Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
(1)
Tắm rửa xong đi ra, tôi không cẩn thận đụng phải Thẩm Tự.
Hắn nhìn tôi một cái, sau đó đen mặt.
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm một lát.”
Tôi nhíu mày, rõ ràng hắn vừa mới tắm.
Chẳng lẽ là do đụng trúng tôi nên phải đi tắm lần nữa ư? Ghét bỏ tôi thì cứ nói thẳng.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Tôi quét mắt nhìn chăn gối được hắn đặt đặt ở một bên, biết đêm nay hắn lại phải nằm dưới đất.
Tôi càng nghĩ càng tức giận.
Mặc dù chúng tôi đã kết hôn được một tháng, nhưng hắn vẫn không chạm vào tôi.
Mỗi lần nhìn thấy tôi, hắn đều tỏ vẻ lạnh lùng hoặc tránh né.
Hắn đối xử với tôi như rắn rết.
Lần này Thẩm Tự trở về sau một chuyến đi xa, hắn mang quà cho tất cả mọi người trong nhà ngoại trừ tôi.
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, một cơn tức giận dâng trào trong lòng tôi.
Ý nghĩ ly hôn xuất hiện.
Ngay sau đó, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Sau khi hắn đi ra, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.
Trong lòng tôi càng lạnh thêm.
Tôi cắn răng, gọi hắn lại.
Lúc chuẩn bị đề cập đến chuyện ly hôn, trước mắt đột nhiên xuất hiện những dòng bình luận kỳ quái:
[Nữ phụ ngốc nghếch, cứ chờ mà hối hận đi, sau này nam chính sẽ xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, may mà có nữ chính đến cứu rỗi anh ấy.]
[Đừng mà nữ phụ, anh ấy rất yêu cô, chỉ là sợ bản thân sẽ dọa cô sợ chạy mất.]
[Không tin cô cứ mở ngăn kéo ra mà xem, tất cả những thứ giấu trong đó đều để dành cho cô.]
[Anh ấy mua xong lại sợ dọa đến cô, chỉ đành giấu đi trước.]
Tay tôi dừng lại, cho rằng mình bị ảo giác.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói của Thẩm Tự kéo suy nghĩ của tôi trở về thực tại.
Đột nhiên có tiếng động vang lên từ bên ngoài.
Thấy tôi nửa ngày không mở miệng, hắn bước ra ngoài.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại mở ngăn kéo ra.
Tôi trông thấy một chiếc túi quen thuộc, là do Thẩm Tự mang về.
Lúc ấy tôi còn tự mình đa tình, tưởng đó là quà hắn dành cho tôi.
Bây giờ tôi mở ra xem, bên trong đặt đủ các loại nội y gợi cảm, tai thỏ, đuôi…
Lòng tôi run lên.
Thật sự giống như trên bình luận.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, tôi nhanh chóng đóng ngăn kéo lại.
Tôi có chút vội vàng, cầm không chắc chiếc ly trên tay.
Rào rào…
Nước bên trong rơi xuống chỗ Thẩm Tự đang để chăn gối.
Tôi: “…”
Tôi không cố ý.
Trước mắt lại xuất hiện những hàng chữ dày đặc:
[Không hổ là nữ phụ ác độc, làm tốt lắm, xem đêm nay nam chính còn nhịn thế nào!]
[Nam chính thật biết giả vờ, vừa rồi rõ ràng là sợ bản thân không nhịn được nên mới đi tắm nước lạnh.]
[Đúng vậy, nữ phụ, xin đừng hiểu lầm.]
Lúc này, Thẩm Tự đã quay trở lại.
Anh nhìn tôi, lại nhìn chiếc chăn ướt đẫm.
Hắn không nói gì, chỉ hỏi tôi vừa nãy yêu cầu hắn làm gì.
“Không có gì.”
Nhìn thấy bình luận, tôi tạm thời từ bỏ ý định ly hôn.
Tôi quét mắt qua đống chăn, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
“Tôi không cố ý. Hơn nữa hôm nay thời tiết khá lạnh, đêm nay anh nên ngủ trên giường đi.”
Nghe vậy, hắn ngây người.
