Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Sau giờ tan học, tôi vẫn làm y như kiếp trước, viết một tờ giấy hẹn gặp và đưa cho bạn cùng bàn, Lạc Đình Lan.

Tôi chắp tay cầu khẩn, giọng đầy chân thành:

“Nhờ cậu nhất định phải giúp tớ đưa cho Hạng Đống nhé! Cái này quan trọng lắm đó! Cầu xin cậu đấy, Lan Lan tốt bụng!”

Lạc Đình Lan liếc tôi một cái, trong mắt vụt qua một tia khinh thường.

Tôi thích dùng điệp từ, cũng hay thêm thắt những từ cảm thán, giọng nói trời sinh có chút ngọt mềm, hơi nũng nịu.

Chỉ vì điều này, cô ta liền mặc định rằng tôi là một “trà xanh” chính hiệu—ngọt ngào giả tạo, chuyên quyến rũ đàn ông.

Kiếp trước, tôi luôn ngưỡng mộ cô ta, xem lời cô ta như thánh chỉ.

Cô ta nói tôi giọng điệu giả tạo, vậy là tôi liều mạng đè thấp giọng nói của mình, ép bản thân phát âm như một con vịt đực.

Nhưng kiếp này, thứ hào quang cô ta từng có trong mắt tôi đã sớm tan thành mây khói.

Tôi vẫn cứ nói chuyện theo cách của mình.

Kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô ta.

Cũng như kiếp trước, cô ta vẫn lễ phép nhận lấy tờ giấy, dịu dàng nói:

“Được.”

Lạc Đình Lan và Hạng Đống là hàng xóm, nên tôi mới nhờ cô ta giúp chuyển lời.

Ngày mai là kỳ thi Đại Học.

Tôi không chắc chắn lắm về bản thân, muốn gặp Hạng Đống một lần.

Có lẽ, cái ôm và nụ hôn từ người yêu có thể giúp tôi bớt căng thẳng trước kỳ thi.

Nhưng Lạc Đình Lan không tin.

Cô ta luôn nghĩ tôi là một “trà xanh”, là loại con gái chuyên dụ dỗ Hạng Đống sa ngã.

Thế nên, kiếp trước, cô ta hờ hững vứt tờ giấy của tôi đi, về nhà gặp Hạng Đống cũng chẳng nhắc nửa lời.

Nhưng lần này—

Cô ta đã sống lại.

Cô ta sẽ đưa tờ giấy này cho Hạng Đống.

Không phải vì tôi đã nhờ vả—

Mà vì hận thù trong lòng cô ta.

2

Kiếp trước, tôi không hề biết Lạc Đình Lan ghét mình.

Cô ta xinh đẹp thanh tú, thành tích học tập xuất sắc, cư xử nhã nhặn lễ phép, là bí thư chi đoàn của lớp, cả thầy cô lẫn bạn bè đều yêu quý cô ta.

Cô ta cũng chính là thần tượng của tôi.

Khi giáo viên sắp xếp cô ta ngồi cùng bàn với tôi, tôi đã vui đến mức như được trời ban phúc.

Tôi cẩn thận thu dọn gương nhỏ, truyện ngoài giờ học và tất cả những thứ không liên quan đến tiết học.

Tôi không trang điểm, không nghe MP3, cố gắng ngồi thẳng lưng thật nghiêm chỉnh.

Chỉ sợ mình làm gì không đúng, ảnh hưởng đến việc nghe giảng của cô ta.

Cô ta hoàn hảo đến vậy, ưu tú đến vậy, còn tôi thì nhỏ bé tầm thường, chỉ cần được ngồi cạnh cô ta đã thấy như mình cũng nhuốm lên một chút hào quang của học bá rồi.

Khi ngồi dưới vầng sáng thần thánh ấy, tôi nhìn cô ta với cảm giác hạnh phúc tràn đầy, không thể chịu nổi bất cứ ai nói xấu cô ta.

Lúc tôi ở nhà, tự hào khoe khoang với mọi người rằng bạn cùng bàn mới của tôi chính là nữ học bá đứng đầu khối ban xã hội, thì tên bố khốn nạn của tôi lại như thường lệ khịt mũi khinh bỉ, miệng toàn lời tục tĩu:

“Học bá không bằng ngực bự, học giỏi chẳng bằng gả tốt.”

