Chị y tá, tháng trước tôi vừa mới sảy thai, vừa làm xong thủ thuật nạo thai, trong tình trạng như vậy có thể hiến máu không?”

Y tá là phụ nữ, chuyện như vậy rất dễ đồng cảm.

Nghe vậy, chị ấy trợn mắt nhìn Trần Chỉ: “Cô ấy còn chưa hồi phục, làm sao hiến máu được?”

Trần Chỉ ngẩn người, há miệng mà chẳng nói nổi một câu.

Cửa phòng phẫu thuật bắt đầu có nhiều người tụ lại, thậm chí còn có người tình nguyện hiến máu cứu người.

Nhưng tôi bất ngờ nắm lấy tay Trần Chỉ kéo lại.

“Không cần người khác!”

“Chồng tôi chính là nhóm máu B, vừa nãy còn nói 600ml chẳng ảnh hưởng gì, làm người tốt thì để chồng tôi làm đi!”

Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trần Chỉ.

Y tá cũng nắm tay anh ta định kéo đi lấy máu, nhưng Trần Chỉ mặt mũi tái mét đứng chôn chân tại chỗ.

Chẳng có lý do gì khác – chỉ là anh ta bị thiếu máu nhẹ thôi.

“Không phải, ở đây bao nhiêu người thế, nhất định phải là tôi hiến máu sao…”

Tôi vỗ vai anh ta một cái.

“Chồng à, sao anh lại có thể nói ra câu đó được?”

“Đàn ông đại trượng phu sao có thể thấy chết không cứu? Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, huống hồ trong kia còn là một thai phụ.”

Mọi người xung quanh lập tức nhìn chằm chằm anh ta: “Đúng đó, vừa nãy anh nói vợ mình thế nào ấy nhỉ?”

“Mau đi hiến máu đi, đừng lề mề nữa! Làm đàn ông thì ra dáng chút! Người ta còn đang chờ cứu mạng kìa!”

Tôi khẽ cong khóe môi nhìn anh ta bị cả đám người đẩy đi lấy máu.

Trong tình huống này, anh ta mà dám hé một chữ “không”, chắc bị nước bọt thiên hạ dìm chết.

“600cc hả?”

Trần Chỉ nghiến răng ngồi xuống ghế, không nhúc nhích.

Kết quả mới rút đến 500ml, anh ta đã rầm một cái ngã lăn ra đất.

Cả đám người thốt lên kinh hãi, còn tôi thì vội vàng chạy tới.

Vừa chạy vừa nói: “Tôi thật sự rất tự hào về chồng mình!”

Trời biết tôi từng tốn bao nhiêu công sức chăm anh ta vì cái bệnh thiếu máu này.

Năm trăm mililit máu này, không biết phải tẩm bổ bao lâu mới lấy lại được!