Chương 1
Cập nhật: 6 ngày trước
Con đang mổ dở thì Yến Thành lao ra khỏi phòng phẫu thuật.
Hắn là bố của thằng bé, cũng là bác sĩ điều trị chính, hơn nữa còn là người trực tiếp cầm dao mổ cho ca này.
Vậy mà chỉ vì một câu của bạn gái cũ, hắn đã bỏ mặc con trai vẫn còn nằm trên bàn mổ.
Nhìn con trai nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi gọi cho Yến Thành.
“Ca mổ sắp xong rồi, đổi thành một con chó cũng làm được suôn sẻ, tôi có mặt hay không thì có khác gì đâu?”
“Con trai của Gia Manh bị đập đầu, đang chảy máu, tôi đang xử lý vết thương cho nó, đừng gọi nữa nếu không có việc gì.”
Cuộc gọi bị ngắt, cùng lúc đó, tính mạng con trai tôi cũng rơi vào tình trạng nguy kịch.
Lúc tôi và bố mẹ đang sốt ruột chờ đợi ngoài phòng mổ, Tiểu Lưu vội vã chạy vào trong.
Cậu ta là trợ lý của Yến Thành, tôi nhận ra cậu ấy.
Ngay sau đó, tôi thấy Yến Thành hấp tấp lao ra khỏi phòng mổ, chỉ kịp ném lại một câu “Tôi có việc gấp”, rồi quay đầu chạy mất, để mặc tôi và bố mẹ đứng chết lặng trước cửa phòng mổ.
Mẹ tôi nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau góc hành lang, vẫn chưa hoàn hồn: “Ca mổ… xong rồi sao?”
Không ai trả lời bà, vì đèn báo hiệu trước cửa phòng vẫn còn sáng.
Mãi đến hai tiếng sau, một y tá với khuôn mặt tái nhợt đẩy cửa bước ra, đưa cho tôi tờ giấy báo nguy kịch và yêu cầu tôi ký tên.
Lúc đó tôi mới biết, Yến Thành bỏ mặc con trai giữa ca mổ là vì một cuộc gọi từ chiếc điện thoại mà hắn để lại cho Tiểu Lưu — cuộc gọi đến từ Triệu Gia Manh.
“Bình Bình đập đầu, máu chảy nhiều lắm, anh Thành, mau tới cứu nó đi!”
Yến Thành đã dặn Tiểu Lưu rằng, chỉ cần nhận được cuộc gọi từ số này, bất kể tình huống nào cũng phải lập tức báo cho hắn.
Vì thế, hắn vứt bỏ luôn cả ca phẫu thuật đang làm dở để chạy tới chỗ bạn gái cũ Triệu Gia Manh.
Phần còn lại của ca mổ, trợ lý Tiểu Lưu đành phải cắn răng gắng gượng hoàn thành, nhưng cực kỳ trục trặc.
Sau một hồi cấp cứu hỗn loạn, mạng sống của Khải Khải cuối cùng cũng được giữ lại, nhưng vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy giấy báo nguy kịch đã ngất xỉu ngay tại chỗ, bố tôi thì cố gắng ở lại bên cạnh tôi.
Tôi nhìn qua lớp kính dày, thấy Khải Khải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên người cắm đầy ống dẫn, liền gọi cho Yến Thành.
“Ca mổ sắp xong rồi, đổi thành một con chó cũng có thể làm tốt, tôi có ở đó hay không thì có gì khác đâu?”
“Bình Bình bị đập đầu, Gia Manh hoảng quá, tôi đang xử lý vết thương cho thằng bé. Không có gì thì đừng gọi cho tôi nữa.”
“Yến Thành, anh…”
Tôi còn chưa nói xong, hắn đã cúp máy.
Sau khi lo liệu xong cho mẹ, bố tôi ở lại bệnh viện trông Khải Khải, tôi lái xe thẳng đến nhà của Triệu Gia Manh.
Tôi đập cửa điên cuồng, một lúc sau, Yến Thành mặc tạp dề, mặt mày đầy giận dữ mở cửa: “Tiết Kỳ, cô bị điên à? Có bệnh thì đi khám khoa thần kinh đi, đừng làm loạn như mụ điên ở nhà người khác!”
Tôi đẩy mạnh hắn sang một bên, xông thẳng vào trong.
Triệu Gia Manh đang ngồi trên ghế sofa xem hoạt hình cùng con trai, trong bếp còn vương mùi đồ ăn.
Trên đầu thằng bé chỉ dán một miếng băng cá nhân, ngoài ra chẳng có vết thương nào khác.
Thấy tôi vào, Triệu Gia Manh nở nụ cười giả tạo: “A, Tiết Kỳ đến rồi à. Bình Bình bị thương làm tôi sợ quá, nên gọi anh Thành đến xem thử.”
