Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Trước ngày cưới 7 ngày, khi tôi đang thử váy cưới, bỗng thấy bài đăng mới trên Weibo của bạn gái cũ Tạ Trầm.
Hai người tay trong tay, mười ngón đan chặt.
Chú thích ảnh:
“Vẫn luôn yêu.”
Ba phút sau, tôi thấy Tạ Trầm bình luận lại:
“Anh muốn tiếp tục si mê em.”
Bài công khai tái hợp được viết rất lãng mạn, nếu như tôi không phải vợ sắp cưới của Tạ Trầm.
Nhân viên cửa hàng thấy tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại không nói lời nào, lo lắng hỏi:
“Cô Mạc, cô có chỗ nào không hài lòng ạ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, một thân váy cưới trắng tinh, được may đo theo đúng kiểu tôi yêu thích.
Ban đầu đúng là rất hài lòng.
Vì vậy tôi mới chụp ảnh gửi cho Tạ Trầm xem.
Ai ngờ lại “vô tình” thấy trò hề này.
Tôi gượng cười với cô bé nhân viên:
“Có chút chuyện riêng thôi.”
Rồi đứng dậy, ra hành lang gọi điện cho Tạ Trầm, bị anh ta tắt máy.
Ngay sau đó nhận được tin nhắn:
“Đang họp.”
Phải rồi, mấy hôm trước anh ta nói đi công tác.
Bảo là có dự án quan trọng, nhất định phải tự thân đến xử lý.
Giờ nghĩ lại, đúng là quan trọng thật đấy, vài trăm triệu để lên giường mà.
Một tiếng sau, Tạ Trầm gọi lại cho tôi.
Đầu dây bên kia, giọng anh ta rất dịu dàng:
“Tiểu Mạc, em gọi anh có chuyện gì không?”
Nghe giọng là biết, anh ta chưa biết chuyện đã vỡ lở.
2
Tôi và Tạ Trầm quen nhau 7 năm rồi.
Từ khi tôi 21 tuổi, đến nay 28.
Tôi đi cùng anh ta từ hai bàn tay trắng, đến lúc anh ta trở thành ông chủ của hai công ty.
Không đến mức gọi là đại gia, nhưng ở thành phố A cũng có chút danh tiếng.
Chúng tôi quen nhau lúc tôi mới tốt nghiệp đi xin việc.
Anh ta hơn tôi 3 tuổi, vừa mới ra lập nghiệp, công ty mới thành lập, thiếu nhân sự.
Đặc biệt thiếu những đứa ngây thơ mới ra trường như tôi, dễ dụ mộng tưởng.
Anh ta vẽ một cái bánh thật to, tôi từ đó say mê cắm đầu làm việc 7 năm trời, dù là uống rượu đến nôn, làm dự án đến kiệt sức, dù sau này có công ty mời với lương cao gấp đôi, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.
Từ một thực tập sinh trở thành tổng giám của cả công ty.
Còn chuyện chúng tôi yêu nhau, bắt đầu từ một đêm say.
Hai năm trước, sau một buổi tiệc, cả hai đều uống quá chén.
Tỉnh dậy, anh ta nói:
“Tiểu Mạc, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Tôi không nhớ lúc đó mình có cảm giác gì, chắc là vui mừng.
Vì khi đó tôi đã thầm yêu anh ta 3 năm.
Thích anh ta, là điều rất dễ.
Gương mặt anh ta trời sinh đã khiến người ta phải rung động.
Chúng tôi từng cùng nhau thức trắng đêm vì dự án, từng nằm dài giữa quảng trường sau một đêm say, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Có lần, sau khi tiễn khách về muộn, đi ngang qua trung tâm thành phố, anh ta gọi dừng xe, kéo tôi xuống nằm giữa quảng trường:
“Tiểu Mạc, sẽ có một ngày, anh sẽ đưa trụ sở công ty dời về đây.”
Một khu đất đắt đỏ với giá nhà hơn 10 vạn mỗi mét.
Tôi cười nhạo:
“Thôi mơ mộng đi, mệt thì ngủ sớm cho lành, trong mơ cái gì cũng có.”
Nhưng anh ta lại quay sang, nghiêm túc nhìn tôi:
“Và anh sẽ mua cho em một căn hộ siêu to ở đây, coi như phần thưởng vì em đã không bỏ anh suốt bao năm.”
Ánh mắt anh ta lúc đó phản chiếu cả bầu trời sao.
