Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

01.

Tôi là một bà mẹ đơn thân, chồng tôi đã qua đời cách đây 10 năm vì tai nạn.

Thật sự là tai nạn.

Ông ấy thích uống rượu, đêm đó không hiểu sao lại say đến mức ngã vào bồn tắm rồi ch .t đuối trong đó.

Tôi một mình vất vả nuôi con gái khôn lớn.

Và hôm nay.

Nó mặc váy cưới, gả cho người đàn ông nó luôn mong nhớ.

Hai đứa yêu nhau từ năm hai đại học, vừa mới tốt nghiệp xong đã vội vàng kết hôn.

Ban đầu tôi phản đối, khuyên nó nên đi làm trước, vài năm sau hãy tính chuyện kết hôn.

Nhưng nó nói đã hứa với thằng đó rồi, tốt nghiệp là cưới, sau này còn muốn sinh một trai một gái, rồi bảo tôi đến giúp trông cháu.

02.

Tôi từng gặp bố mẹ thằng đó, nghe nói làm buôn bán nhỏ ở thị trấn, sẵn sàng đưa mười vạn tệ tiền sính lễ. Nhưng khi tôi hỏi có nhà cưới hay không, sắc mặt bọn họ lập tức sa sầm.

Con gái nắm tay tôi nũng nịu: “Mẹ ơi, bọn con mới tốt nghiệp, làm gì đã có tiền mua nhà, đợi hai năm nữa, con với Mã Hào tiết kiệm đủ tiền đặt cọc rồi mua sau.”

Tôi cũng không thể nói gì hơn, con gái đã quyết tâm lấy thì tôi chỉ đành đồng ý.

Cuối cùng thì cái sính lễ mười vạn ấy cũng chỉ là nói suông.

Tôi chưa thấy một xu nào. Hỏi con gái, con bé nói mẹ chồng đã đưa thẻ ngân hàng cho nó, nhưng bạn trai nó lại lấy đi, bảo có kênh đầu tư gì đó.

Vậy là trong tình cảnh không có gì trong tay, con gái tôi vẫn lên xe hoa.

Tôi tặng cho nó một chiếc BMW.

Con bé ôm tôi, mắt rưng rưng: “Mẹ ơi, con nhất định sẽ hạnh phúc.”

Còn cái thằng đó cũng nói: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ yêu thương Điền Điền như trân châu trong mắt.”

03

Kết quả là mới nửa tháng sau, con gái tôi đã mặt mày bầm tím quay về, vừa khóc vừa nói Mã Hào đánh nó, túm tóc nó đập đầu vào tường, nó còn tưởng đời này sẽ không được gặp lại tôi nữa.

Nỗi sợ đó, tôi đã từng trải qua, tôi hiểu.

Tôi ôm chặt lấy con bé, vừa giận vừa đau lòng: “Không sao đâu, có mẹ ở đây rồi.”

Hồi nhỏ, khi ba nó nổi nóng, nó cũng run rẩy như thế này, tôi cũng ôm lấy nó như thế này, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, từng lần từng lần một dỗ dành: “Không sao, không sao, có mẹ ở đây rồi.”

Con gái tôi muốn ly hôn, nó không thể chịu đựng được một người đàn ông bạo hành. Nó khóc nói với tôi: “Con không muốn gả cho một người giống ba, càng không muốn con của mình phải sống một tuổi thơ giống như con từng trải qua. Mẹ ơi, con muốn ly hôn, con nhất định phải ly hôn!”

Con rể đến nhà vào ngày hôm sau, vừa bước vào cửa đã quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu thật mạnh.

“Mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi, mẹ đánh con đi, mẹ đánh chết con đi cũng được.”

Hắn túm lấy tay tôi, tự tát vào mặt mình. Khoảnh khắc đó, tôi như thấy chồng đã mất của mình sống lại.

Quả đúng là âm hồn không tan.

Tôi đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hai vợ chồng sống với nhau sao tránh được va chạm. Điền Điền nhà mình chỉ là có chút tính khí thôi, làm đàn ông thì phải bao dung chứ, dù thế nào cũng không được ra tay.”

“Mẹ, mẹ nói đúng, là con sai, con sửa, nhất định con sẽ sửa.”

Con rể vẻ mặt đầy thành khẩn, cái dáng vẻ cầu xin đó chẳng khác nào một con chó đang cố lấy lòng.

