Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Đến Trung thu, bạn trai tôi người quê ở xa, đã về nhà ăn Tết.
Tối đó, hắn nhắn tin cho tôi:
“Bé ơi, đang làm gì đó?”
Tôi đáp: “Vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ.”
Hắn: “Vậy đừng ngủ nữa, dậy dọn đồ lái xe về nhà anh ăn Trung thu với cả nhà đi.”
Tôi đọc xong mà mặt đầy dấu hỏi chấm.
Tôi và hắn mới quen nhau ba tháng, quan hệ còn chưa tới mức ra mắt gia đình, nên lần này hắn về quê ăn Tết một mình, còn tôi thì ở lại thành phố A đón Trung thu với ba mẹ.
Tôi thắc mắc hỏi lại:
“Sao tự nhiên lại mời em về nhà vậy?”
Ôn Hồng nhắn ngay:
“Anh vừa nói chuyện với ba mẹ và họ hàng, nhắc đến em, còn khen em ngoan, siêng năng, đảm đang nữa. Cả nhà nghe xong đều bảo anh đưa em về ra mắt. Ba mẹ anh còn tính sáng mai ra chợ mua đồ, để em về trổ tài nấu nướng một bữa cho cả nhà ăn Trung thu đó. Em nhanh chuẩn bị rồi đi liền nha.”
Hả???
Tôi tức đến phát cười.
Thế là trực tiếp trả lời:
“Tôi điên rồi chắc? Đêm hôm chạy 600 cây số về nhà anh nấu cơm, để cả nhà anh đón Trung thu no nê vui vẻ hả?
Anh có biết xấu hổ không? Ba mẹ anh biết xấu hổ không? Cả họ hàng nhà anh có biết xấu hổ không vậy?
Không đi.”
Tôi vừa dứt câu, Ôn Hồng vội vàng nhắn lại ngay:
“Nhưng anh lỡ nói với mọi người rồi là em sẽ về, giờ em không đến thì anh biết giải thích sao đây? Em cũng thật không hiểu chuyện gì cả.”
Hừ.
Một gia đình to đùng, ngồi chờ một cô gái ở tận 600 cây số xa, bỏ cả ba mẹ ruột ở nhà, chạy xuyên đêm về nấu cơm cho nhà người ta ăn Trung thu.
Vậy mà còn có mặt mũi bảo là khó ăn khó nói?
Quá là mất mặt!
Sau khi bình tĩnh lại, tôi hiểu:
Tôi và Ôn Hồng đến đây là chấm dứt.
Nhưng ngay lúc định nhắn tin chia tay, tôi bỗng lóe lên một ý…
Thế là tôi xóa tin nhắn kia, giả vờ đồng ý:
“Ừ, em biết rồi. Lát nữa em xuất phát. Nhưng mai là Trung thu, đường chắc chắn rất đông, em chắc phải tầm đến lúc cơm nước mới tới nơi. Mọi người chịu khó đợi em tí nhé.”
Ôn Hồng thở phào:
“Vậy thì tốt quá. Em cố chạy nhanh chút, trên đường đừng dừng lại nghỉ, đừng để cả nhà phải đói bụng chờ em.”
2
Đặt điện thoại xuống, tôi đổ người xuống giường ngủ một mạch.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là Trung thu rồi.
Vừa nhìn vào điện thoại, suýt chút nữa mười giờ.
Vừa mở máy, đã thấy Ôn Hồng nhắn cho tôi mấy tin.
Đại khái toàn là: tới đâu rồi, còn bao lâu nữa?
Tôi vội vàng nhắn dỗ hắn:
“Gần tới thành phố nhà anh rồi, đường hơi kẹt, chắc vẫn kịp đến nấu cơm. Anh bảo mọi người đợi em tí nhé.”
Ôn Hồng mất kiên nhẫn:
“Vậy thì em nhanh lên.”
Đặt điện thoại xuống, tôi vừa nhâm nhi bữa sáng dinh dưỡng mẹ làm cho, vừa uống ly nước ép trái cây ba mới vắt. Đúng là hưởng thụ.
Tôi phải điên đến cỡ nào, mới lết xác tới nhà người ta làm trâu làm ngựa?
Hai tiếng sau, đã mười hai giờ.
Đúng ngay giờ cơm.
Bên bàn ăn nhà tôi, từng món bắt đầu được bưng lên.
Còn nhà Ôn Hồng, vẫn đang ngồi chờ người ta tới phục vụ.