Ngay giây sau, tôi vớ lấy bình hoa bên cạnh đập thẳng vào đầu cô ta.
Triệu Gia Manh hét lên, ôm đầu, một dòng máu mảnh chảy dọc gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của cô ta.
Đứa trẻ bên cạnh lập tức khóc ré lên, tiếng ồn làm tôi muốn nổ đầu.
Tôi quay người định chất vấn Yến Thành, vừa xoay người thì bị hắn tát thẳng vào mặt.
“Cô điên rồi à? Cô dám đánh cô ấy?”
Cái tát làm mắt tôi tối sầm, ngã ngồi xuống đất.
Yến Thành không thèm đoái hoài đến tôi, vội vã chạy đến bên Triệu Gia Manh, đầy xót xa lấy khăn giấy bịt vết thương cho cô ta: “Không sao, không sao, anh băng lại cho em ngay.”
Triệu Gia Manh chỉ tay vào tôi, gào khóc: “Anh Thành, cô ta đánh em! Em muốn báo công an!”
Yến Thành quay lại, trừng mắt nhìn tôi: “Còn không xin lỗi? Cô c.hết rồi à?”
Tôi ôm bên má sưng, cố gắng đứng dậy: “Xin lỗi? Tôi còn mong cô ta c.hết luôn ấy!”
“Yến Thành, Khải Khải giờ vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu thằng bé có chuyện gì, tôi c.hết cũng không tha cho hai người đâu!”
“Đủ rồi! Tiết Kỳ, cô ghen thì cứ ghen, đừng lôi con ra làm trò! Cô như vậy mà cũng xứng làm mẹ à?”
“Ca mổ đó tôi tự tay làm, chỉ còn hai bước cuối cùng là khâu lại, ai làm chả được! Đừng có dọa tôi!”
Nghe hắn nói vậy, tôi chỉ thấy lạnh buốt khắp người.
Hắn còn dám nói ca mổ của mình rất thành công? Vậy Khải Khải đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt là sao?
Nghĩ tới Khải Khải nằm trong phòng bệnh, tôi quay người bỏ đi.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhìn lại hai người trong phòng: “Nếu Khải Khải có chuyện gì, tôi bắt hai người phải đền mạng!”
3.
Tôi cứ tưởng nói đến nước đó rồi thì Yến Thành ít nhất cũng phải tin đôi chút, chí ít cũng nên gọi điện hỏi thử tình hình của Khải Khải.
Nhưng suốt ba ngày tiếp theo, cho đến khi Khải Khải qua cơn nguy kịch, được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng thường, hắn vẫn không hề xuất hiện, dù chỉ một lần.
Thậm chí người nhà các bệnh nhân khác cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Bác sĩ gì mà kiểu này? Đang mổ nửa chừng bỏ chạy luôn, chắc sợ dính kiện tụng đây mà!”
“Tôi nghe nói đứa nhỏ đó là con ruột của bác sĩ đó đấy! Trời ơi, đến con mình mà cũng bỏ được, để thằng bé bụng dạ phơi ra nằm trên bàn mổ rồi chạy đi mất tiêu, vậy mà gọi là bố sao? Đừng nói bố ruột, bố kế cũng không đến mức này!”
“Đúng đó! Tôi còn nghe nói là do hắn nhận được cuộc gọi từ bạn gái cũ, thế là mặc kệ mạng sống của con mình. Tôi nói chứ, loại đàn ông như vậy nên chết quách cho xong, khỏi hại người thân về sau.”
“Dính phải loại đàn ông đó là xui tám đời rồi!”
Lời ra tiếng vào lan khắp khu nội trú, nhưng Yến Thành vẫn bặt vô âm tín.
Phía bệnh viện cũng không liên lạc được với hắn, gọi điện vài lần đều không bắt máy, gọi nữa thì hắn tắt luôn nguồn.
Vì sự cố “tai nạn y tế” do người gây ra này, tôi không còn dám để con ở lại bệnh viện này, mà lập tức chuyển Khải Khải sang một bệnh viện khác có điều kiện tốt hơn.
Bố tôi tìm được đội ngũ chuyên gia giỏi nhất, sau khi hội chẩn, các bác sĩ nói tuy ca mổ lần này khiến cơ thể thằng bé bị tổn thương phần nào, nhưng chưa đến mức không thể hồi phục. Chỉ là phải đợi Khải Khải lớn thêm mới có thể tiếp tục phẫu thuật, mấy năm tới bắt buộc phải cẩn thận tuyệt đối, không được có sơ suất gì.