Tôi nghĩ hắn sẽ từ chối tôi như trước, không ngờ lần này hắn lại đồng ý.
Tôi tắt đèn, vừa nằm trên giường không lâu, hắn đột nhiên đứng dậy.
Tiếng nước trong phòng tắm lại vang lên.
Trước mắt xuất hiện bình luận:
[Không phải chứ, lại đi tắm nước lạnh, nam chính thật biết nhịn nha!]
[Không thể trách nam chính. Nữ phụ Hương Hương mềm mại, dáng người lại đẹp như vậy, khó tránh khỏi…]
[Nữ chính sao còn chưa xuất hiện?]
[Nam chính không lên tiếng mà chỉ kiên quyết tắm nước lạnh.]
(…)
Ánh mắt tôi dừng lại.
Nữ chính là ai? Cô ấy đã được nhắc đến hai lần rồi.
(2)
Tôi nhìn chằm chằm bình luận hồi lâu, sắp xếp lại suy nghĩ.
Thì ra nữ chính trong bình luận nhắc đến là thiên kim thật- Khương Điệp.
Thanh mai trúc mã của Thẩm Tự.
Theo kịch bản, không lâu sau Thẩm Tự sẽ đưa tôi về dự tiệc sinh nhật của ông nội.
Còn tôi thì khinh thường nam chính vừa nghèo vừa thô lỗ, vì vinh hoa phú quý mà chà đạp hắn, ở buổi tiệc chủ động quyến rũ anh trai Khương Điệp.
Tiếp theo xảy ra tranh chấp với bạn gái tin đồn của anh ta.
Cuối cùng tôi chết do tai nạn xe cộ.
(…)
Tôi trải qua một đêm gặp đầy ác mộng.
Lúc tỉnh lại, Thẩm Tự đã ra ngoài làm việc.
Ăn xong bữa sáng, tôi ôm quần áo bẩn ra sân sau, ném hết vào chậu.
Trước đây những thứ này đều có người hầu giặt, bây giờ thì cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi giặt giũ tới khi đầu đầy mồ hôi.
Trên ban công nhà hàng xóm, giọng mấy bà thím lắm mồm truyền tới:
“Đúng là người thành phố có khác, giặt quần áo cũng phải ăn mặc đẹp như vậy.”
“Nhìn cái đôi mắt to tròn kia kìa, đẹp quá, chẳng trách Tiểu Thẩm lại mê mẩn đến thế.”
“Vẻ ngoài đẹp thì có ích gì chứ? Nghe nói tính tình không tốt, việc gì cũng không chịu làm, chẳng giống con dâu nhà tôi, không yếu ớt, cái gì cũng có thể làm.”
Hừ, tôi thấy bà chính là đang ghen tị.
(…)
Tôi mất tập trung trong giây lát, thậm chí không để ý Thẩm Tự về từ lúc nào.
Hắn quét mắt nhìn đống quần áo trong chậu, lại nhìn những giọt mồ hôi trên trán tôi.
Hắn cau mày, dắt tôi đi vào trong nhà.
“Cứ để vậy đi, lát nữa anh sẽ giặt.”
Hẳn là vừa làm xong việc trở về.
Bộ quần áo rẻ tiền, bẩn thỉu của Thẩm Tự đã ướt đẫm mồ hôi, bám sát vào cơ thể.
Bờ vai hắn rộng, eo hẹp, cơ bắp mạnh mẽ săn chắc.
Tôi nuốt nước bọt, không thể kìm lại trí tưởng tượng bay xa.
Dường như hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng thu cánh tay đang nắm lấy tôi trở về.
“Người anh hơi bẩn, để anh đi tắm trước.”
Sau khi hắn rời đi, rất nhiều bình luận bay qua trước mắt tôi:
[Dáng người này, không hổ là nam chính, khiến nữ phụ ngơ ngẩn luôn.]
[Cô ấy thật may mắn, nếu diễn mệt quá thì để tôi diễn thay mấy chương cũng được.]
[Nam chính có sức hút như vậy, nữ phụ sắp rơi vào lưới tình rồi.]
[Nam chính hẳn là vừa nhớ tới lúc trước nữ phụ chê anh ấy bẩn.]
