Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1

Ta bị quý phi phạt quỳ giữa trời tuyết dày trước điện.

Quỳ đã lâu, tuyết dưới đầu gối sớm bị ép tan thành nước, lớp vải ướt lạnh dán sát vào bắp chân, vừa lạnh vừa khó chịu.

Quý phi nằm trên chiếc trường kỷ trong điện, tay ôm lò sưởi, nhàn nhã cùng thị nữ cười đùa: “Hôm nay Đoan Ninh ăn vận lòe loẹt quá, bản cung nhìn thật chướng mắt.”

Hoàng huynh từng hết lời khen ngợi màu đỏ tươi là màu hợp với quý phi nhất. Từ đó, quý phi càng thêm ngang ngược, không cho bất kỳ phi tần nào trong hậu cung được mặc màu đỏ tươi.

Thật trùng hợp, hôm nay ta vào cung lại mặc đúng một chiếc áo đỏ tươi, vừa khéo bị quý phi bắt gặp, liền bị phạt quỳ.

Lúc Tạ Triều Kiến tới, ta đã quỳ thật lâu, sắc mặt trắng bệch.

Hắn hơi sững người, mãi đến khi quý phi bước tới đón, hắn mới hoàn hồn.

Quý phi nũng nịu nói với hắn: “Hoàng thượng, Đoan Ninh va phải thiếp thân, thiếp thân mới phạt nàng quỳ một lát.”

“Đã đụng phải Dao Dao, tất nhiên phải trừng phạt.”

Tạ Triều Kiến nắm tay quý phi, làm bộ muốn bước vào trong, cứ thế đi ngang qua người ta.

Ta muốn đứng dậy hành lễ với hắn, nhưng vừa mới đứng lên liền tối sầm mắt, đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống.

Không chút do dự, Tạ Triều Kiến lập tức lao tới đỡ lấy ta: “Ung Ung!”

Ta yếu ớt nở một nụ cười với hắn, khẽ gọi: “Hoàng huynh.”

Nói xong thì nghiêng đầu, ngất lịm trong vòng tay Tạ Triều Kiến.

Trước khi mãn nguyện nhắm mắt, ta liếc thấy quý phi siết chặt nắm tay, một chiếc móng tay giả trên ngón tay nàng gãy rắc thành hai đoạn.

2

Ta là công chúa, nhưng không mang dòng máu hoàng thất, chuyện này chẳng phải điều gì bí mật.

Tiên đế chỉ cần nhìn nương ta một lần liền đem lòng yêu mến, về sau dù biết người là một quả phụ, lại còn mang theo ta, cũng không chút do dự mà đón vào cung.

Ta được tiên đế nhận làm nghĩa nữ, ban họ hoàng gia, phong hiệu Đoan Ninh.

Những năm đầu, nương ta được tiên đế hết mực sủng ái, mẫu tử chúng ta khi ấy vinh sủng vô song.

Tạ Triều Kiến khi đó chỉ là một kẻ đáng thương do một cung nữ sinh ra, không được sủng ái, đến cả đám nô tài dưới tay cũng dám ức hiếp hắn.

Lần đầu gặp mặt là vào một ngày cuối đông tháng Chạp, hắn đang bị Trương quý nhân phạt quỳ.

Ta mặc một chiếc áo đỏ tươi đi ngang qua, trông thấy hắn đáng thương, lòng không đành, liền mở lời cầu tình, đưa hắn về Túc Nghi cung.

Từ đó nương ta bảo hộ hắn, không để hắn bị người ta ức hiếp nữa.

Về sau nương ta qua đời, hắn được phong làm thái tử, tiên đế có sủng phi mới, còn ta thì bị lãng quên nơi góc khuất chốn thâm cung.

Thế nhưng hắn lại khắc ghi ta trong lòng, mọi điều tốt đẹp đều đưa đến cho ta.

Hắn từng mất mấy tháng trời, tự tay mài cho ta một cây trâm, cũng từng đứng dưới cửa sổ gọi ta, kéo ta cùng thả pháo hoa suốt cả đêm.