Quả nhiên, Ôn Hồng lại gửi tin tới giục:
“Sao còn chưa tới?! Chậm quá đấy. Họ hàng anh đói cả rồi.”
Tôi từ tốn trả lời:
“Kẹt xe thôi, cũng hết cách mà. Nhưng chắc trước một giờ em tới được.”
Đặt điện thoại xuống, nhà tôi chính thức bắt đầu ăn uống.
Tôi ăn no uống đủ, Ôn Hồng có vẻ không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên gọi thẳng video tới.
Tôi liếc đồng hồ, đã hơn một giờ rồi. Đúng lúc để lật bài.
Thế là tôi chậm rãi nhận cuộc gọi:
“Gì vậy?”
“Em còn hỏi gì?! Em rốt cuộc…”
Câu trách móc còn chưa dứt, Ôn Hồng đã nhìn thấy khung cảnh sau lưng tôi.
Hắn tức đến phát điên:
“Không phải em nói đang trên đường sao?! Sao còn ở nhà?! Có phải em chưa từng xuất phát không?!”
“Ủa? Cũng bị anh phát hiện rồi à?”
Ôn Hồng không nhịn nổi, gào lên:
“Vãn Thanh! Em mẹ nó dám giỡn mặt với anh?! Em có biết ba mẹ anh với cả đám họ hàng từ sáng tới giờ nhịn đói ngồi chờ em không?! Không muốn tới thì nói mẹ nó sớm một tiếng! Làm anh mất mặt trước cả đám họ hàng, em thấy vui lắm hả?! Giờ tụi anh biết ăn cái gì?!”
Tôi cười khẩy:
“Ăn c*t đi.”
Dứt lời, tôi dập thẳng cuộc gọi, rồi chặn hết WeChat với điện thoại của hắn.
Tất nhiên, trước khi chặn, tôi đã nhắn rõ ràng là chia tay.
Tôi với Ôn Hồng, tới đây là kết thúc.
Nếu hắn biết điều, thì từ giờ nên coi tôi như người xa lạ.
Tiếc thay, loại người như hắn… hình như trời sinh đã không biết điều.
3
Hai ngày trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Ôn Hồng quay lại thành phố A.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi về A, là tới nhà tôi chặn đầu.
Vừa nhìn thấy Ôn Hồng, tôi đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào:
“Chúng ta chia tay rồi, anh còn mò đến tìm tôi làm gì?”
Không ngờ tới nước này rồi mà Ôn Hồng vẫn còn biết co biết duỗi.
Hắn vội vàng bước tới, vẻ mặt hoảng hốt nắm lấy tay tôi:
“Thôi mà, Vãn Thanh. Chuyện trước đừng nhắc nữa. Tình cảm tụi mình tốt như vậy, chẳng lẽ vì chút chuyện cỏn con mà phải chia tay sao? Anh còn chưa trách em cho cả nhà anh leo cây, em cũng đừng giận nữa.”
Tôi thẳng tay hất hắn ra:
“Chuyện nhỏ, lại càng dễ nhìn ra bản chất của một người, và cả một gia đình. Qua chuyện này, tôi đã đại khái hiểu rõ cách anh và gia đình anh đối nhân xử thế. Tôi không phán xét các người là người ra sao, nhưng tôi với anh, và với nhà anh, không hợp.
Nên nếu anh còn là đàn ông, thì đừng có dây dưa với tôi nữa.”
Thế mà Ôn Hồng vẫn không chịu buông tha:
“Anh đã đích thân tới xin lỗi rồi, em còn muốn gì nữa? Yêu đương là chuyện của hai người, em nói chia tay là chia tay được à? Vậy anh cũng nói, anh không đồng ý chia tay đó!”
Cái logic này… cũng ghê gớm ghê.
Trước sự bám riết của hắn, tôi tung chiêu kết liễu:
“Anh không muốn chia tay cũng được. Trừ phi anh đồng ý với tôi một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Hôm qua ba mẹ tôi mới nói, sau này ai muốn cưới tôi thì phải có sính lễ năm trăm nghìn tệ. Chỉ cần anh lo được, thì tôi không chia tay nữa.”
Vừa nghe xong, Ôn Hồng quả nhiên nổi đóa:
“Năm trăm nghìn??? Nhà em không đi cướp à?! Anh còn tưởng em khác mấy đứa con gái kia, ai ngờ cũng vật chất như tụi nó! Em muốn chia tay thì chia tay đi! Dù sao anh cũng chẳng ưa mấy đứa mê tiền!”
