Chương 1

Cập nhật: 5 tháng trước

1

“Quỳnh Nhi, còn không mau gọi người.”

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của nữ nhân, ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đầy quan tâm của thẩm nương.

Ta kinh hãi đến mức ngã ngồi xuống đất.

Trong đầu hiện rõ ký ức kiếp trước, khi phụ thân qua đời, bà ta lột bỏ vẻ ngoài dịu dàng giả tạo, hiện nguyên hình độc ác khi ngược đãi ta.

“Nhìn đứa nhỏ này mà xem, dù có sợ kế mẫu, cũng không đến mức bị dọa đến thế này chứ?”

Bà ta mượn thế đỡ ta dậy, vài lời ngắn ngủi đã khéo léo đổ nguyên nhân ta té ngã lên đầu kế mẫu.

Kế mẫu vốn định bước tới đỡ ta, nghe xong lời ấy thì dừng bước, thần sắc thoáng chút lạnh lùng.

Kế mẫu vốn là người tính tình thanh nhã, không tranh không đoạt, thấy ta không thích mình thì cũng không chủ động đến gần.

Kiếp trước, ta tin lời người ngoài, nghĩ rằng nàng không thích ta và muội muội, khắp nơi gây sự, để rồi dẫn đến những hiểu lầm không đáng có.

Nhưng đời này, ta tuyệt đối không để kẻ ác được toại nguyện.

Ta né khỏi tay thẩm nương, nhanh nhẹn đứng dậy, bước đến trước mặt kế mẫu: “Ta chỉ là nhất thời đứng không vững mà thôi. Nương đẹp như vậy, Quỳnh Nhi yêu mến còn không kịp nữa là.”

Dường như nàng bị tiếng “nương” của ta làm chấn động, thần sắc sững sờ, một lúc sau mới đưa ta một phong hồng bao, nhẹ nhàng nói: “Ngoan.”

Nàng là người hỉ nộ không lộ trên mặt. Nếu không phải ta tinh mắt thấy khóe môi nàng hơi cong lên, chắc cũng không nhận ra nàng đang vui mừng.

Ta đang nghĩ ngợi, thì trong đầu bỗng vang lên tiếng hét chói tai:

【Aaaa! Dễ thương quá!】

【Thật muốn đưa tay ra vuốt má!】

【Tiểu la lỵ xinh đẹp, ai mà không động lòng?】

【Đây chính là hài tử của ta rồi!】

Giọng nói như xa như gần, rõ ràng là của kế mẫu.

Nhưng nàng vẫn đang ngồi ngay ngắn trên sảnh, chẳng hề mở miệng, thần sắc cũng chẳng thay đổi.

Những người khác cũng không phản ứng, như thể chỉ có mình ta nghe được.

Sinh nghi, ta ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào với kế mẫu: “Nương ơi, muội muội còn nhỏ, chắc đang ngủ. Nương muốn cùng ta qua thăm muội không?”

Quả nhiên, trong đầu ta lại vang lên tiếng hét phấn khích: 【Aaaa, quả nhiên là tiểu cô nương ngọt ngào! Ta chịu không nổi nữa rồi!】

Kế mẫu đưa tay xoa nhẹ đầu ta, mỉm cười: “Được.”

Xem ra, những lời ta nghe được đúng là nội tâm của kế mẫu.

2

Kế mẫu xuất thân từ Bùi thị Hà Đông, khuê danh Mẫn Hợp, là con gái út trong nhà. Tuy là thứ nữ, nhưng được gia đình nuôi dạy chu đáo.

Nàng gả cho phụ thân làm kế thất, thật sự là “hạ giá”.

Dẫu sao, một tiểu thư quý tộc như nàng, không nói đến việc gả vào hoàng thất, chỉ riêng các thế gia quyền quý ở kinh thành, cũng đủ cho nàng tùy ý lựa chọn.

Hầu phủ tuy không phải gia đình thấp kém, nhưng so với các danh môn vọng tộc lại chẳng đáng kể, huống chi phụ thân đã lớn hơn nàng mười tuổi, lại từng có một đời vợ trước.