Tuổi trẻ thiếu niên, nam nữ sơ khai tình cảm, chúng ta chẳng qua chỉ là huynh muội trên danh nghĩa, cũng có thể rung động.

Tình cảm đến độ sâu nặng, hắn từng kề sát tai ta, gọi đi gọi lại “Ung Ung”, nói rằng hắn rất muốn cưới ta.

Chỉ là về sau, để củng cố địa vị, hắn cưới con gái Thái phó.

Hôm đó, đôi mắt hắn đỏ hoe, ôm chặt lấy ta, nói hắn có nỗi khổ, nói vị trí Đông cung thái tử đang lung lay sắp đổ.

Tạ Triều Kiến nói rằng chỉ khi trở thành hoàng đế, hắn mới có thể bảo vệ ta.

Thật nực cười, bản thân tham luyến quyền thế, lại lấy ta làm cái cớ.

Ta từng ngón từng ngón gỡ tay hắn ra, từng chữ từng câu chúc hắn tân hôn hạnh phúc, cầm sắt hòa minh.

Sau đó, ta thỉnh chỉ tiên đế, gả cho du y Giang Bình Xuyên.

Từ đó, đôi bên không còn liên can gì nữa.

3

Tạ Triều Kiến bế ta về cung.

Vừa đặt lên giường, ta đã tỉnh dậy.

Khi ta ngất đi, hắn rõ ràng vô cùng lo lắng, nhưng khi thấy ta tỉnh lại, khuôn mặt hắn lại lạnh như băng, chất vấn ta vì sao vào cung.

Sau khi Tạ Triều Kiến đăng cơ, hắn nhiều lần triệu ta vào cung, nhưng ta luôn tìm đủ lý do từ chối.

Lần duy nhất ta vào cung, là để thu thập thi thể của Giang Bình Xuyên.

Cái chết của Giang Bình Xuyên thật thê thảm.

Người từng hứa sẽ cùng ta đi khắp đại giang nam bắc, giờ đây chỉ còn là một thi thể bê bết máu.

Hắn còn chưa kịp cùng ta ngắm cánh đồng hoa nở rộ, cũng chưa cùng ta cảm nhận gió lạnh vùng tái bắc.

Từ đó, ngọn đèn chờ ta về nhà, không bao giờ sáng lên nữa.

Khi ấy, ta khóc đến tê tâm liệt phế, Tạ Triều Kiến đến lau nước mắt cho ta.

“Ung Ung, đừng khóc vì nam nhân khác.”

Ta mạnh mẽ hất tay hắn ra, đưa tay siết chặt cổ hắn.

Nếu không phải hắn chết thì ta cũng không sống được, ta thật muốn giết hắn ngay tại chỗ.

Ta mang thi thể Giang Bình Xuyên rời khỏi hoàng cung, trong lòng chỉ còn lại nỗi căm hận.

Giờ đây, dưới ánh mắt của Tạ Triều Kiến, ta nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, cúi đầu.

“Hoàng huynh, hôm ấy là lỗi của ta, ta đến để xin lỗi.”

Ta cần tỏ ra yếu thế. Chỉ có tiếp cận hắn, ta mới có thể lấy mạng hắn và Quý phi.

Đúng như ta dự đoán, Tạ Triều Kiến thoáng sửng sốt, rồi lập tức bật cười, xoa nhẹ mái tóc dài của ta.

“Ung Ung biết sai là được rồi, trẫm làm sao có thể giận Ung Ung chứ?”

Ta đỏ mắt, nhẹ giọng: “Hoàng huynh, ta quỳ đã lâu, đầu gối rất đau.”

Hắn vội vàng vén ống quần ta lên.

Đôi chân ta sưng tấy nghiêm trọng, đầu gối vừa đỏ vừa tím, trên đó còn có vài vết xước rỉ máu.

Khuôn mặt Tạ Triều Kiến lập tức biến sắc, nghiến răng hỏi: “Tôn Dao Dao bắt ngươi quỳ thì ngươi liền quỳ, từ khi nào lại ngoan ngoãn như vậy?”

