Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Hôm nay là ngày tôi và Tần Sở kết hôn.
Hôn lễ tổ chức trên du thuyền riêng của nhà họ Tần.
Một hôn lễ được hắn dốc lòng chuẩn bị suốt một năm rưỡi, tôi không phải lo lắng bất kỳ điều gì.
Hắn vòng tay ôm eo tôi kéo đến gần, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt tôi.
“Dụ Dao, ở bên anh có hạnh phúc không?”
Từ thời học sinh đến lúc mặc áo cưới, mọi người đều thấy rõ hắn đối xử tốt với tôi ra sao.
Tôi nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Sở, tối nay hắn sẽ trở thành chú rể của tôi.
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
“Ba năm, từ 0.5 điểm lên 99 điểm, lần này anh không cần chủ động hỏi em đáp án nữa, Tần Sở, anh đạt điểm tuyệt đối rồi. Em rất yêu anh.”
Hắn hạnh phúc xoay tôi một vòng, hôn nhẹ lên trán tôi.
“Em nghỉ ngơi ở đây một lát, anh đi tiếp khách.”
Tôi chạm tay lên trán, đây là nụ hôn đầu tiên giữa tôi và hắn.
Lúc này, chiếc iPad của Tần Sở đặt bên cạnh sáng lên, có tin nhắn từ một người tên là Giang Lê.
Tôi không có thói quen xem trộm tin nhắn của người khác, nhưng không chịu nổi thông báo cứ hiện lên liên tục.
Những dòng tin nhắn đầy choáng váng, không cái nào là không liên quan đến tôi.
Cuối cùng tôi mở khóa, vào WeChat của Tần Sở.
“Tiểu Lê, anh lấy Dụ Dao ra luyện tay suốt ba năm, bây giờ đã học được cách yêu một người rồi. Em có thể tha thứ cho anh được không?”
“Dụ Dao biết chuyện anh đối xử với cô ấy như vậy không?”
“Cô ấy biết thì sao? Anh vốn vì em mới quen cô ấy, em nói anh không hiểu lòng em, không xứng làm bạn trai em nên đòi chia tay. Anh không cam lòng, anh thề nhất định sẽ học được cách đối xử tốt với em. Nhưng vì sợ em tổn thương nên mới lấy Dụ Dao ra luyện trước. Em thử cho anh một cơ hội nữa đi, bây giờ anh không còn là anh của trước kia nữa, được không?”
“He he, tôi mới không tin mấy lời giả dối của anh.”
“Tiểu Lê, hôm nay là ngày cưới của anh và cô ấy, chỉ cần em nói một câu, anh có thể bỏ lại tất cả để chạy về bên em.”
2.
Đối phương mãi vẫn chưa trả lời.
Tôi cảm thấy chân mình đứng không vững, tim như bị ai dùng kim châm từng chút một.
Đám cưới mà tôi mong đợi bao năm hóa ra là một trò lừa đảo.
Những điều tốt đẹp mà Tần Sở dành cho tôi, đều là đang lặp đi lặp lại việc học cách yêu người khác…
Ba năm qua, từng ngày từng ngày sống trong tình yêu ấy, tôi đã hoàn toàn chìm đắm.
Giờ đây lại bảo tất cả là giả, tôi không thể chấp nhận được.
Tôi muốn tìm Tần Sở hỏi cho ra lẽ.
Tại khu vực gần hồ bơi, Tần Sở đang trò chuyện với bạn bè, chủ đề là về tôi.
“Tần Sở, sắp đến giờ làm lễ rồi mà mày còn liên lạc với mối tình đầu làm gì?”
“Chỉ là muốn chọc cô ấy thôi. Tao biết cô ấy vẫn còn thích tao, chẳng qua ngày xưa tao không biết cách yêu, làm cô ấy đau lòng. Nếu trước khi hôn lễ diễn ra mà cô ấy không trả lời, tao sẽ cưới Dụ Dao.”