Dẫu là khi phụ thân đang phong hoa chính thịnh, cũng chẳng xứng với nữ nhi Bùi thị.

Nhưng nàng không chỉ gả, mà còn cam tâm tình nguyện.

Nguyên do trong đó, phụ thân cũng từng tò mò.

Kiếp trước, kế mẫu e thẹn cúi đầu: “Đương nhiên là do lòng yêu mến phu quân. Phu quân không quên người trước là người có tình, bảo vệ gia quốc là người có nghĩa. Một người như vậy, chính là anh hùng trong lòng Mẫn Hợp.”

Phụ thân tin.

Còn ta thì không. Ta từng không chỉ một lần cho rằng nàng giả dối, gả vào nhà ta chắc chắn có mục đích không thể cho người biết.

Bởi vậy, trước khi chết, khi nhìn thấy kế mẫu, lòng ta tràn đầy hối hận, tự trách mình vì những năm tháng đã nghi ngờ nàng.

Lúc này, mọi chuyện lại tái hiện, kế mẫu vẫn giữ dáng vẻ e lệ, khẽ cúi đầu.

Nói ra những lời y hệt kiếp trước.

Nhưng ta rõ ràng nghe thấy nàng lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng: “Dẫu biết chàng đẹp trai, dáng người tốt, nhưng nếu không phải vì hai đứa nhỏ, ta tuyệt đối không gả.”

Vì ta và tiểu muội?

Ta kinh ngạc vô cùng, càng không hiểu nổi tại sao kế mẫu lại có suy nghĩ như vậy.

Tuy không hiểu, nhưng ta tin chắc rằng, kế mẫu tuyệt đối không có ý hại chúng ta.

Chỉ là nàng không giỏi bày tỏ cảm xúc mà thôi.

Ta dẫn muội muội đến chào hỏi vào buổi sáng, nàng nghiêm mặt: “Trẻ con phải ngủ nhiều, buổi sáng không cần qua đây.”

Kiếp trước cũng như thế, khiến ta nghĩ rằng nàng ghét bỏ chúng ta, không muốn ở gần chúng ta.

Nhưng giờ đây, ta không còn suy nghĩ như vậy nữa.

Ta cười, làm nũng: “Quỳnh Nhi thích nương, muội muội cũng muốn được gặp người sớm mà.”

Nàng khẽ ho một tiếng, không tự nhiên dời mắt đi: “Buổi trưa chẳng phải vẫn gặp sao? Trẻ con ngủ không đủ sẽ không cao lớn.”

Hiếm hoi lắm nàng mới giải thích như vậy.

Ta cười ngọt ngào hơn: “Thì ra nương là vì thương chúng con, người thật tốt.”

Nàng khẽ cong khóe môi, lại cố nén xuống, giả vờ vô ý đưa tay nhéo má ta một cái: “Đi chơi đi, muốn gì thì cứ nói với ta.”

Ta ngoan ngoãn nắm tay muội muội quay đi.

Trong đầu lại nghe thấy giọng nàng: “Cảm giác thật tốt, lần sau tìm cớ nhéo thêm lần nữa?”

Ta buồn cười trong lòng, mẫu thân thật sự đáng yêu.

Chỉ tội cho khuôn mặt nhỏ nhắn của ta.

Thôi, ai bảo nàng thích cơ chứ.

Mẫu thân mà ta tự mình công nhận, chỉ có thể do chính ta cưng chiều thôi.

3

Thấy chúng ta bên này hòa thuận vui vẻ, có người bắt đầu lo lắng.

Thẩm nương lấy cớ mang áo ấm đến thăm vào buổi tối.

“Trời thương xót, quả nhiên là đứa trẻ không có mẹ. Thời tiết thế này mà vẫn ăn mặc mỏng manh như vậy. Nào, thay áo mà thẩm nương tự tay may cho các con.”

Ta kéo muội muội lùi lại một bước, né tránh tay bà ta: “Thẩm nương xin cẩn thận lời nói, chúng ta có mẫu thân.”