Con gái nhất quyết không chịu về cùng hắn, ngay trước mặt con rể, nó vừa khóc vừa nói với tôi: “Mẹ, con không muốn về, con muốn ly hôn.”

Tôi cũng không nỡ rời xa con bé, đang định mở miệng bảo thôi thì đừng vội về nữa.

Mã Hào lại kéo tay nó, giọng không lớn, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười: “Được, được, được, cô không về thì tôi cũng không đi. Tôi sẽ ở đây với cô. Nhưng cô cũng biết mà, tôi thích uống rượu, nếu say rồi lỡ nhận nhầm mẹ cô thành cô thì phiền lắm đấy.”

04

Tiếng khóc của con gái lập tức ngưng lại, trên mặt vừa có vẻ sợ hãi, vừa có sự chấp nhận trong tuyệt vọng.

Nó đồng ý quay về.

Tôi giúp nó thu dọn hành lý, con gái bước vào phòng, ôm chặt lấy tôi không chịu buông.

Tôi chỉ còn biết an ủi: “Không sao đâu, vợ chồng son mà, ai mà không có lúc cãi cọ. Yên tâm, mấy hôm nữa mẹ sẽ qua thăm con.”

“Mẹ.”

Mắt con bé đỏ hoe, xách hành lý đi mà cứ ba bước lại ngoái đầu một lần.

Đúng là con bé ngốc, tôi làm mẹ sao có thể yên tâm cho được, thế nên vừa tiễn hai đứa đi xong, tôi lập tức lôi tài liệu trong két sắt ra.

Cũng không có gì ghê gớm, chỉ là lúc hai đứa cưới nhau, tôi mua cho mỗi đứa một gói bảo hiểm tai nạn cá nhân.

Sau khi chồng tôi qua đời, tôi luôn cảm thấy tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nên chuyện bảo hiểm tôi rất để tâm, đều mua gói cao nhất.

Tất nhiên, tôi cũng không thiên vị, người thụ hưởng của mỗi hợp đồng đều là tên của người kia.

Xem ngày ký thì hợp đồng đã có hiệu lực từ lâu rồi.

Tôi sắp xếp lại hành lý đâu vào đấy, sau đó liên hệ với môi giới, rao bán căn nhà tôi đang ở.

05

Làm xong hết mọi việc, tôi mới nói với con gái rằng tôi sẽ đến thăm nó.

Con gái ở tỉnh khác, đi một chuyến không dễ, vé máy bay thôi cũng hơn nghìn tệ.

Đây là lần đầu tiên tôi đi, may mà hành lý không nhiều, chỉ mang theo một thẻ ngân hàng, vài bộ quần áo thay đổi. Còn những thứ như trang sức, giấy tờ quan trọng, tôi đều cất vào két sắt ngân hàng cả rồi, dù sao thì một người phụ nữ độc thân mang theo đồ quý cũng không an toàn.

Con gái biết tôi sẽ đến, rất vui, từ sớm đã ra sân bay đón tôi.

Chỉ có một mình nó.

Tôi hỏi nó: “Mã Hào đâu?”

Nó nói Mã Hào bận công việc, phải tăng ca, không có thời gian, nên chỉ có mình nó ra đón.

Tôi thấy vết bầm trên cánh tay con gái, cũng thấy vết sưng đỏ trên má nó vẫn chưa tan hết, nhưng nó không nói gì, thậm chí khi ánh mắt tôi rơi lên chỗ bầm đó, nó còn cố che đi, gượng cười chuyển chủ đề: “Mẹ ơi, con biết một quán ăn ngon lắm, mình đi ăn trước nhé.”

06

Tôi cũng giả vờ như không biết gì, nắm tay con bé, thủ thỉ rủ nó lát nữa đi dạo đâu, rồi hỏi xem quán trà sữa nào ngon.

Nụ cười trên mặt con gái cuối cùng cũng tươi sáng trở lại, nó còn khoác tay tôi, hào hứng nói: “Mẹ ơi, mình đi gắp thú nhồi bông đi, lâu lắm rồi con chưa gắp con nào.”

Tất nhiên là phải gắp rồi, tôi mua liền ba trăm xu chơi.

Con gái cười nói hai mẹ con như trúng số, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác phát tài.

Tôi cười chảy cả nước mắt, ba trăm đồng xu mà đã gọi là phát tài rồi hả, nếu tôi nói sẽ mua cho nó một căn hộ cao cấp ở thành phố này thì sao?