“Ơ… mà anh có tiền đâu, anh sợ gì?”
Ha, lần này thì Ôn Hồng hoàn toàn tắt điện.
Hắn giận dữ chỉ thẳng vào tôi, gào lên:
“Được lắm, Vãn Thanh, em cứ chờ đấy cho anh!”
4
Hôm sau, Ôn Hồng lại hùng hổ chạy tới nhà tôi.
Hắn rút ra một tờ giấy A4 in danh sách, đưa cho tôi.
“Đây là số tiền anh đã tiêu cho em trong ba tháng chúng ta bên nhau. Những khoản này là anh chi cho vợ tương lai của mình. Giờ em đòi chia tay, vậy thì trả tiền lại cho anh.”
Tôi liếc sơ qua cái danh sách đó, trong đó liệt kê hết toàn bộ tiền cơm nước, xem phim giữa hai đứa.
Thậm chí cả tiền mua hai chai sữa AD canxi ngày Quốc tế Thiếu nhi, hắn cũng không tha mà tính luôn.
“……”
Đúng là hết thuốc chữa.
Chỉ biết tính tiền hắn bỏ ra.
Tiền tôi tiêu cho hắn thì lại không thấy liệt kê một xu.
Thấy tôi im lặng, Ôn Hồng tưởng tôi định giở trò quỵt nợ, liền cảnh giác nhìn tôi:
“Không phải em tính không trả đấy chứ?”
“Ồ, không đâu. Chỉ là mỗi mình anh liệt kê ra, người ta khó mà tin được. Dù sao cũng qua lâu rồi, tôi cũng chẳng nhớ rõ là từng ăn gì, dùng gì với anh. Lỡ anh nói sao là thành vậy thì kỳ lắm. Anh cũng biết tôi làm kế toán, mấy chuyện tiền bạc phải rõ ràng.
Nên nếu muốn tôi trả, thì anh phải đi xin hóa đơn của từng cửa hàng về. Chứng minh rõ ràng tôi có ăn, có dùng.
Đồng thời ghi rõ thời gian, địa điểm. Ăn lúc nào, ở đâu. Anh còn phải đưa ra bằng chứng tôi đã ăn bao nhiêu, mấy giờ mấy phút mấy giây, ăn mấy gam. Tôi chỉ trả phần tôi ăn thôi.
Dù gì anh là đàn ông, chắc chắn ăn nhiều hơn tôi, tôi không thể móc tiền túi ra gánh phần anh được.”
Nói xong tôi còn tiếp lời với tinh thần chuyên môn kế toán:
“À đúng rồi, lúc lấy hóa đơn nhớ lấy luôn giấy xác minh tính thật giả của hóa đơn. Đợi anh làm xong mấy thứ đó, rồi viết đơn đề nghị thanh toán đưa tôi, lúc đó tôi sẽ chuyển tiền.”
Nghe vậy, Ôn Hồng tức điên:
“Chuyện đã qua lâu như thế, giờ anh biết đi đâu mà xin lại hóa đơn?! Em đúng là không định trả tiền mà!”
“Những cái của hai tháng trước thì đúng là khó rồi, nhưng trong vòng một tháng trở lại đây thì hoàn toàn có thể xin được hóa đơn.
Tôi cũng chẳng ép buộc gì. Chỉ cần anh lo đủ hóa đơn trong một tháng gần nhất, làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ trả anh tiền.
Mà nói cho cùng, hồi còn yêu nhau đâu phải chỉ mình anh tiêu tiền? Tôi cũng có bỏ tiền vì anh đấy. Tí nữa tính xong khoản của anh, tôi cũng muốn đàng hoàng tính lại phần tôi chi cho anh.”
Nghe đến đây, ánh mắt Ôn Hồng thoáng qua một tia hoảng hốt.
Thứ nhất, với cái sĩ diện trời đánh của hắn, chuyện vác mặt đi xin hóa đơn là không thể nào.
Thứ hai, hắn cũng biết, tôi tiêu cho hắn chẳng ít hơn hắn tiêu cho tôi là bao.
Cuối cùng, hắn giận điên người, vò nát tờ A4 ném thẳng vào thùng rác:
“Thôi thôi thôi! Không thèm lằng nhằng với em nữa! Mấy đồng đó coi như anh đem cho chó!”
Tôi thản nhiên đáp:
“Còn tiền tôi tiêu, coi như đem cho sói.”
“Cho con sói trắng mắt như anh.”