Tôi lập tức nổi đóa, vớ ngay cái ghế lao vào đánh nhau với ông ta.

Cho đến khi hàng xóm quen thuộc đến mức chẳng buồn hoảng hốt mà gọi điện báo cảnh sát, mấy chú dân phòng quen mặt cũng đến tận cửa, trên người tôi đã dính không ít cú đá.

Nhưng ông ta cũng chẳng được lợi lộc gì, cái ghế đập thẳng vào lưng khiến áo T-shirt rách một đường dài loang máu.

Đó là cái giá phải trả khi dám xúc phạm nữ thần của tôi trước mặt tôi.

Tôi là người mà cả trường đồn thổi là hoa khôi, nhưng đi kèm với cái danh ấy, là vô số tin đồn bẩn thỉu.

Là bí thư chi đoàn, Lạc Đình Lan luôn lên tiếng ngăn cản khi nghe các bạn trong lớp truyền mấy câu bẩn thỉu không tiện lọt tai kia.

Đó cũng là thời điểm tôi cảm kích cô ta nhất, ngưỡng mộ cô ta nhất.

Tôi từng xem cô ta như vị thần của mình.

Về sau tôi mới biết, thật ra Lạc Đình Lan cũng chẳng khác gì những người khác, cũng coi thường tôi, chỉ là cô ta giữ gìn hình tượng, không buông lời thô thiển mà thôi.

Tôi từng yêu sớm với Hạng Đống.

Thế nhưng, trong mắt Lạc Đình Lan, Hạng Đống dù là một nam sinh đang ở độ tuổi nhiều xúc cảm, cũng không có gì sai trái cả — sai là ở tôi, là con “hồ ly tinh trà xanh” này, dùng mấy thủ đoạn rẻ tiền để quyến rũ đóa cao lương lạnh nhạt kia.

Thế nên, trong mắt cô ta, những hành động thân mật nhỏ giữa tôi và Hạng Đống đều là giả tạo, trơ tráo, là chủ ý không biết xấu hổ của tôi để cám dỗ anh ấy.

An Gia cố tình nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm lên mặt Hạng Đống, khiến tai anh ấy đỏ bừng, luống cuống quay lại nhìn cô ấy.

Cô ấy lại chớp chớp mắt, vô tội nói: “A, tớ không cố ý đâu, xin lỗi nhé!”

An Gia cười khẽ như hồ ly, đôi mắt to lấp lánh, Hạng Đống chỉ là một học sinh cấp ba chưa từng trải sự đời, làm sao chịu nổi kiểu phong tình nửa ngây thơ nửa dụ hoặc đó?

Tất nhiên là rối lòng, vì cô ấy mà cúi mình khuất phục, vì cô ấy mà sa vào bụi trần. Cô ấy nói gì, anh ấy cũng nghe theo hết.

Trong hộp bút của An Gia lúc nào cũng có sẵn một lọ nước nhỏ mắt nhân tạo, thỉnh thoảng lại nhỏ vài giọt, đôi mắt long lanh nước, càng thêm đáng thương đến tội nghiệp.

Hạng Đống là kiểu trai thẳng đơn thuần, làm sao phân biệt được những chiêu trò “trà xanh” này? Tất nhiên sẽ nghĩ bạn gái mình bị ức hiếp, thế là buông sách vở, dốc hết tâm trí dỗ dành cô ấy vui vẻ.

Cô ta — Lạc Đình Lan — dùng giọng văn thanh nhã linh động của mình, biểu đạt lại ý nghĩa y chang như cái tên bố bẩn thỉu phun lời thối của tôi, và đám bạn học chuyên truyền tin đồn bậy bạ.

Cho nên, khi cô ta thản nhiên giấu nhẹm tờ giấy hẹn gặp của tôi, chẳng hề có chút áy náy nào.

Thứ cô ta có, là cảm giác thành tựu ngập tràn vì đã “giải cứu” đoá hoa cao lãnh kia.

Dù đến khi kiếp trước kết thúc, cô ta biết rõ bi kịch tôi trải qua, cũng chẳng lấy làm bận lòng. Chỉ cảm thấy đó là chuyện trùng hợp, là do tôi xui xẻo, thậm chí tận sâu trong lòng, cô ta tin chắc đó là cái kết xứng đáng với tôi.

