Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

Năm 1985, đầu đông.

Mạnh Phiến Nhiên khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, gõ cửa rồi bước vào văn phòng bí thư chi bộ.

“Báo cáo, tôi muốn xin giấy đăng ký kết hôn.”

Bí thư Dương nhận ra đây chính là vị hôn thê của doanh trưởng Hạ, cười vui vẻ chúc mừng: “Bác sĩ Mạnh sắp có hỷ sự rồi, đến lúc đó nhớ cho chúng tôi được hưởng chút không khí vui mừng nhé.”

Mạnh Phiến Nhiên gật đầu, mỉm cười.

Nhưng trên tờ đơn xin kết hôn mà cô cầm về, ở mục tên chú rể, người cô viết xuống lại không phải là ba chữ “Hạ Chiêu Lãng”.

Quả thật cô sắp kết hôn, nhưng chú rể của Mạnh Phiến Nhiên không phải là Hạ Chiêu Lãng, người mà cô hằng mong nhớ, mà là một người chưa từng gặp mặt, được gia đình sắp xếp hôn nhân ở thủ đô.

Viết xong đơn, cô cẩn thận cất nó vào ngăn kéo sâu nhất.

Trong đó vẫn còn ba trăm tệ mà cô đã dành dụm để làm sính lễ giúp Hạ Chiêu Lãng.

Đôi mắt hạnh của cô thoáng tối lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.

Ai cũng biết rằng, một tháng nữa, bác sĩ quân y Mạnh Phiến Nhiên sẽ kết hôn với doanh trưởng Hạ.

Nhưng hôm qua, khi cầm số tiền ba năm dành dụm được, định đưa trước cho Hạ Chiêu Lãng để anh dùng làm sính lễ cưới mình, cô lại vô tình nghe được một cuộc đối thoại trong phòng.

Hạ Chiêu Lãng đang ôm Trình An An, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Hôm đám cưới, anh sẽ đưa em lên tỉnh chơi, đi công viên, ăn kẹo hồ lô, xem phim. Em muốn anh làm gì cũng được.”

Giọng nũng nịu của Trình An An vang lên: “Nhưng chị dâu sẽ giận đấy.”

Hạ Chiêu Lãng thản nhiên đáp: “Cô ấy một lòng muốn gả cho anh, dù anh có trốn khỏi hôn lễ cũng chẳng sao. Với lại, đâu phải là không quay về.”

Mạnh Phiến Nhiên đến lúc đó mới biết, hóa ra khi cô đang vui mừng mong chờ ngày được gả cho anh, thì Hạ Chiêu Lãng lại lên kế hoạch bỏ trốn khỏi đám cưới một cách lãng mạn nhất.

Anh muốn dành ngày cuối cùng trước khi kết hôn để ở bên Trình An An người quan trọng nhất trong lòng anh.

Trình An An vùi mặt vào ngực anh, vừa tủi thân vừa cười vừa khóc:

“Một tháng nữa, em sẽ không còn là người quan trọng nhất với anh nữa rồi. Nên trong khoảng thời gian còn lại này, em muốn anh hoàn toàn thuộc về em.”

Giọng nói của Hạ Chiêu Lãng trầm ấm và kiên định, chưa bao giờ Mạnh Phiến Nhiên nghe thấy anh dịu dàng đến vậy.

“Không, dù có kết hôn rồi, em vẫn luôn là số một trong lòng anh.”

Mạnh Phiến Nhiên không còn nhớ nổi, khi đó cô đã rời đi trong trạng thái hoảng hốt thế nào.

Cô và Hạ Chiêu Lãng đã đính hôn từ lâu. Vì anh, cô mới đến vùng quân khu xa xôi này làm bác sĩ quân y.

Khi đó, Hạ Chiêu Lãng rất thương cô, bàn tay thô ráp xoa nhẹ mái tóc dài của cô, hứa rằng nhất định sẽ cưới cô.

Họ là cặp đôi được ngưỡng mộ nhất trong quân khu, cho đến khi Trình An An người em gái nuôi của Hạ Chiêu Lãng từ quê nhà lên nương tựa anh.

Nhà họ Trình từng có ơn với nhà họ Hạ, từ nhỏ hai người đã kết nghĩa huynh muội.

Trước khi qua đời, cha mẹ Trình An An còn gửi gắm cô lại cho Hạ Chiêu Lãng.

Lần đầu gặp Trình An An, Mạnh Phiến Nhiên còn ngây ngô nghĩ rằng sau này mình sẽ có một cô em chồng đáng yêu thân thiết, trong lòng rất vui.

Nhưng chỉ ngay hôm sau, tại trạm y tế, sau khi tiêm thuốc cho Trình An An bị ốm, cô ta lại lén lút quay về khóc sưng cả mắt.

“Anh Chiêu Lãng, có phải chị dâu không thích em không? Chị ấy chích mạnh quá, em đau lắm.”

Mạnh Phiến Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Chiêu Lãng đá cửa xông vào, mặt đầy giận dữ.

