Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
Tôi đang cùng cô bạn thân Liễu Tiểu Đậu gặm xương cừu trong tiệm lẩu khu phố cũ thì nhận được điện thoại của Kỳ Niên.
“Uyển Như, anh về rồi, em đang ở đâu?”
Giọng anh đầy háo hức.
“Về nhà nấu cơm đi, cả tháng ăn đồ Tây, anh ngán đến phát ói rồi.”
Tôi ngẩn người.
Vừa mới hôm kia, anh còn nói công việc chưa xong, chắc phải hai hôm nữa mới về.
Khoác áo, xách túi, tôi vội từ biệt Tiểu Đậu.
Cô ấy trêu:
“Chồng yêu vừa về là bỏ luôn chị em rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn!”
Tôi lườm cô:
“Chờ đến lúc cậu có chồng rồi sẽ hiểu, một ngày không gặp như cách ba thu.”
“Xì, tôi không như ai đó, có bồ là quên bạn!”
Cô ấy lườm tôi một cái rõ dài:
“Đi đi, tớ ăn một mình cũng được. À mà tiện thể trả luôn tiền nhé!”
Tôi cười, đấm nhẹ cô ấy một cái:
“Đồ mê tiền!”
Trở về nhà, vừa mở cửa ra là tôi sững người.
Trên sofa là một cô gái tóc dài xõa vai, cực kỳ xinh đẹp.
Mặc trên người, là bộ đồ ngủ gợi cảm mà mấy hôm trước Tiểu Đậu tặng tôi.
2.
Cô gái kia hình như đoán ra tôi là ai, ánh mắt không mấy thân thiện.
Đang hoang mang thì từ trong bếp vọng ra giọng nói:
“Anh à, anh đưa chị Duyệt về nhà thế này, chị dâu mà nổi giận thì sao?”
Là bạn thân nhất của anh hỏi.
Kỳ Niên đáp lại bằng một nụ cười:
“Tô Uyển Như xưa nay tính tình hiền lành, có gì mà giận?”
“Vả lại, cô ấy không người thân, ngày nào cũng bám theo anh, rời anh rồi biết đi đâu?”
Vừa dứt lời, hai người cùng bước ra khỏi bếp.
Thấy tôi đứng đó, chỉ hơi ngượng ngùng cười.
Kỳ Niên tay cầm đĩa cherry đã rửa sạch.
“Uyển Như, em về rồi à?”
Ánh mắt cong cong, nụ cười tràn đầy dịu dàng.
Anh đặt đĩa trái cây xuống trước mặt cô gái kia.
“Giới thiệu với em, đây là Lâm Chi Chi.”
“Chi Chi, đây là chị dâu em, Tô Uyển Như.”
Tôi như bị nghẹn thở.
Lâm Chi Chi, cái tên tôi đã nghe quá nhiều lần.
Cô là bạch nguyệt quang trong lòng Kỳ Niên, là cô bạn thanh mai anh lớn lên cùng.
Năm xưa, khi Kỳ Niên bị tai nạn, trọng thương suýt mất mạng.
Lâm Chi Chi đã quay lưng rời đi.
Chính tôi là người không ăn không ngủ, ngày đêm chăm sóc, đồng hành cùng anh suốt một năm.
Từ điều trị đến phục hồi, đến khi anh khỏe mạnh trở lại.
Sau đó, khi thấy Kỳ Niên không còn vấn đề gì nữa, Lâm Chi Chi lại quay về, muốn nối lại tình xưa.
Bị mẹ Kỳ mắng thẳng mặt, bỏ chạy.
Từ đó, cô ta luôn nghĩ tôi đã “cướp” mất vị trí của mình, rồi lên mạng tung tin bịa đặt, vu khống tôi là kẻ thứ ba.
Tôi còn trẻ, không chịu nổi áp lực, suýt chút nữa đã tìm đến cái ch .t.
Là Kỳ Niên cứu tôi.
Thế mà bây giờ… chính Kỳ Niên lại dắt cô ta về nhà.
“Uyển Như,” Kỳ Niên quay sang tôi, giọng nói nhẹ như không –
“Chi Chi mới ly hôn, một mình ở nước ngoài không nơi nương tựa. Anh muốn chăm sóc cô ấy một thời gian.”
Nhưng ánh mắt anh, vẫn đặt trên người Lâm Chi Chi.
Gương mặt cô ta lập tức nở nụ cười ngọt ngào:
“Chị Uyển Như, em ở đây có phiền quá không ạ?”
“Thật ra em đã định ở khách sạn, nhưng A Niên cứ nói khách sạn không tiện bằng ở nhà, anh ấy ở bên cạnh trông em mới yên tâm.”
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng.
