Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1.
Kỳ thi chứng chỉ xây dựng kết thúc.
Tôi nộp bài sớm ra ngoài.
Cổng trường đông đúc những người phát tờ rơi.
Tôi vừa tránh ổ gà trên đường, vừa gọi cho Phó Chính Thanh.
Anh ta không nghe máy.
Lại tiếp tục từ chối mấy tờ rơi khác.
Đến lần nữa bị cản lại, tôi đã nổi cáu:
“Phiền quá, đã nói là không cần…”
Chiếc ô dịch sang bên, lộ ra gương mặt của một chàng trai trẻ tuổi, tươi sáng như những vì sao.
Cậu ta cong khóe môi:
“Chị ơi, em có thể xin số liên lạc của chị không?”
Nếu trẻ lại 6 tuổi, chắc tôi đã vui vẻ gật đầu.
Nhưng giờ tôi đã 28 rồi.
Tôi lắc đầu từ chối, giơ tay để lộ nhẫn cưới trên ngón áp út:
“Xin lỗi, chị đã kết hôn rồi.”
Cậu ta cũng không tức giận, đôi mắt đen láy lóe lên ý cười:
“Không sao.”
“Đây là số liên lạc của em.”
Cậu ta nhét mảnh giấy vào túi tote tôi đang xách.
Rồi xoay người rời đi.
Giữa dòng người tấp nập, cậu ta nhanh chóng biến mất.
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười.
Không ngờ tuổi này rồi còn có người xin số.
Ban đầu định vứt tờ giấy đi, nhưng nhìn chữ viết tay gọn gàng trên đó, tôi lại hơi do dự.
Cuối cùng vò tròn tờ giấy, giả vờ như không nhìn thấy.
Xe taxi nhanh chóng chở tôi đến chỗ tụ họp.
Còn chưa vào đến phòng bao đã nghe thấy tiếng cười đùa của Phó Chính Thanh và bạn bè anh ta.
Tôi bước lên, định đẩy cửa.
Thì giọng cười cợt, đầy ác ý lọt vào tai, khiến tôi khựng lại:
“Phó thiếu gia, anh thật sự cá cược với Tiểu Tước rằng, Lâm Tri Niệm yêu anh đến mức ch .t đi sống lại, chắc chắn không phản bội sao?”
“Nếu cô ấy phản bội, thì anh phải qua đêm với Tiểu Tước?”
Phó Chính Thanh đáp bằng giọng trầm thấp:
“Tiểu Ân chỉ là đứa con nít thôi, không dỗ còn giận dỗi ấy chứ.”
“Cô ấy cứ đòi cá cược, thì cược thôi.”
Có người cười to:
“Vẫn là Phó thiếu gia biết chơi.”
“Đúng thật, vợ thì phải nâng niu tôn trọng, nhưng đôi lúc cũng muốn đổi vị mới lạ bên ngoài.”
“Chỉ là thế gian này không có bức tường nào không lộ gió, nếu bị đám không biết điều làm rùm beng, thì mệt mỏi lắm.”
“Phó thiếu gia đúng là cao tay.”
Phó Chính Thanh chỉ khẽ hừ lạnh, coi như thừa nhận.
Người kia được nước, tiếp tục ba hoa:
“Chúng tôi đều thấy rõ bao năm nay.”
“Lâm Tri Niệm yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ từ chối thôi. Cô ta còn giống như bà sơ ấy, nội y chắc chẳng thèm trùng bộ.”
“Ván cược này anh nắm chắc phần thắng, vừa chứng minh được vợ yêu, vừa dẹp yên được mấy cô em không nên có tâm tư.”
Phó Chính Thanh lần này không đáp, không khí chợt ngưng đọng.
Người nọ vội đánh trống lảng:
“Ha ha ha uống rượu uống rượu, miệng tôi đúng là nên bị đánh!”
Tiếng cười nói lại tiếp tục.
Đầu tôi ong ong, trước mắt mơ hồ, lạnh toát như rơi vào hầm băng, suýt không đứng vững.
Tiểu Ân?
Cái tên đó… quen quá.
Nhưng nhất thời tôi không thể gắn tên với gương mặt nào.
Điện thoại không ngừng vang lên tin nhắn.
Là Phó Chính Thanh:
【Sao gọi nhiều cuộc thế? Vừa rồi anh ở trong nhà vệ sinh, không nghe được.】
【Thi xong rồi chứ?】
【Anh đến đón em nhé?】
Tôi dần dần thoát khỏi cơn choáng váng.
Buông tay nắm cửa, quay người rời đi.
Chiếc xe taxi chưa kịp đón khách.
Tài xế thấy tôi quay lại, vui vẻ hỏi:
“Ồ, thật trùng hợp.”