Đúng là chuyện nực cười, áo chúng ta đang mặc được lót bằng lông ngỗng thượng hạng, vừa nhẹ vừa ấm, là do kế mẫu đích thân tìm người làm riêng.

Chỉ có ba chiếc, vừa đủ cho ba mẹ con, phụ thân còn chẳng có.

Huống chi, áo trong phủ đều được phân định sẵn theo từng mùa.

Nếu thật sự thiếu áo cho tỷ muội chúng ta, vậy rõ ràng là do bà ta quản lý sai sót.

Liên quan gì đến kế mẫu?

Là ta quá ngu ngốc, kiếp trước không nhìn thấu lợi hại bên trong, để bà ta che mắt và lợi dụng.

Bà ta “ối chao” một tiếng, giả vờ thanh minh: “Là thẩm nương lỡ lời thôi. Dẫu sao, kế mẫu cũng chẳng phải mẹ ruột, lại chưa từng sinh nở, việc chăm sóc các con không chu đáo cũng là chuyện thường.

“Đợi ngày sau nàng có con riêng, tự nhiên sẽ hiểu được.

“Chỉ sợ lúc ấy, cũng chẳng còn tâm tư để quản các con nữa.”

Bà ta thở dài lắc đầu, dáng vẻ như thương cảm lại như tiếc nuối: “Quỳnh Nhi, đừng dại dột. Kế mẫu lòng dạ khó lường, con phải tranh thủ giữ lấy sự yêu thương của phụ thân. Nếu không, đến khi nàng sinh con trai, trong phủ này e rằng chẳng còn chỗ cho con và muội muội.”

Những lời này nói rất khéo léo, bề ngoài như đang nghĩ cho tỷ muội chúng ta, nhưng thực chất từng câu từng chữ đều là lời chia rẽ, muốn ta, một đứa con gái phải tranh giành sự yêu thương với kế mẫu.

Cũng hay cho bà ta nói được như thế. Giả như kế mẫu có thật sự khắt khe, chẳng lẽ tổ mẫu còn sống lại trơ mắt nhìn cháu gái ruột bị ức hiếp?

Ta đâu phải thật sự là một đứa trẻ tám tuổi, tất nhiên không tin lời bà ta.

Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nếu không đối phó được bên này, bà ta sẽ nghĩ cách làm khó kế mẫu ở chỗ khác.

Thế nên ta giả vờ bị lay động, mím chặt môi, im lặng không nói.

Bà ta tưởng thật, ghé sát người dặn dò: “Quỳnh Nhi, để thẩm nương dạy con…”

Một tràng lời rì rầm, dạy ta nói dối, bịa chuyện, lừa gạt phụ thân, dựng lên hình ảnh một người kế mẫu ác độc miệng Phật tâm xà.

Chẳng khác gì những gì đã xảy ra ở kiếp trước.

Ánh mắt ta dần lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ sợ hãi: “Nhưng nếu phụ thân phát hiện, chắc chắn sẽ giận Quỳnh Nhi.”

“Không sao, thẩm nương sẽ giúp con.”

4

Ngày mồng một và mười lăm hàng tháng là ngày cả nhà đến thỉnh an tổ mẫu.

Đường ca vừa bước vào phòng, trong tay xoay vặn một chiếc bút, dường như vô tình quệt qua vai tiểu muội, làm rách lớp vải áo bông.

Chỉ trong chốc lát, lớp lông trắng bông xốp bay tán loạn khắp phòng.

Tiểu muội còn nhỏ, thấy áo mới bị phá hỏng liền bật khóc “oa” một tiếng.

Kế mẫu chưa kịp phản ứng, thẩm nương đã nhanh tay ôm lấy muội vào lòng, miệng không quên trách mắng đường ca: “Kim Văn, sao con bất cẩn thế này, làm muội muội con sợ rồi!”

Sau đó, như thể vừa phát hiện điều gì, bà ta “ối” lên một tiếng: “Đây là cái gì?”