“Nàng là Quý phi được sủng ái nhất trong lục cung, ta nào dám không nghe. Hoàng huynh, Quý phi nói ta mặc quá lòe loẹt, khiến nàng không vui, sau này ta sẽ không mặc đỏ tươi nữa.”

Quý phi không biết, Tạ Triều Kiến thích đỏ tươi, là bởi vì đó là màu ta thích nhất khi còn trẻ.

Tạ Triều Kiến sai người gọi Quý phi đến, lạnh mặt bắt nàng nhìn vết thương trên đầu gối ta.

Quý phi liên tục lắc đầu, khẳng định chuyện này không liên quan đến mình.

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ phạt nàng quỳ trong tuyết một lát, sao có thể bị thương nghiêm trọng thế này?”

“Ai biết ngươi có chôn mảnh sứ vỡ dưới tuyết hay không?”

“Hoàng thượng, cung nhân của thần thiếp có thể làm chứng, thần thiếp tuyệt đối không nói dối!”

“Cung nhân của ngươi tất nhiên sẽ bênh vực ngươi.”

Quý phi bị Tạ Triều Kiến hỏi đến á khẩu.

Ta chỉ cần cúi đầu tỏ ra đáng thương, mọi chuyện cứ để Tạ Triều Kiến xử lý.

Thực ra Quý phi đúng là oan ức.

Giang Bình Xuyên giỏi y thuật, nhưng biểu muội của hắn, A Uyển, lại giỏi dùng độc. Trước khi vào cung, ta đã nhờ A Uyển đưa một loại độc, bôi lên bắp chân và đầu gối, khiến da sưng đỏ, rỉ máu, nhưng không hề đau đớn.

A Uyển nói hiệu quả kéo dài khoảng một canh giờ.

Quý phi thấy hoàng thượng không tin mình, liền túm lấy vai ta, muốn ta làm chứng cho nàng.

Không phải đầu óc nàng có vấn đề chứ?

Ta để mặc nàng lắc lư, nhẹ nhàng nói với Tạ Triều Kiến: “Hoàng huynh, từ nay ta sẽ không vào cung nữa. Dù ta là công chúa, nhưng hôm nay Quý phi có thể đối xử với ta như vậy, thì ngày sau những người khác cũng sẽ học theo.”

Mấy năm nay, Quý phi luôn ở bên cạnh Tạ Triều Kiến. Ta cần thử xem, giữa ta và nàng, ai mới là người quan trọng hơn.

Nghe ta nói xong, Tạ Triều Kiến lập tức lạnh mặt, bắt Quý phi ra cửa quỳ, không được đứng dậy trước khi trăng lên, cũng không được mặc y phục đỏ tươi nữa.

Hắn muốn giữ ta lại trong cung để chữa thương, nhưng ta kiên quyết từ chối.

Thật nực cười, thương thế của ta sắp khỏi rồi, nếu ở lại thì chẳng phải sẽ bị lộ sao?

04

Chẳng mấy chốc đã đến mùng sáu.

Mỗi dịp mùng sáu tháng Giêng, Tạ Triều Kiến đều vi phục đến ngôi chùa ở góc tây bắc Huệ Kinh để cầu phúc.

Ta tính toán thời gian, để A Uyển đi cùng.

A Uyển kéo áo ta, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự quyết định làm vậy sao?”

Ta gật đầu.

Sau chuyện đó, ta mới nhận ra, mạng người trước quyền lực chẳng đáng một xu.

Ta đứng trước tượng Phật, còn A Uyển thì đứng canh ngoài cửa.

Khi nhận được ám hiệu từ nàng, ta lập tức quỳ xuống bồ đoàn, thì thầm cầu nguyện:

“Nguyện thứ nhất, phong điều vũ thuận, sơn hà vững bền.”

“Nguyện thứ hai, hoàng huynh khỏe mạnh, vạn thọ vô cương.”

“Nguyện thứ ba, tuy không phải én dưới mái, nhưng cũng mong có thể mãi mãi lưu lại trong lòng.”

Khi Tạ Triều Kiến đến, ta đang cầu nguyện, những lời ấy đều lọt vào tai hắn.