Nhưng trong đôi mắt kia, chứa đầy mỉa mai và đắc ý.
Chiếc cằm hơi hất lên kia, rõ ràng là một lời tuyên chiến.
3
Tôi cúi mắt xuống, hỏi Kỳ Niên:
“‘Một thời gian’ là bao lâu? Còn nửa tháng nữa là chúng ta cưới rồi, anh định để cô ấy ở lại nhà mãi sao?”
Ánh mắt Kỳ Niên hơi né tránh.
“Chi Chi mới về nước, chưa tìm được chỗ ở ổn định. Có lẽ, khoảng thời gian này sẽ ở lại đây luôn.”
Thấy sắc mặt tôi không tốt, đám bạn anh lập tức biết điều rút lui.
Lâm Chi Chi đứng một bên, ánh mắt hoang mang, ánh lệ rưng rưng.
Kỳ Niên vội kéo tôi vào nhà vệ sinh, đưa hai tay ôm chặt tôi vào lòng.
“Bảo Bối, Chi Chi chỉ đang gặp khó khăn tạm thời thôi. Tụi anh lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh không thể không quan tâm đến cô ấy.”
Tôi đẩy anh ra, hỏi:
“Kỳ Niên, ý anh là gì? Việc lớn thế này, anh chẳng nói với em một lời, cứ thế đưa người về nhà sao?”
Kỳ Niên lúng túng nắm lấy tay tôi.
“Bảo Bối, xin lỗi em, chuyện này là anh suy nghĩ chưa thấu đáo.”
“Nhưng mà, cô ấy không có chỗ dựa, thật sự rất tội nghiệp. Tên chồng cũ bạo lực vẫn không chịu buông tha cô ấy. Anh vất vả lắm mới đưa cô ấy về nước.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trên đời người đáng thương đâu thiếu, sao em không thấy anh dắt ai khác về nhà?”
“Anh đưa cô ấy về nước thì em không nói, nhưng cô ấy có cha mẹ đàng hoàng, dựa vào đâu anh phải là người chăm sóc?”
“Cô ta có tay có chân, chẳng lẽ không thể tự tìm việc làm?”
“Huống hồ, chúng ta sắp cưới rồi, anh thấy để cô ấy ở trong nhà có hợp lý không?”
“Người biết thì bảo là thanh mai trúc mã, kẻ không biết lại tưởng anh sắp cưới hai người một lúc!”
“Anh đã từng nghĩ đến cảm xúc của em chưa? Em không rộng lượng như anh nghĩ đâu.”
“Hơn nữa, lúc anh bị tai nạn hôn mê, chẳng phải cô ta cũng bỏ mặc anh mà đi sao?”
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến mặt Kỳ Niên khi thì đỏ, lúc thì tái.
Sắc mặt anh lập tức sa sầm, nắm chặt cổ tay tôi.
“Tô Uyển Như, hôm nay em ăn nhầm thuốc à? Sao lại vô lý như vậy? Chi Chi mới ly hôn, tâm trạng vốn đã rất tệ, em không thể giúp cô ấy chút được sao?”
“Bình thường em đâu phải không nhiệt tình, đến khi giúp bạn cũ của anh thì lại không được à?”
“Á!”
Nước mắt tôi lập tức ứa ra.
Anh ý thức được mình dùng lực quá mạnh, liền vội buông tay.
Tôi nhìn vết đỏ hằn lên cổ tay, môi mím chặt.
Thấy tôi thực sự tức giận, anh mới cẩn thận lên tiếng:
“Yên tâm, cô ấy ở đây sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện cưới của chúng ta.”
Khóe mắt tôi lướt thấy gương mặt đắc ý của Lâm Chi Chi phía ngoài khe cửa nhà vệ sinh đang mở.
Tôi bỗng trở nên bình tĩnh.
Cô ta đang cược rằng tôi sẽ làm Kỳ Niên nổi giận rồi chủ động rút lui sao?
Vậy thì tôi sẽ không để cô ta được như ý.
“Chuyện này, em sẽ không đồng ý.”
Tôi nói dứt khoát.
“Trước lễ cưới, cô ta phải dọn ra khỏi nhà.”
Mấy năm ở bên nhau, Kỳ Niên luôn rất cưng chiều tôi.
Tôi tin mình vẫn có vị trí trong lòng anh.
Hơn nữa, để chuẩn bị cho đám cưới, từ nửa năm trước anh đã đặt may váy cưới ở nước ngoài, thiệp mời cũng đã phát đi.
Đáng lý ra, đám cưới này sẽ chẳng có gì phải nghi ngờ.
Nhưng tôi đâu ngờ…
Nửa tháng sau, đám cưới ấy… lại chẳng diễn ra như dự định.