Thì ra, tôi chỉ là phương án dự phòng.
“Mày làm vậy đúng là cặn bã thật đấy.” Bạn hắn bật cười mắng.
“Bao năm nay tao đều giữ lễ với Dụ Dao, chưa từng đụng vào cô ấy. Tao phải giữ mình sạch sẽ cho Tiểu Lê, sợ cô ấy thấy tao dơ bẩn.
“Lúc nãy Dụ Dao cho tao điểm tuyệt đối, tao hơi kích động nên lỡ hôn cô ấy một cái. Mà giờ thấy hơi ghê ghê…”
Bạn hắn tốt bụng đưa giấy, hắn cứ thế lau miệng liên tục.
3
Nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi trên boong tàu, đầu óc ù đặc như bị bóp nghẹt, không nghe được bất kỳ âm thanh nào xung quanh.
Tiếng tim đập của tôi như muốn nổ tung trong lồng ngực…
Những tiếng cười đùa của họ lại lọt vào tai tôi.
“Mày là anh em tốt của tao, không cần biết mày làm gì tao cũng ủng hộ. Dụ Dao vốn là đứa cha không thương mẹ không yêu, mày có bỏ cô ấy cũng chẳng ai đứng ra bênh vực. Nếu muốn theo đuổi tình yêu đích thực thì cứ đi đi.”
Tôi là người tương đối bảo thủ, khi đó đã cảm thấy thật may mắn khi gặp được một bạn trai lịch sự như Tần Sở.
Tưởng rằng là hắn tôn trọng ý muốn của tôi, hóa ra chỉ là vừa vặn hợp ý hắn, vì hắn muốn giữ thân sạch sẽ cho người khác.
Đầu tôi quay cuồng, cảm giác chóng mặt khiến tôi gần như ngã quỵ.
Nhân viên phục vụ thấy tôi ngã xuống đất liền kinh hoàng hét lên, khiến Tần Sở chú ý.
Hắn nhìn sang, đôi mắt vốn sáng sủa giờ nhíu chặt lại như gặp phải chuyện gì tồi tệ, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy về phía tôi.
“Dụ Dao! Tỉnh lại, đừng dọa anh.”
Tôi bị hắn lắc đến tỉnh, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, hắn đang lo lắng cho tôi sao?
Hắn bế tôi vào phòng nghỉ, ngồi bên cạnh tôi, liên tục kiểm tra điện thoại.
Quả nhiên, hắn đang chờ tin nhắn từ Giang Lê.
Họng tôi nghẹn lại, giọng nói trở nên khàn đặc.
“Tần Sở, nếu có sự cố xảy ra với đám cưới này thì sẽ thế nào?”
4
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, nhẹ nhàng xoa đầu tôi an ủi:
“Ngốc à, nghĩ gì vậy? Anh đã chuẩn bị đám cưới này suốt một năm rưỡi, nếu có sự cố xảy ra thì làm sao chịu nổi.”
Tần Sở, đến giờ anh vẫn đang lừa dối tôi.
Hắn rút giấy ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
“Ngoan nào, sao lại khóc thế? Ai làm em buồn, ông xã sẽ giúp em dạy dỗ hắn.”
Tôi cười khổ:
“Không có ai làm gì cả, chỉ là… chúng ta sắp kết hôn rồi, em rất vui.”
Hôm nay Tần Sở đặc biệt thiếu kiên nhẫn, lần đầu tiên tôi thấy hắn như vậy.
“Dụ Dao, anh ra ngoài hít thở chút, xem khách khứa đã ổn định chỗ chưa.”
Tôi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến giờ làm lễ.
Trên bàn, chiếc iPad lại sáng lên.
Là tin nhắn từ Giang Lê.
“Tần Sở! Anh không được kết hôn với cô ta, em ghen rồi!”
Cô ấy gửi một định vị.
“Bây giờ, ngay lập tức, bỏ cô ta lại và đến bên em, em sẽ tha thứ cho anh.”