Nghe kết luận đó, cả bố mẹ tôi đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu mắng chửi Yến Thành đầy phẫn nộ, rồi quay sang chỉ trích cả tôi.
“Hồi đó bố đã nói rồi, hai đứa không hợp, con lại cứ không nghe, coi lời bố như gió thoảng qua tai. Giờ hay rồi đó, cái thằng khốn nạn đó suýt giết chết cháu đích tôn của bố mẹ!”
“Con còn nói là hắn không có bố mẹ, bố thấy tội nghiệp nên mới đồng ý cho hai đứa lấy nhau. Biết trước thế này, ngày đó bố phải đuổi cổ hắn đi mới đúng!”
“Nghe lời bố đi, bố không hại con đâu. Mau ly hôn với cái thằng khốn kiếp đó đi!”
Tôi nghe hai người trách móc, tay vẫn nắm chặt tay Khải Khải, mắt chẳng rời khỏi gương mặt con lấy một giây.
Thằng bé vừa uống thuốc, đang ngủ say trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch không còn chút máu.
Tôi nhìn Khải Khải ngủ, cuối cùng cũng quyết định: “Bố, con không ly hôn.”
4.
“Đầu con có bị thiếu phát triển không? Hay não không phát triển nổi?”
Bố tôi tức đến phát điên: “Cái thằng khốn đó đã như vậy rồi, con còn định sống với nó? Hôm nay nó dám hại chết con mình, ngày mai nó có thể giết cả nhà ta!”
“Bố, bố nghe con nói đã.” Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc. “Giờ con lấy chuyện này ra làm lý do ly hôn, tòa sẽ không cho là vợ chồng có mâu thuẫn trầm trọng, lúc đó tài sản vẫn bị chia đôi.”
“Hắn vì con đàn bà đó mà khiến Khải Khải ra nông nỗi này, con tuyệt đối không để hắn cầm tiền của con đi nuôi ả tiện đó và đứa con hoang kia.”
Bố tôi gật đầu: “Cũng phải. Thế con định làm gì?”
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Khải Khải, nghiến răng: “Con muốn hắn ra đi tay trắng, mang tiếng cả đời, để cả hai chúng nó sống dở chết dở suốt đời!”
Tôi quen Yến Thành từ hồi đại học. Tôi học tài chính, hắn là sinh viên trường y bên cạnh.
Lần đó tôi bị tụt đường huyết, ngất xỉu ở sân vận động, chính hắn đã cõng tôi đến phòng y tế, chăm sóc đến khi tôi tỉnh lại mới rời đi.
Từ lúc đó, tôi bắt đầu để ý đến hắn.
Sau đó chúng tôi tiếp xúc nhiều, nhanh chóng xác định mối quan hệ.
Bố tôi có mấy công ty lớn, là doanh nhân có tiếng trong tỉnh.
Yến Thành mồ côi, đi học nhờ làm thêm và vay mượn học phí.
Ban đầu bố tôi muốn giao cho hắn quản lý một công ty, nhưng hắn lại không chịu làm con rể ở rể, nhất quyết đi làm bác sĩ trong một bệnh viện tư.
Ban đầu, cuộc sống sau khi cưới của chúng tôi rất hạnh phúc, hắn rất biết lo cho gia đình. Sau này có Khải Khải, biết con bị bệnh tim bẩm sinh, hắn đau khổ hơn ai hết, từ khi con ra đời luôn cố gắng hết sức tìm cách chữa bệnh cho con.
Cho đến khi Triệu Gia Manh – người cũ, đã ly hôn và có con – quay lại tìm hắn.
Ngày xưa, hai người từng yêu nhau thời đại học, nhưng bố mẹ Gia Manh chê hắn nghèo nên ép con gái chia tay. Sau đó cô ta lấy chồng, hai người cũng cắt đứt liên lạc từ đó.
Kể từ khi Gia Manh quay lại, hắn liền dính lấy mẹ con họ, đối xử với đứa con riêng của cô ta còn hơn cả Khải Khải.
Đến bệnh tình của Khải Khải, hắn cũng không còn quan tâm nữa.
Người hắn từng yêu mà không có được, trở thành “ánh trăng trong lòng”, còn tôi – bông hồng đỏ từng rực rỡ – lại trở thành vết máu muỗi nhạt nhòa.
Tôi từng nghĩ dù có thế nào, hắn cũng sẽ không làm ngơ với con mình. Nhưng không ngờ chỉ vì một cuộc gọi của Gia Manh, hắn có thể bỏ mặc chính con ruột đang nằm trên bàn mổ, sống chết mặc kệ.
Đã từng, tôi tự hào vì có một người chồng tốt.
Còn bây giờ, chỉ cần nghĩ đến hắn thôi là tôi đã thấy buồn nôn.