“Phiến Nhiên, y đức của em đâu rồi? An An là em gái anh, em ghen tuông cũng phải có giới hạn chứ!”

Lúc Trình An An được Hạ Chiêu Lãng nắm tay dắt đi, trên mu bàn tay trắng nõn bỗng xuất hiện một vết sưng đỏ, chỗ tiêm còn rỉ máu.

Rõ ràng trước khi rời đi vẫn còn nguyên vẹn.

Dù có y tá đứng ra chứng minh cho Mạnh Phiến Nhiên, Hạ Chiêu Lãng vẫn không tin cô.

Cuối cùng, Trình An An là người hiểu chuyện nhất, dịu dàng khuyên giải:

“Chắc chị dâu không cố ý đâu, em không sao, anh Chiêu Lãng đừng trách chị ấy nữa.”

Hết lần này đến lần khác, những chuyện như vậy xảy ra quá nhiều.

Mạnh Phiến Nhiên từ việc cố gắng thấu hiểu, đến khi đã quen với việc hễ có chuyện liên quan đến Trình An An, cô mãi mãi chỉ có thể bị Hạ Chiêu Lãng hiểu lầm, phớt lờ.

Những lời mà cô nghe thấy hôm qua, chỉ là giọt nước tràn ly, khiến cô hoàn toàn chết tâm.

Mạnh Phiến Nhiên khẽ thì thầm, Hạ Chiêu Lãng, em mệt rồi.

Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi từ gia đình tối hôm đó, cô đã không còn giả vờ như mình đang sống rất tốt, rất hạnh phúc, hay tiếp tục viện cớ để chuẩn bị cho đám cưới với Hạ Chiêu Lãng.

Ngược lại, cô rưng rưng nước mắt, chấp nhận lời đề nghị hôn nhân của gia đình.

“Ngày mai con sẽ nộp đơn, tháng sau con sẽ mang hộ khẩu về nhà làm đám cưới, sẽ không ở đây nữa.”

2.

Đóng ngăn kéo lại, buổi chiều, Mạnh Phiến Nhiên tiếp tục trở về trạm y tế trực ban.

Đến hoàng hôn, bác sĩ Lưu đến thay ca, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn cô:

“Phiến Nhiên, cậu đúng là có phúc thật đấy. Doanh trưởng Hạ hôm nay đã gây náo động cả quân khu chỉ để giành giải thưởng hạng nhất trong cuộc thi đấu, vì muốn lấy phần thưởng đó cho cậu đấy.”

“Đó là một chiếc đồng hồ Thượng Hải đấy! Chậc chậc, ai kết hôn mà được sính lễ như vậy thì đúng là vinh quang lắm!”

Ánh mắt Mạnh Phiến Nhiên khẽ sững lại.

Trước đây, khi Hạ Chiêu Lãng hỏi cô muốn gì làm sính lễ, cô quả thực đã từng nhắc đến một chiếc đồng hồ.

Nhưng sau đó, biết được anh mỗi tháng đều gửi một nửa tiền trợ cấp cho con cái của các đồng đội đã hy sinh, cô đã ngăn anh nhờ người mua đồng hồ cho mình.

Khi ấy, Hạ Chiêu Lãng rất cảm động, nhìn cô thật sâu, giọng nói đầy kiên định:

“Phiến Nhiên, em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu thiệt khi gả cho anh. Anh muốn em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian.”

Mạnh Phiến Nhiên thoát khỏi hồi ức, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua xót.

Rõ ràng đã quyết định rời đi rồi, còn nghĩ về những chuyện này làm gì nữa.

Từ trạm y tế trở về, cô còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.

“Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của An An, từ nay là cô gái trưởng thành rồi. Đây là quà anh tặng em.”

Giữa những tiếng trêu ghẹo, Trình An An làm nũng chu môi:

“Nhưng em chỉ muốn mãi mãi làm cô bé của anh Chiêu Lãng thôi.”

Vài người xung quanh nhìn thấy gì đó, liền trầm trồ xuýt xoa:

“Đồng hồ đẹp quá, sáng lấp lánh luôn!”

“Đây chẳng phải là phần thưởng mà doanh trưởng bất chấp chấn thương ở lưng để giành hạng nhất sao? Đồng hồ Thượng Hải đấy, thật sang trọng! Để dành dụm được tiền, tôi cũng muốn cắn răng mua cho vợ một cái!”

Nghe vậy, trong lòng Trình An An âm thầm vui sướng.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mạnh Phiến Nhiên trở về.

Hạ Chiêu Lãng ngồi bên bàn, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Hôm nay em không phải trực ca đêm sao?”

Trình An An cười ngọt ngào: “Chị dâu về đúng lúc quá! Em đang thèm món khoai môn hầm thịt của chị lắm!”

Cô ta đưa tay vén tóc, trên cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ bạc mới tinh, tinh xảo bắt mắt.