Hắn xúc động nhìn ta: “Ung Ung.”

Ta nhìn hắn, thoáng ngẩn ngơ.

Hai năm trước, ta và Giang Bình Xuyên cũng từng cùng nhau đến chùa này cầu phúc.

Chúng ta cầu cho nhau một chiếc bùa bình an, khi hắn chết vẫn còn nắm chặt chiếc bùa ta tặng.

Giang Bình Xuyên và Tạ Triều Kiến không giống nhau.

Hắn là một đại phu nhân hậu.

Năm mười bảy tuổi, ta mắc bệnh đậu mùa, thái y bó tay, tiên đế sợ ta lây bệnh cho hoàng thất, liền đuổi ta ra khỏi cung.

Ra ngoài cung, nào phải trị bệnh, rõ ràng là để ta tự sinh tự diệt.

Nhiều lần, ta cảm giác mình sắp cạn kiệt sinh lực.

Trước khi chết, ta đã nghĩ đến Tạ Triều Kiến, nhưng khi đó hắn nhận lệnh xuất kinh điều tra án, không thể gặp mặt.

Sau đó, ta sốt cao đến mê man, là Giang Bình Xuyên đã cứu ta.

Nghe tin có người mắc dịch bệnh sắp không qua khỏi, hắn chủ động đến chữa trị.

Không ngủ không nghỉ chăm sóc suốt năm ngày, kéo ta từ Quỷ Môn Quan trở về.

Khi ta bình phục, đi tìm hắn, hắn đang nằm dưới gốc đào uống rượu.

Gió xuân tháng ba thổi qua, cánh hoa đào rụng khắp người hắn.

Uống xong, hắn vứt bầu rượu, giơ tay phủi cánh hoa trên áo, rồi xoay người lên ngựa, từ biệt ta.

Vung roi giục ngựa, tà áo bay phấp phới, mạnh mẽ như sao băng.

Khi đó, ta mới hiểu ra, vai thiếu niên không nhất thiết phải gánh vác giang sơn xã tắc.

Thiếu niên có thể mặc áo rực rỡ, cưỡi ngựa ngạo nghễ, vung áo vượt ngàn trượng, có thể ý chí phơi phới, dạo bước vạn dặm.

Nhưng thiếu niên cũng là người biết thẹn thùng, trong ngày tân hôn, má ửng hồng, vành tai đỏ bừng.

Hắn ghé sát tai ta thì thầm: “Nương tử, nếu chúng ta có con, gọi là ‘Dự Nhi’ được không?”

Ngày hắn được triệu vào cung, ta không muốn hắn đi.

Nhưng hắn nói với ta: “Dù sao cũng là bệnh, phải có người chữa. Nương tử, ta kê thuốc xong sẽ về ngay.”

Ta vẫn luôn chờ hắn trở về.

Ta muốn nói với hắn, chúng ta đã có Dự Nhi rồi.

Đáng tiếc, đến lúc chết, hắn vẫn không biết về sự tồn tại của Dự Nhi.

Ta kìm nén nỗi đau trong lòng, giả vờ ngạc nhiên.

Ánh mắt Tạ Triều Kiến sáng lên, dường như rất vui mừng.

“Ung Ung, trẫm biết mà, trong lòng nàng vẫn có trẫm.”

Ta cười lạnh trong lòng.

Ngôi chùa này chẳng linh thiêng chút nào. Nếu linh, ta đã cầu cho hắn và Quý phi cùng làm cặp uyên ương ở địa phủ rồi.

Nhưng trên mặt lại tỏ vẻ ngượng ngùng, đỏ bừng mặt, vội vã rời đi.

A Uyển theo sau, cười khẩy: “Hắn thật dễ bị lừa.”

“Còn thiếu một chút nữa. Nếu để hắn đạt được quá dễ dàng, ta sợ sau này hắn sẽ nghi ngờ.”

Phải thả thêm ít mồi, cá mới chịu cắn câu.

Ta nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Dự Nhi, mẫu thân sẽ trao cho con thân phận cao quý nhất trên đời.