“Bạn cô đổi chỗ hẹn à?”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Không có sức để xã giao.
Chỉ nhếch môi cười gượng:
“Ừ, cứ chạy loanh quanh đi.”
Tin nhắn của Phó Chính Thanh lại tới:
【Đang kẹt xe à?】
【Tới chưa? Sao không trả lời?】
Tôi thẳng tay bỏ ghim cuộc trò chuyện với anh ta, rồi cài đặt chế độ không làm phiền.
Tay luống cuống tìm trong túi tote, muốn lấy viên kẹo để giảm cảm giác buồn nôn.
Nhưng vừa sờ đến gói kẹo Phó Chính Thanh chuẩn bị cho tôi trước kỳ thi.
Tôi lập tức dừng lại.
Cho đến khi có một mảnh giấy vo tròn lăn vào lòng bàn tay.
Tôi từ từ mở tờ giấy đó ra.
Số điện thoại vẫn còn rõ.
Nhưng trái tim tôi đã giống như tờ giấy bị vò nát này.
Dù có trải phẳng, vẫn chi chít vết hằn.
Tách tách.
Tất cả những cảm xúc bị dồn nén hóa thành nước mắt, rơi xuống, không cách nào ngăn lại.
Giống như đang tức giận, trước khi nước mắt làm mờ số điện thoại.
Tôi cứng rắn bấm từng con số một.
Một giọng nam trong trẻo như nước soda mát lạnh vang lên trong xe:
【Xin chào.】
【Tôi là Trình Dự.】
【Có chuyện gì sao?】
2
Trong lúc chờ Trình Dự ở phòng Tổng thống của khách sạn, tôi lơ đãng nhớ lại chuyện cũ với Phó Chính Thanh.
Chúng tôi quen nhau trong buổi giao lưu giữa ngành kiến trúc và xây dựng.
Học năm tư rồi mà còn đi giao lưu thì đúng là tình yêu tuổi xế chiều.
Tôi không ngờ từ khi đó, Phó Chính Thanh đã bắt đầu điên cuồng theo đuổi tôi.
Lúc ấy vì áp lực thi nghiên cứu sinh, tôi mập lên đến tận 75 ký.
Áp lực học hành và ngoại hình đè nặng, khi anh ta tỏ tình dưới hoàng hôn bên bờ biển, tôi bật khóc.
Anh ta hoảng hốt trừng mắt nhìn tôi, ngạc nhiên nói:
“Đang yên đang lành, sao lại khóc?”
Anh ta là nam thần khoa cơ mà.
Lúc ấy tôi đã béo đến mức cha mẹ cũng phải bóng gió khuyên tôi giảm cân.
Ai mà động lòng được với một cái đầu heo cơ chứ?
Tôi khóc bao lâu, anh ta dỗ bấy lâu.
Lâu thật lâu sau, tôi mới hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.
Anh ta bất lực thở dài, cẩn thận đưa tay ôm tôi vào lòng.
Ánh mắt nhìn xuống vừa dịu dàng vừa cưng chiều.
Một lúc lâu sau, mới bật cười nhẹ nhàng nói:
“Bởi vì anh biết em tốt đến nhường nào.”
“Tri Niệm, thật ra là anh lợi dụng lúc em yếu lòng.”
Sau đó, tôi thi đậu nghiên cứu sinh, cũng dần dần giảm cân.
Trở lại vóc dáng bình thường.
Tốt nghiệp cao học xong, Phó Chính Thanh cầu hôn tôi.
Thoắt cái ba năm trôi qua.
Mới ba năm thôi mà.
Lòng người, là đóa hoa chẳng cần gió cũng tự rụng.
Tiếng chuông cửa phá tan dòng hồi tưởng.
Tôi dụi mặt, uống cạn ly rượu trên tay.
Lấy lại tinh thần, tôi mở cửa.
Khuôn mặt điển trai, ngạo nghễ của Trình Dự hiện ra trước mắt tôi.
Tức giận trong lòng tiêu biến một phần ba.
Một lúc sau, cậu ta nhướng mày:
“Không định cho em vào à?”
“Chị à.”
Tôi nhíu mày, không vui.
“Ba mẹ cậu biết cậu làm cái này không?”
“Họ trả cậu bao nhiêu?”
Trình Dự bật cười, mang theo chút ý trêu ghẹo:
“Hình như em cũng đâu làm gì đâu nhỉ.”
“Là chị chủ động hẹn em đến đây mà.”
Vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ như không hiểu gì.
Tôi bỗng bừng tỉnh.
Là tôi nghĩ một chiều rồi.
Hoặc là Trình Dự diễn quá giỏi.
Hoặc là cậu ta không phải người Phó Chính Thanh thuê tới.