Nụ cười ấy khiến người ta chói mắt.
Tôi nghĩ… chính khoảnh khắc ấy, tôi đã hoàn toàn yêu anh ta.
3.
Đêm chúng tôi bên nhau, cũng là đêm tiệc mừng chi nhánh mới khai trương.
Lúc đó, công ty đã chuyển về đúng quảng trường năm xưa, căn hộ lớn ở đó, anh ta cũng đã mua tặng tôi.
Từ 5 người thành trăm người, công ty phát triển rực rỡ.
Trong bữa tiệc, anh ta vòng tay qua vai tôi, trước mặt mọi người nói:
“Nếu không có Tiểu Mạc, công ty sẽ không có được hôm nay.
Mọi người, nâng ly vì cô ấy đi.”
Lời có hơi khoa trương, nhưng không sai.
Những năm tháng anh ta muốn từ bỏ, đều là tôi gồng gánh bước qua cùng anh.
Chi nhánh mới, cũng do tôi một tay lo từ A đến Z —gọi vốn, tìm đối tác, chọn vị trí, đều là tôi.
Sau tiệc, anh ta vui quá, đòi theo tôi về nhà để “bàn chuyện phát triển công ty trong 20 năm tới”.
Kết quả, bàn thẳng trên giường luôn.
Sáng dậy, khi anh ta nói “anh sẽ chịu trách nhiệm”, tôi đã do dự.
Anh ta nhìn ra, nói:
“Anh thích em từ lâu rồi.
Anh sẽ không tìm được ai có thể đồng hành cùng anh lâu như em đâu.”
Chúng tôi ở bên nhau 2 năm.
Tôi biết anh ta có một người yêu cũ tên Lâm Việt.
Bằng tuổi tôi, là mối tình đầu từ thời đại học.
Yêu nhau 3 năm.
Sau khi cô ta tốt nghiệp, rời khỏi thành phố A.
Tạ Trầm không muốn đi theo, nên cả hai chia tay trong hòa bình.
Nghe nói, số tiền mở công ty đầu tiên, vốn dĩ là tiền sính lễ và mua nhà để cưới Lâm Việt.
Đây là chuyện anh ta từng kể khi nằm dưới sao cùng tôi.
Anh ta cười:
“Nếu năm đó anh cưới Lâm Việt, chắc giờ anh chỉ làm nhân viên văn phòng sáng 9 tối 5.”
Có chút tiếc nuối, nhưng cũng rất thẳng thắn.
Vậy nên tôi chưa từng để tâm đến sự tồn tại của cô ta.
Dù một năm trước Lâm Việt quay lại thành phố A, lén theo dõi Weibo tôi, tôi cũng chỉ tiện tay follow lại, chưa bao giờ nói với Tạ Trầm.
Tôi vẫn nghĩ tình cảm giữa tôi và anh ta là cùng hướng về nhau, hơn nữa, mối tình cũ từ bao lâu rồi, ai mà nhớ nổi?
Giờ nghĩ lại, tôi đúng là tự vả cho mình nát mặt rồi.
4
Tôi là kiểu người phải thấy tận mắt mới tin.
Trong điện thoại, tôi không vạch trần với Tạ Trầm, chỉ lặng lẽ gửi ảnh váy cưới cho anh ta sau khi cúp máy. Tạ Trầm nhắn lại: “Mặc váy cưới rồi à, Tiểu Mạc của anh đẹp quá.”
Tôi nhận lấy lời khen đó, rồi đặt chuyến bay sớm nhất trong ngày, bay thẳng tới thành phố B nơi anh ta đang “công tác”.
Xuống máy bay, tôi lại mở Weibo, thấy bài đăng mới của Lâm Việt.
“Chuẩn bị đến quán nổi tiếng check-in.”
Trùng hợp làm sao, tôi biết quán đó.
Hồi mới quen Tạ Trầm, tôi từng đi cùng anh ta đến đó. Quán ăn dành riêng cho các cặp đôi.
Tôi gọi xe đến thì vừa kịp chứng kiến cảnh Tạ Trầm đưa bó hồng đỏ mà nhà hàng chuẩn bị sẵn trao tận tay cho Lâm Việt.
Hai người ngồi ngay bàn gần cửa sổ nhất, không cần xuống xe cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lâm Việt mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, còn Tạ Trầm mặc đồ lam nhạt phối cùng, không mù cũng nhận ra đó là đồ đôi.