Nhưng thứ đầu tiên Mạnh Phiến Nhiên nhìn thấy không phải là chiếc đồng hồ, mà là chiếc áo len đỏ trên người Trình An An.

Kiểu dáng bó eo đẹp mắt, họa tiết bông tuyết hình thoi tinh tế ẩn hiện.

Rõ ràng chính là chiếc áo cô đã tự tay đan từng mũi kim một!

Mạnh Phiến Nhiên kìm nén cơn run rẩy trong mắt, quay vào phòng tìm trong tủ, quả nhiên chiếc áo len mới của cô đã bị ai đó lấy mất.

Giọng nói không hài lòng của Hạ Chiêu Lãng vang lên:

“Mọi người đều đến mừng sinh nhật An An, em còn đi đâu vậy?”

Mạnh Phiến Nhiên bước ra, nhìn chằm chằm vào anh:

“Hạ Chiêu Lãng, chiếc áo len đỏ trên người An An là của em.”

Người đàn ông nhíu mày:

“Đúng vậy, An An thích nên anh lấy cho em ấy mặc. Hôm nay là sinh nhật em ấy, em làm chị dâu mà chẳng chuẩn bị gì thì cũng kỳ lắm.”

Trình An An thấy sắc mặt Mạnh Phiến Nhiên có chút khó coi, lập tức tỏ vẻ tủi thân, cắn môi nói nhỏ:

“Chị dâu, có phải em không nên mặc không? Vậy để em cởi ra trả chị nhé…”

Mạnh Phiến Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Chiêu Lãng đã rầm một tiếng ném đũa xuống bàn.

“Một cái áo len thôi mà, mặc thì mặc, Phiến Nhiên, em từ khi nào trở nên nhỏ mọn như vậy?”

Anh trầm mặt, cảm thấy hôm nay cô khiến anh mất mặt trước mọi người, còn cố ý làm khó An An.

Mấy đồng đội xung quanh đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng hòa giải:

“Thôi nào, lâu rồi không được ăn món chị dâu nấu, hôm nay đúng là có phúc quá!”

Hạ Chiêu Lãng trầm giọng:

“Phiến Nhiên, em đi làm khoai môn hầm thịt đi, coi như bù đắp lỗi với An An.”

Giữa đám đông, đầu ngón tay Mạnh Phiến Nhiên khẽ run, siết chặt lấy vạt áo.

Sau đó, cô nhìn Hạ Chiêu Lãng thật lâu, rồi xoay người đi vào bếp.

“Anh nói đúng, mặc rồi thì mặc luôn đi.”

Chiếc áo len đỏ này là cô đã thức trắng nhiều đêm để đan, định mặc vào ngày cưới.

Nhưng bây giờ, họ cũng sẽ không kết hôn nữa.

Nếu Trình An An muốn mặc, thì cứ để cô ta mặc đi.

Bữa cơm hôm ấy, Hạ Chiêu Lãng ăn uống vui vẻ, hiếm hoi còn uống chút rượu.

Tan tiệc, Trình An An thân mật dìu anh, quay sang Mạnh Phiến Nhiên nhếch môi, nụ cười tràn đầy kiêu ngạo:

“Chị dâu, hôm nay là sinh nhật em, em có nhiều chuyện muốn thì thầm với anh Chiêu Lãng lắm. Mượn anh ấy một đêm nhé, chị không ngại chứ?”

Mạnh Phiến Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Người đàn ông cao lớn, cô gái nhỏ nhắn, thân mật tựa vào nhau, trông thật xứng đôi.

Trước đây, Hạ Chiêu Lãng luôn nghiêm túc giữ khoảng cách với phụ nữ, ngoài cô ra, không hề để ai đến gần.

Cô khẽ rủ mi mắt:

“Đương nhiên không ngại. Còn nữa, từ giờ đừng gọi tôi như vậy nữa.”

Hạ Chiêu Lãng hơi ngà ngà say, sững lại, nghe thấy cô nói gì nhưng lại không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cô lại đang dỗi vô cớ.

Tối đó, Mạnh Phiến Nhiên viết xong đơn xin xuất ngũ rồi mới đi ngủ.

Khoai môn vốn là thứ ngon lành, Hạ Chiêu Lãng thích nhất món khoai môn hầm thịt cô nấu. Nhưng trước đây, anh từng xót xa khi thấy tay cô bị ngứa đỏ mỗi lần chạm vào khoai, nên sau một lần ăn, liền không để cô làm nữa.

Cả đêm, tay Mạnh Phiến Nhiên sưng tấy không ngủ được, cào đến rách da, sáng hôm sau phải đến trạm y tế bôi thuốc dị ứng.

Chiều về nhà, vừa mở cửa đã thấy Hạ Chiêu Lãng mặt mày âm trầm, giận dữ chất vấn cô:

“Em thật sự không thể chấp nhận An An sao? Lại còn đi nói lung tung bên ngoài rằng em ấy với anh có quan hệ bất chính, em muốn dồn ép một cô gái trong sạch đến ch.t à?!”