Nhưng dù là gì đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến lựa chọn tiếp theo của tôi.
Nghĩ đến Phó Chính Thanh, tôi liền ưỡn ngực đứng thẳng, nép sang một bên, chỉ tay về phía phòng tắm:
“Được, đi tắm đi.”
Trình Dự nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt đen láy.
Một lúc sau, khi cất tiếng lại, giọng cậu ta khàn đi một chút:
“Chị giống như một hộp quà bất ngờ vậy.”
Không chờ tôi đáp lại, cậu ta đã ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.
3
Tôi ngồi trên sofa hít thở thật sâu rất lâu mới khiến mình bình tĩnh lại.
Tất nhiên cũng có phần vì tức giận.
Nhưng từ lúc Phó Chính Thanh nói câu đó, trong lòng tôi đã hạ quyết tâm ly hôn.
Chỉ là không ngờ ly rượu uống để lấy can đảm lại chẳng ích gì trước sắc đẹp.
Trình Dự bước ra với nửa thân trên trần trụi.
Làn da trắng mịn ửng hồng, vẫn còn đọng hơi nước.
Mùi sữa tắm thơm dịu cứ như có thuốc.
Tôi nhận ra mình đang nhìn đăm đăm, lập tức quay đi.
Nhưng Trình Dự đã bắt được khoảnh khắc ấy.
Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, dẫn tay tôi chạm lên cơ ngực rắn chắc.
Tôi hoàn toàn đơ người.
Dưới đầu ngón tay là cơ ngực săn chắc, cùng những giọt nước chưa kịp lau khô trượt xuống
dẫn đến từng múi bụng rõ ràng.
Đường nhân ngư.
Mỗi nơi đầu ngón tay lướt qua đều khiến cơ thể cậu ta khẽ run lên như gió thổi.
Rõ ràng là chính cậu ta khơi mào trước.
Khóe mắt tôi lướt thấy vành tai cậu ta đỏ ửng, hơi thở dần nặng nề.
Tôi xấu tính chọc nhẹ một cái, còn nhéo ba giây.
Chỉ vài cái, Trình Dự lập tức có phản ứng chân thật nhất.
Tôi gỡ hòa, cong môi cười:
“Muốn chị giúp không?”
Trình Dự cười hiền:
“Chị dám không?”
“Chị à.”
Xem ra chuyện tôi đưa tay chỉ phòng tắm mà tay run vẫn bị cậu ta nhìn thấy.
Tôi bật dậy, bất ngờ đẩy cậu ta ngã xuống giường.
“Ai nhát nào?”
4
Sáu giờ sáng.
Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Phó Chính Thanh.
Trình Dự càu nhàu vài câu, duỗi tay định ôm tôi vào lòng.
Tôi né tránh, cắn răng chịu đau, lồm cồm bò dậy mặc quần áo.
Đến lúc rời khỏi phòng, Trình Dự vẫn chưa tỉnh.
Tôi cũng thấy nhẹ lòng đi một nửa.
Về đến công ty, Phó Chính Thanh lạnh mặt nhìn tôi với bộ đồ chưa thay, sắc mặt càng thêm u ám:
“Đêm qua em đi đâu?”
“Không về nhà.”
“Không biết là anh sẽ lo lắng à?”
Tôi kéo ghế, thản nhiên đáp:
“Có chuyện thì nói.”
Phó Chính Thanh sững người, nhìn tôi không thể tin nổi:
“Anh và mấy người kia đợi em suốt cả đêm trong phòng bao.”
“Đáng lẽ là tiệc mừng cho em.”
“Em một đêm không về, cũng không bắt máy, chẳng lẽ không cần giải thích gì sao?”
Tôi nhớ đến lời anh ta nói tối qua, lại muốn nôn.
“Được, em giải thích.”
“Có việc, thế thôi.”
“Trên cổ em là cái gì vậy?” – Anh ta nhíu mày.
Tôi hoảng hốt.
Tối qua không cho Trình Dự cắn, cậu ta vẫn cắn.
Chưa kịp nghĩ ra lý do, Phó Chính Thanh đã thở phào, lẩm bẩm:
“Đã bảo em mang cái vòng đuổi muỗi theo rồi mà không nghe.”
“Đấy, bây giờ thì rõ chưa? Muỗi đầu hè độc lắm.”
Tôi chống chế:
“Lần sau chắc chắn sẽ mang.”
Rồi cố tình nói thêm:
“Anh không nghĩ đó là dấu hôn chứ?”
Phó Chính Thanh cười khan, thấy tôi không cười, vẻ mặt dần trở nên cứng ngắc.
Giọng anh ta khàn khàn:
“Em… sao không phản bác?”