Tôi — An Gia — một “hoa khôi tai tiếng”, học dốt, gia đình tệ, vừa nghèo vừa bất kham, lại dám vọng tưởng kéo nam thần cấm dục xuống khỏi thần đàn, đương nhiên là chết đáng.

Còn cô ta — Lạc Đình Lan — thuần khiết trắng trong, cao ngạo đứng trên đỉnh cao đạo đức.

3

Lạc Đình Lan đã đưa tờ giấy hẹn cho Hạng Đống.

Vào cái đêm định mệnh khiến tôi và anh trở thành hai kẻ âm dương cách biệt ở kiếp trước, tôi đã nhìn thấy anh, người con trai đứng dưới ánh đèn đường, chạy về phía tôi đúng như lời hẹn.

Anh chạy hơi vội, đến khi dừng lại, làn da trắng trẻo của anh đã ửng lên một tầng đỏ nhạt, mồ hôi lấm tấm trên mái tóc ngắn, đôi mắt đen như thấm nước, ướt át sáng ngời.

Anh giơ hộp kem trên tay, khóe mắt cong lên theo nụ cười.

“Muối biển chocolate.”

Là vị kem tôi thích nhất.

Hạng Đống có khuôn mặt sáng sủa, làn da trắng, sống mũi cao, đường nét ngũ quan sắc nét.

Vì phản ứng với các mối quan hệ xã hội khá chậm chạp, nên mỗi khi nhìn ai đó, ánh mắt anh đều mang theo chút mông lung ngây ngô, được bạn bè trong trường gọi là “đóa hoa cao lãnh”.

Lạc Đình Lan là nữ sinh luôn đứng nhất khối xã hội, còn Hạng Đống là học bá đỉnh cao của khối tự nhiên, luôn giữ vững vị trí đứng đầu.

Phụ huynh hai nhà đều là giáo sư đại học, hơn nữa còn sống cùng một tầng, cửa đối diện cửa.

Xét về bất cứ phương diện nào, họ đều là một đôi trời sinh.

Nhưng người Hạng Đống thích, lại là tôi.

Tôi từng đùa với anh rằng, chúng tôi sinh nhầm thời đại mất rồi.

Hai mươi năm trước, kiểu tình yêu giữa Lọ Lem và hoàng tử như chúng tôi là mô-típ chủ đạo của tiểu thuyết ngôn tình.

Nhưng bây giờ xu hướng đã thay đổi, người ta đề cao môn đăng hộ đối, một đứa con gái có xuất thân thấp kém như tôi, chỉ xứng đáng làm nữ phụ độc ác.

Hạng Đống cầm hộp kem, dùng muỗng xúc thìa cuối cùng đút vào miệng tôi.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Trong con ngươi đen láy của anh phản chiếu hình ảnh một cô gái rực rỡ, đang chu môi làm nũng với anh.

Anh vốn không phải người nhiều lời, phần lớn thời gian toàn tôi ríu rít nói, đã quen với sự trầm mặc của anh từ lâu.

Anh không cần lên tiếng, chỉ cần tập trung nhìn tôi, thế là đủ.

Tôi liếm kem trên môi, chớp chớp mắt, đang định hôn anh, thì anh bất ngờ kéo tay tôi, ấn mạnh lên vị trí bên trái ngực áo phông của mình.

Thình thịch… thình thịch…

Xuyên qua lớp vải mềm mát, lòng bàn tay tôi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dồn dập của anh.

Anh nắm chặt tay tôi, không để tôi rút ra.

Tôi ngẩng đầu lên, anh cúi mắt nhìn xuống.

Khẽ nói: “Em mãi mãi là nữ chính của anh, An Gia.”

Tôi chớp mắt, cười đấm anh một cái: “Lời tỏ tình quê mùa quá, bị phạt nói lại.”

Anh nhíu mày, lộ vẻ trầm tư.

Trông anh lúc này như thể câu nói vừa rồi còn khó hơn cả bài toán khó nhất đề thi đại học.

Không đợi anh nghĩ ra lời mới, tôi đã chủ động nghiêng người, hôn lên môi anh.

Tên ngốc này, làm sao tôi có thể chê lời anh nói sến súa được? Làm sao tôi nỡ làm khó anh chứ?

Nụ hôn này vừa quấn quýt vừa nồng nhiệt, đến mức cả hai đều cạn sạch không khí trong lồng ngực.