Bà ta rút ra một nắm lông ngỗng, loại lông đã được xử lý cực kỳ tỉ mỉ, không còn chút xương lông nào, thoạt nhìn chẳng khác gì bông liễu.

Bà ta nóng lòng đào hố, không chú ý đến chi tiết, chỉ mải bày ra vẻ mặt đau xót, giận dữ trừng mắt nhìn kế mẫu: “Đại tẩu, năm nay phủ đã chia tiền dùng cho mùa đông đến các phòng, dù tiền bạc chẳng nhiều, nhưng cũng không đến nỗi phải tiết kiệm hà khắc với bọn trẻ, dùng lông liễu thay cho bông.

“Chẳng may trẻ bị lạnh mà ốm, người ngoài sẽ nghĩ thế nào về một người kế mẫu như tỷ, lại nhìn nhận thế nào về Hầu phủ chúng ta?”

Những lời vừa gay gắt vừa đanh thép này khiến kế mẫu á khẩu không trả lời được.

Như cảm thấy chưa đủ kích động, bà ta rưng rưng xin lỗi tổ mẫu: “Mẫu thân, tất cả đều do con dâu vô năng, chuyện trong phủ nhiều quá nên có lúc không để ý, để bọn trẻ chịu thiệt thòi.

“Thật tội nghiệp bọn chúng, mẹ ruột mất sớm, đại ca là nam nhân nên cũng khó mà lo lắng cho chu toàn, để bọn nhỏ chịu uất ức mà chẳng biết tìm ai để tâm sự.”

Bà ta khóc lóc chân thành, thành công khiến tổ mẫu cau mày.

“Bùi thị, ngươi có lời gì muốn nói?”

Ta nhìn thấy kế mẫu ở nơi không ai để ý khẽ lườm một cái, trong lòng thầm mắng: “Con bà nó, muốn nói gì? Chẳng muốn nói gì cả! Tố cáo ta xong còn bắt ta tự minh oan, ta chỉ muốn đập nát cái đầu chó của bà thôi!”

Tuy bực bội trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, kế mẫu đứng dậy hành lễ:

“Mẫu thân, đây không phải lông liễu, mà là lông ngỗng. Lông này được lấy từ phần mềm mịn nhất ở bụng ngỗng, phải qua nhiều lần giặt sạch và sấy khô mới có thể làm thành áo, khả năng giữ ấm vượt xa bông.

“Chỉ là lông ngỗng rất hiếm, trong của hồi môn của con dâu cũng chỉ có một ít, vừa đủ làm ba chiếc áo cho hai đứa nhỏ, nên con dâu không dám dâng biếu người, mong mẫu thân không trách.”

Tổ mẫu đương nhiên biết lông ngỗng quý giá thế nào, chỉ là vì nó được xử lý quá tinh xảo, nên nhất thời không nhận ra.

Bà vẫy tay gọi tiểu muội lại gần, nhẹ giọng dỗ dành: “Vậy Vi Nhi có thích mẫu thân không?”

Tiểu muội vừa nín khóc, mắt vẫn còn ngấn nước, nghe vậy liền gật đầu liên tục: “Mẫu thân tốt lắm, con có áo mới, còn có cả kẹo ăn nữa.”

Trẻ nhỏ không biết nói dối, tổ mẫu nghe vậy, chân mày đang cau chặt cũng giãn ra, nhìn kế mẫu với vẻ an ủi: “Con là người tốt, chuyện hôm nay để con chịu thiệt thòi rồi.”

Ánh mắt bà lướt qua thẩm nương đứng bên, chẳng còn chút kiên nhẫn nào: “Thư thị, tuy ngươi xuất thân thấp hèn, nhưng dù sao cũng đã gả vào Hầu phủ hơn mười năm, vậy mà còn nhầm lẫn lông ngỗng với lông liễu, làm ầm ĩ cả lên, suýt chút nữa oan uổng đại tẩu ngươi! Ngươi không có kiến thức, thật khó gánh vác trách nhiệm quản gia trong Hầu phủ. Giờ đại tẩu ngươi đã vào cửa, ngươi hãy giao lại quyền quản gia đi.”