Tất nhiên, chuyện đó giờ tôi chưa vội nói.

Nụ cười của con gái biến mất ngay khi con rể bất ngờ xuất hiện.

07

Con rể cười hỏi nó: “Sao mẹ tới mà em không nói với anh một tiếng?”

“Anh không phải đang đi làm à?”

Con gái lộ rõ vẻ căng thẳng, ngón tay vô thức cào vào lòng bàn tay.

Mỗi khi nó căng thẳng là lại như vậy.

Tôi ngồi ngay bên cạnh nó, nắm lấy tay con bé, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay nó.

Con bé ngốc, sợ gì chứ, có mẹ ở đây mà.

Đó là sự ăn ý giữa hai mẹ con tôi, con gái nhìn tôi, nước mắt đã chực trào trong mắt.

Đúng là con bé ngốc, không có mẹ ở bên là bị người ngoài bắt nạt thành ra thế này, vậy thì sao tôi có thể yên tâm mà quay về một mình được?

Tôi nói với con rể rằng tôi định mua nhà ở thành phố này.

Mắt con rể sáng rực, không giấu nổi vẻ vui mừng, nói với tôi: “Mẹ nghĩ chu đáo quá, giờ giá nhà đang chạm đáy, mẹ mua nhà ở đây thì con với Điền Điền có thể chăm sóc mẹ bất cứ lúc nào. Mẹ không biết đâu, Điền Điền nhớ mẹ đến phát khóc đấy.”

Chuyện đó thì tôi tin, con gái tôi vốn dĩ rất quấn mẹ, kế hoạch ban đầu là tốt nghiệp xong sẽ về quê, tìm một công việc gần nhà, sống bên cạnh mẹ cả đời. Nhưng không ngờ kế hoạch lại thay đổi, nó bị hắn dụ dỗ mà đi theo.

Thật ra tôi không giận vì con gái lấy chồng xa, xa thì xa, tôi có thể qua đây mà.

Tôi giận là vì người dụ con gái tôi đi lại là hắn, người từng hứa sẽ nâng niu con bé như trân châu trong mắt cũng là hắn, nhưng cuối cùng lại là người làm tổn thương con bé.

Chẳng phải vì nghĩ con gái tôi không có nhà mẹ đẻ chống lưng nên mới dám bắt nạt thế sao?

Năm đó, chồng tôi cũng vậy, thấy tôi là trẻ mồ côi, cho rằng dù có đánh chết tôi cũng chẳng ai đòi lại công bằng, nên lần nào cũng ra tay không nương, thậm chí đến cuối cùng, đánh tôi xong còn quay sang đánh cả con gái tôi.

Tôi là một người mẹ, đánh tôi không sao, nhưng động đến con gái tôi thì không được. May mà ông trời nghe thấy lời tôi cầu nguyện, để cho người chồng đó chết đi.

08

Nói đi cũng phải nói lại, tôi còn có thể làm gì đây?

Hắn là con rể tôi, tôi chỉ có thể khuyên con gái, không sao đâu, đàn ông mà, đánh vợ hình như cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nếu hắn chịu thay đổi, thì chúng ta cũng nên cho hắn một cơ hội.

Con gái khóc đỏ cả mắt, trông như con thỏ con.

Nó không cho tôi ở chung với hai vợ chồng, nói là phòng quá nhỏ.

Đúng là nhỏ thật, nhưng con gái tôi không có công việc, sống dựa vào đồng lương chưa tới năm ngàn một tháng của con rể, chỉ đủ thuê một phòng trọ nhỏ xíu như vậy.

Tôi hỏi con bé sao không đi làm.

Nó ấp a ấp úng, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, cuối cùng cắn răng nói tôi đừng xen vào nữa, còn bảo tôi mau chóng quay về, đừng ở lại đây nữa.

Những lời đó đều là khi con rể không có ở nhà, lúc nổi nóng nó hét lên.

Chỉ khi không có mặt con rể, nó mới dám lớn tiếng với tôi như vậy, nước mắt mới dám rơi, rồi hóa thành tiếng nấc nghẹn ngào: “Mẹ, con xin mẹ, mẹ về đi được không, đừng đến nữa. Đợi khi nào con có tiền rồi, con sẽ về báo hiếu mẹ.”