Tôi thở hổn hển, nép vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim mãnh liệt của anh vang vọng trong lồng ngực.

Nhẹ giọng nói: “Ngày mai thi đại học rồi, Hạng Đống, nhớ lời hẹn của chúng ta đấy.”

“Ừ, sẽ không quên đâu.”

Anh khẽ chạm môi lên đỉnh đầu tôi, hơi thở ấm áp khiến da đầu tôi ngứa ran.

Tôi khẽ cười, mặc anh nắm tay mình, cùng anh đi dạo trong công viên đêm hè.

Lạc Đình Lan biết tôi và Hạng Đống có một lời hứa trước kỳ thi đại học, nhưng không rõ nội dung cụ thể.

Cô ta đoán rằng, chắc chắn tôi đã yêu cầu Hạng Đống nhường nhịn mình, cố tình làm bài kém để hai chúng tôi cùng vào một trường đại học dân lập.

Một người lẽ ra đủ khả năng thi vào trường trọng điểm 985, cuối cùng lại “phát huy thất thường”, cùng tôi học cao đẳng.

Khi biết được suy đoán này, tôi đã kinh ngạc đến mức cứng họng.

Đây chính là nữ học bá mà tôi từng ngưỡng mộ hết lòng sao? Kiểu tư duy ngây thơ như vậy thật sự không ảnh hưởng đến kết quả học tập của cô ta à?

Chẳng lẽ trong mắt cô ta, người con trai mà cô ta thầm yêu bao năm chỉ có từng ấy IQ thôi sao? Không có chút ý chí tự do nào, chỉ là một con rối dễ dàng bị điều khiển?

Hay là tôi đã học được loại bùa chú nào đó thần kỳ, khiến người ta có thể giảm trí thông minh theo hướng chọn lọc?

Lời hứa giữa tôi và Hạng Đống thực ra rất đơn giản.

Anh sẽ đăng ký vào ngành Kỹ thuật Xây dựng của một trường đại học hàng đầu trong nước, còn tôi sẽ cố gắng thi vào khoa tiếng Pháp của một trường hạng hai cùng thành phố.

Chúng tôi giấu chuyện này vì gia đình Hạng Đống không cho phép anh chọn ngành Kỹ thuật Xây dựng.

Bố mẹ anh muốn anh học Y, sau này trở thành trưởng khoa của một bệnh viện hạng ba được người người kính trọng.

Chính vì lòng chính nghĩa lẫn tình cảm dành cho Hạng Đống mà Lạc Đình Lan đã quyết định giấu nhẹm tờ giấy hẹn của tôi, không cho tôi có cơ hội tiếp tục “ảnh hưởng” đến quyết định của anh.

Quyết định ấy cuối cùng đã dẫn đến bi kịch của cả ba chúng tôi.

Hy vọng lần này, mọi thứ vẫn còn kịp cứu vãn.

Tám giờ rưỡi tối, Hạng Đống đưa tôi về nhà.

Vừa bước vào cửa, tôi bất ngờ thấy bố tôi không hề say rượu, cũng không gào thét như thường lệ.

Ông ta ngồi vắt chân trên ghế sofa xem bóng đá, thấy tôi mở cửa vào nhà, chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Lại chạy đi đâu? Không mau lăn vào ngủ đi. Ngày mai tao bận, mày tự đi thi.”

Vốn dĩ tôi cũng chẳng mong ông ta đưa đi.

Tôi nhún vai, về phòng.

Thay đồ ngủ xong, tôi nhìn vào gương.

Tôi vẫn đang sống.

Mỗi tấc da thịt đều mềm mại, mỗi nụ cười đều tươi sáng, mỗi nhịp thở đều khiến lồng ngực khẽ phập phồng, từng câu nói phát ra vẫn còn làm lay động không khí.

Tất cả, tất cả—đều chứng minh tôi còn sống.

Tôi không chết, không trở thành một bóng ma bất lực, chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện sụp đổ trước mắt mà không thể thay đổi điều gì.

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm.

Lần này, tôi sẽ cùng những người bạn đồng trang lứa, bước vào trường thi.

Lần này, có lẽ tôi thực sự có thể, cùng Hạng Đống, tiến về tương lai mà chúng tôi hằng mơ ước.