Tôi nhìn lên trần nhà, cố ngăn nước mắt trào ra.
Nếu đã như vậy, tôi sẽ để anh đi.
Tôi bước vào sảnh cưới, định thông báo với mọi người rằng hôn lễ bị hủy.
Nhân viên đang bận rộn chuẩn bị, chỉ tiếc là tất cả công sức đều đổ sông đổ bể.
Tần Sở thấy tôi đứng ở cửa, liền túm lấy một người đàn ông trong đám khách, kéo đến trước mặt tôi.
“Anh bạn, đám cưới này tôi không tham dự được nữa, giúp tôi một việc, thay tôi làm chú rể nhé.”
5
Hắn nhìn tôi với vẻ áy náy:
“Dụ Dao, xin lỗi em, anh không thể tham dự hôn lễ được nữa. Bây giờ anh có việc còn quan trọng hơn cả kết hôn cần phải đi làm. Em cứ kết hôn với anh ta trước, đợi anh quay lại, anh sẽ dẫn em đi đăng ký kết hôn.”
Hắn chỉ vào người đàn ông kia:
“Anh chàng này là do anh chọn, không khiến em thiệt thòi đâu.”
Hắn quay sang người đàn ông:
“Anh bạn, xưng hô thế nào nhỉ?”
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trông còn lịch lãm hơn cả chú rể, cổ tay trắng trẻo đeo một chuỗi tràng hạt, mùi hương trên người anh ta khiến tôi có cảm giác quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Giọng anh ta trầm thấp, tôi thoáng thấy ở khóe mắt lạnh lùng của anh lóe lên một tia giễu cợt, anh liếc nhìn Tần Sở:
“Giang Trì.”
Tần Sở suy nghĩ một chút:
“Là họ hàng nhà họ Giang à? Giờ không kịp nữa rồi, tôi phải đi đây. Đợi tôi quay lại sẽ cảm ơn anh sau. Giúp tôi thay thế một chút, dỗ vợ tôi vui lên nhé!”
Hắn vừa đi vừa dặn dò, như sợ Giang Lê đợi lâu, dáng vẻ mất kiên nhẫn chưa từng thấy.
Giang Lê chắc hẳn rất đặc biệt, nếu không thì sao Tần Sở lại bất chấp tất cả để bỏ trốn trong ngày cưới như vậy.
Có lẽ vì không cam lòng, khoảnh khắc Tần Sở bỏ trốn, tôi vẫn cố gắng chạy theo.
Nhưng hắn không hề ngoái đầu lại, chiếc váy cưới nặng nề khiến tôi ngã nhào xuống đất.
“Tần Sở, anh quay lại…”
Anh sẽ không quay lại nữa.
Một bàn tay trắng trẻo, cân đối đưa ra trước mặt tôi. Gương mặt vốn lạnh lùng, khi đối diện với tôi lại trở nên dịu dàng hơn.
“Đứng lên nào?”
Tôi nhắm mắt, khóc không thành tiếng, cả người như mất hết sức lực.
Nghe thấy tiếng “Đắc tội rồi” khẽ vang lên, tôi bị người đàn ông kia bế lên, đưa vào phòng nghỉ.
Nước mắt tôi thấm ướt lồng ngực anh, nhịp tim của anh dồn dập.
Cảm giác này thật quen thuộc, càng lại gần, mùi hương ấy càng nồng đậm.
Anh đặt tôi lên giường, đưa tôi một tấm danh thiếp.
Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Giang thị – Giang Trì.
Nhà họ Giang ở kinh thành không phải tầm thường, có lẽ đây là lần đầu tiên Giang Trì xuất hiện công khai, nếu không Tần Sở đã nhận ra từ trước.
Nhìn thấy vạt áo anh bị ướt một mảng lớn, tôi lúng túng xin lỗi.
“Xin lỗi, đã để anh chê cười rồi. Tần Sở trước đây không như vậy, là anh ấy làm phiền anh.”