4
Cuộc nói chuyện tối đó kết thúc trong không khí nặng nề.
Tôi lấy cớ đã ăn bên ngoài để từ chối nấu cơm.
Lúc bước vào phòng khách lần nữa.
Vừa đi ngang qua chỗ Lâm Chi Chi, cô ta bỗng khựng lại, bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan một tràng.
Sau tiếng nôn ọe, cô ta bước ra với gương mặt tái nhợt.
“Ờ… chị Uyển Như, làm phiền chị thay bộ đồ khác được không ạ? Người chị toàn mùi thịt cừu, nồng quá…”
Tôi liếc lạnh về phía cô ta.
“Sao? Tôi ăn gì, mặc gì, ở chính nhà mình cũng phải nghe cô chỉ đạo à?”
“Làm ơn cởi bộ đồ ngủ ra giùm. Tôi không có thói quen để người khác mặc đồ của mình.”
Cô ta lúng túng liếc nhìn Kỳ Niên, mặt lập tức đỏ bừng.
“Không phải ý đó đâu… Em ốm nghén nặng, ngửi mùi lạ là muốn nôn…”
Thấy vậy, Kỳ Niên liền quay sang tôi:
“À… Uyển Như, em thay đồ đi nhé. Chi Chi đang mang thai, ngửi phải mùi lạ là buồn nôn ngay.”
Tôi nhìn anh dò xét.
Anh bưng một cốc nước đến, đưa cho Lâm Chi Chi, còn dịu dàng vỗ vỗ lưng cô ta.
“Anh quên chưa nói với em, Chi Chi mang thai hai tháng rồi, nên giờ chưa đi làm được.”
“Mấy hôm tới, làm phiền em về nhà sớm nấu cơm nhé. Cô ấy không chịu được mùi dầu mỡ trong bếp.”
Tôi tức đến bật cười.
“Vậy tức là, Kỳ Niên, anh đưa cô thanh mai về là để em… phục vụ cô ấy?”
Kỳ Niên nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, trong đó có một thứ cảm xúc tôi không tài nào hiểu được.
“Uyển Như, em đừng nói nặng như vậy. Ai rồi chẳng có lúc khó khăn? Giúp đỡ nhau một chút thì có sao đâu?”
“Thật không ngờ em lại nhỏ nhen đến mức tính toán với cả một người đang mang thai.”
Tôi nhìn chằm chằm anh.
Dưới ánh đèn sáng rực, đôi mắt anh đầy phẫn nộ.
Như thể nếu tôi không chấp nhận cho Lâm Chi Chi ở lại thì là lỗi lầm tày trời.
Khoảnh khắc ấy, tôi bất chợt nhận ra…
Kỳ Niên ngày nào – người dịu dàng, nho nhã, tốt bụng…
Giờ đây xa lạ đến mức khiến tôi thấy sợ.
5
Đêm hôm đó, trong nhà cứ ầm ĩ không ngớt vì tiếng đóng mở cửa.
Lâm Chi Chi lúc thì nói buồn nôn, lúc thì đòi uống nước.
Cứ nửa tiếng lại nhắn tin cho Kỳ Niên, bắt anh qua phòng cô ta.
Kỳ Niên hết lần này đến lần khác đi sang chăm sóc.
Tôi không ngủ cả đêm.
Mắt mở trừng trừng đến khi trời sáng.
Sáng hôm sau, tại bàn ăn, tôi và Kỳ Niên hẹn chiều cùng đến tiệm trang sức trung tâm thành phố chọn nhẫn cưới.
Để dành thời gian buổi chiều, cả buổi sáng tôi không rời chỗ, đến nước cũng chưa kịp uống, cố gắng làm xong hết phần việc trong ngày.
Đến tiệm, đang chọn nhẫn thì điện thoại Kỳ Niên reo lên.
Bên kia truyền đến tiếng khóc sụt sùi của Lâm Chi Chi.
“A Niên, không xong rồi… Em vừa trượt ngã trong nhà vệ sinh, bụng đau lắm… Anh có thể đưa em đi bệnh viện không?”
Kỳ Niên lập tức vứt chiếc nhẫn trên tay.
“Uyển Như, em tự chọn đi. Chi Chi bị ngã, anh phải đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Tôi vội kéo tay anh.
“Đã chọn xong rồi, thử một chút rồi đi cũng không muộn.”
“Vả lại, lẽ ra cô ta phải gọi cấp cứu. Anh có biết sơ cứu không?”
Anh gạt tay tôi ra.
“Nếu có gì nguy hiểm thì sao? Em cứ tự quyết là được.”
Chưa dứt lời, anh đã lao ra ngoài.