Tạ Trầm từng nói với tôi rằng, điều anh ta ghét nhất chính là mấy kiểu chụp ảnh đôi, trông trẻ con lố bịch.
Giờ thì tôi hiểu, không phải anh ta thấy mấy thứ đó trẻ con, chỉ là tôi không phải người anh ta muốn cùng trẻ con thôi.
Tôi xuống xe, tựa vào gốc cây cổ nghiêng ven đường, gọi điện cho Tạ Trầm, bằng không thật sự có chút đứng không vững.
Tạ Trầm nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn tắt máy, nhắn lại cho tôi: “Đang họp.”
Khoảnh khắc đó, cảm xúc trong lòng tôi khó mà gọi tên. Phẫn nộ, đau lòng, thậm chí có phần tuyệt vọng. Tôi phải cố ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mới không để nước mắt rơi xuống.
Tôi mất một lúc khá lâu mới ổn định lại được cảm xúc trong lòng.
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới Tạ Trầm mới tặng không lâu, tôi tháo ra, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, rồi chụp lại bức ảnh anh ta đang ăn với Lâm Việt gửi cho anh ta.
“Ăn xong thì ra nói chuyện ly hôn đi.”
Khoảng ba phút sau, Tạ Trầm mới nhìn điện thoại, vì trong ba phút đó, Lâm Việt cứ đòi chụp ảnh cùng anh ta.
Ba phút ngắn ngủi, hai người thay tám kiểu tạo dáng.
Ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chiếu sáng toàn bộ mối quan hệ ngoài luồng của bọn họ.
Phải, tôi với Tạ Trầm đã đăng ký kết hôn từ tháng trước.
Chỉ là hôn lễ sẽ tổ chức sau bảy ngày nữa.
Tạ Trầm đọc xong tin nhắn, hoảng hốt nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ – nơi tôi đang đứng.
Anh ta vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài.
Lâm Việt không hiểu chuyện gì, thấy anh ta rời đi thì cũng quay đầu nhìn theo, vừa thấy tôi, trên mặt thoáng qua một nụ cười, sau đó cũng bước theo Tạ Trầm ra ngoài.
5
“Tạ Trầm, anh nhất định phải buồn nôn tôi đến vậy sao?”
Chừng ấy năm lăn lộn nơi công sở, châm chọc mỉa mai, đấu đá ngầm, công kích trực diện, cái gì tôi chưa trải qua? Tôi đều có thể mỉm cười tiếp nhận, xử lý gọn ghẽ.
Tự nhận mình dù là tính khí hay tu dưỡng cũng thuộc loại không tồi.
Thế mà giờ nhìn chồng mình cùng tình nhân khoác đồ đôi xuất hiện trước mặt, tôi vẫn phải cố lắm mới kiềm được cơn gào thét trong lồng ngực.
Tạ Trầm lúc này mới nhận ra Lâm Việt cũng đi theo ra ngoài.
Anh ta quay đầu: “Lâm Việt, em vào trước đi.”
Lâm Việt không đi, còn quay sang trà xanh với tôi: “Tiểu Mạc à, vừa rồi Tạ tổng còn nhắc đến em đấy. Đừng hiểu lầm, bọn chị chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.”
Tôi cũng mong đây chỉ là hiểu lầm, nhưng lúc ra khỏi quán, cô ta còn tiện tay bứt một cánh hoa hồng cầm trong tay như muốn tuyên bố chủ quyền.
Cô sợ tôi không nhận ra hai người có gian tình sao?
Tôi khẽ nhắm mắt, chẳng muốn phí lời với cái loại không có lấy một chút phẩm hạnh nào, sợ bản thân sẽ bị kéo tụt tiêu chuẩn đạo đức xuống đáy bùn.
Tôi nhìn Tạ Trầm: “Cho anh một phút, để thứ xui xẻo kia biến khỏi tầm mắt tôi.”
Lâm Việt vẫn chưa thôi giả nai: “Tiểu Mạc, sao em lại như vậy? Không nghe giải thích đã vội vàng gán tội cho người ta là sao?”
Dạy đời cái mẹ gì!
Tôi tức đến bật cười: “Quả thật không thể so với loại cá lọt lưới trong quá trình tiến hóa như cô.”
Lâm Việt: “…”
Tôi: “Nếu rảnh quá thì đi liếm bồn cầu đi, đừng ở đây ba hoa chích chòe.”
Mặt Lâm Việt còn xanh hơn cả lá cây trên đầu tôi, cuối cùng cũng cút khỏi tầm mắt.