“Em đúng là biết nghĩ cho người khác, còn định biện minh thay hắn.”
“Tôi đi thông báo với mọi người, hôn lễ hủy bỏ.”
“Lý do?”
Còn cần lý do sao? Tôi làm sao có thể kết hôn với một người đàn ông xa lạ, dù anh ta có đẹp trai thế nào đi nữa.
Giang Trì bình thản nói:
“Theo như tôi biết về nhà họ Dụ, nếu Tần Sở bỏ trốn, cha em có thể sẽ đem em gả cho mấy lão doanh nhân hói đầu để đổi lấy nguồn lực. Em suy nghĩ kỹ đi, là kết hôn với tôi hay hủy bỏ hôn lễ?”
6
Ba tôi bên ngoài nuôi nhân tình, ép mẹ tôi đến chết, sau đó đưa người phụ nữ đó về nhà, trở thành mẹ kế của tôi.
Có mẹ kế thì cũng đồng nghĩa có cha dượng.
Năm hai đại học, ba tôi đã sắp xếp sẵn một người để gả tôi đi.
Khi đó, tôi thầm thích Tần Sở, sau này anh ấy tỏ tình, tôi liền đồng ý ở bên anh, mặc kệ anh lúc đó còn chưa biết cách làm một người bạn trai tốt.
Cuối cùng thì tôi cũng có chỗ dựa. Nhà họ Tần ở kinh thành cũng coi như có địa vị, khi ba tôi biết tôi đang hẹn hò với thiếu gia nhà họ Tần, ông không còn ép tôi kết hôn để liên hôn nữa.
Ông bảo tôi nhất định phải lấy lòng Tần Sở, nhờ tôi mà nhà họ Tần đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều trong kinh doanh.
Nếu tôi làm Tần Sở phật ý, bị anh ấy bỏ rơi, ba tôi sẽ lại ép tôi gả cho người khác.
Những thanh niên tài giỏi ở kinh thành, nhà họ Dụ không đủ tư cách với tới, chỉ còn lại mấy lão doanh nhân trung niên mới xứng tầm.
Tôi nhìn Giang Trì trước mặt, cao lớn, chỉ ngồi yên mà khí chất mạnh mẽ đã tỏa ra, phong thái trời sinh, không ai sánh bằng.
Có vẻ như tôi không thiệt thòi.
“Tôi đồng ý cưới.”
“Rất tốt.”
“Chỉ là không biết Giang tổng coi trọng nhà họ Dụ chúng tôi ở điểm nào?”
Anh chỉ khẽ cười:
“Chẳng qua tiền nhiều, muốn làm chút việc thiện tích đức.”
Tôi từng thầm thề, nếu phải gả cho một lão già hói đầu, tôi thà chết còn hơn.
Nhìn gương mặt điển trai trước mắt, tôi thầm nghĩ cũng coi như trong họa có phúc.
Hôn lễ này không phải là thay thế.
Khi MC tuyên bố đây là tiệc cưới của nhà họ Giang và nhà họ Dụ, gương mặt người nhà Tần Sở đen lại.
Ngược lại, ba tôi và mẹ kế ở dưới sân khấu lại cười đến rạng rỡ.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mẹ Tần lên sân khấu xin lỗi tôi:
“Dao Dao, con yên tâm, chuyện Tần Sở bỏ trốn với con hồ ly kia, đợi nó quay lại, bác sẽ bắt nó quỳ xuống xin lỗi con. Nhà họ Tần chỉ công nhận con là con dâu duy nhất, không chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
Vì Tần Sở luôn coi trọng tôi, nên người nhà anh đối xử với tôi rất tốt. Chuyện anh đột ngột bỏ trốn khiến gia đình anh cũng không ngờ tới.
Nhưng giờ nói gì cũng vô ích rồi.
“Dì à, con với Tần Sở chia tay rồi. Anh ấy thế nào cũng không còn liên quan đến con nữa.”