Điện thoại di động của tôi bỗng phát ra tiếng thông báo.
Là ảnh chụp và tin nhắn Khương Điệp gửi tới.
Bên trong có vài tấm ảnh, qua chúng có thể thấy sau khi trở về cô ta sống rất hạnh phúc, được cả gia đình vây quanh.
“Ở quê có quen không? Mấy ngày nữa là sinh nhật ông nội rồi, ông nội hy vọng cô có thể đến.”
“Đừng quên, tôi cũng hy vọng cô có thể đến.”
(Địa chỉ)
Vừa xem xong, bình luận lại xuất hiện.
[Chậc, nữ chính muốn gặp nam chính.]
[Tôi nhớ rõ trong buổi tiệc này, nữ chính sẽ thổ lộ với nam chính. Cũng do nữ phụ ghét bỏ nam chính, bằng không nữ chính nào có cơ hội an ủi nam chính để mối quan hệ giữa họ nhanh chóng tiến triển.]
[Nữ phụ không muốn dẫm vào vết xe đổ thì mau chủ động trêu chọc nam chính đi, phải tranh giành cho tôi!]
[Đúng vậy, có thể dùng tất cả những món đồ nam chính đã giấu, tận dụng đêm nay nhanh chóng bồi đắp tình cảm.]
[Vẫn là vợ chồng thật sự tốt hơn.]
Một lát sau, tôi nhận được cuộc gọi từ ông nội, giọng nói quen thuộc truyền đến qua điện thoại.
Trong thoáng chốc, hốc mắt tôi đỏ lên.
Sau khi người nhà họ Tần biết tôi là giả, chỉ có ông là vẫn đối xử tốt với tôi như cũ.
(3)
Trước bữa trưa, Thẩm Tự lại ra ngoài làm việc, đến giờ cơm vẫn chưa về.
Mẹ chồng vừa dọn dẹp bát đũa vừa lẩm bẩm: “Đến giờ ăn cơm còn chưa chịu về, lát nữa còn phải đút cơm cho bà nội nó, mẹ thấy nó nhất định là đang đợi mẹ mang đồ ăn đến, thật là.”
Đôi mắt tôi sáng ngời, đây là cơ hội tốt!
“Mẹ, lát nữa để con đi đưa cơm cho anh ấy là được.”
Mẹ chồng nhìn tôi một cái, hỏi cho chắc chắn:
“Hôm nay trời nắng lắm, con thật sự muốn đi?”
Thấy tôi gật đầu, bà ấy cười cười.
“Được, vậy lát nữa con nên thay quần áo, đừng mặc váy, đường ở đó không dễ đi.”
Trên đường đi tôi phải hỏi rất nhiều người trong thôn mới tìm được chỗ.
Khi tôi tới nơi, Thẩm Tự đang bận rộn với chiếc liềm.
Thấy tôi tới, hắn nhíu mày.
“Sao em lại tới đây, mẹ đâu?”
“Mẹ ở nhà đút cơm cho bà nội, anh ăn cơm trước đi.”
Thẩm Tự gật đầu.
“Vậy tôi đợi anh dưới tán cây, xong việc thì đến tìm tôi nhé.”
Dưới bóng cây, tôi quét mắt nhìn bốn phía.
Tôi phát hiện đa số những người đang làm việc đều để trần nửa thân trên, chỉ có Thẩm Tự còn mặc áo.
Mặc kín như vậy làm gì.
Không lâu sau, Thẩm Tự tiến lại gần.
Tôi đưa khăn cho hắn.
Hắn nhận lấy nó và bảo tôi quay người lại.
Tôi: “…?”
Thấy vẻ mặt bối rối của tôi, hắn hất cằm.
“Anh thấy em nhìn chằm chằm vào bọn họ nửa ngày rồi, họ đẹp đến vậy sao?”
Tôi: “…..”
Trên đường về nhà, Thẩm Tự để ý thấy tôi bước đi không được tự nhiên.
“Bị trật chân rồi à?”
“Không phải, đôi giày này của tôi không thoải mái lắm.”
Rất nhanh đã tới đoạn đường khó đi nhất.