Chương 1

Cập nhật: 1 ngày trước

1.

Tối hôm đó tôi có việc gấp cần xử lý.

Máy tính của tôi để quên ở công ty, nên mượn máy của bạn trai, Trần Tự.

Vừa xử lý xong việc, liên tiếp vài tin nhắn WeChat hiện lên.

Tôi tưởng là của mình, liền vô thức mở ra.

Rồi tôi thấy đoạn trò chuyện giữa Trần Tự và cấp dưới của anh, Chu Ninh.

Tên hiển thị đầy đủ, không viết tắt.

Ban đầu tôi định tắt ngay.

Nhưng một tấm ảnh Chu Ninh vừa gửi đến khiến tôi như nghẹn thở.

Cả người tôi cứng lại, máu như ngừng chảy.

Trong ảnh là một sợi dây chuyền.

Y hệt cái Trần Tự vừa tặng tôi nửa tiếng trước, quà Valentine.

Chu Ninh nhắn:

“Anh Tự ơi, dây chuyền đẹp quá đi, em thích lắm luôn đó!”

Kèm theo một icon làm nũng.

Tôi bất giác nhìn về phía bếp.

Trần Tự vẫn đang rửa bát.

Tay tôi bắt đầu không khống chế được, kéo lên xem tiếp những tin nhắn trước đó.

Suốt nửa năm qua, họ đều chúc nhau sáng tối đều đặn.

Cô ta từng mua bữa sáng cho anh, mời anh trà sữa.

Anh từng chắn rượu giúp cô ta, tặng cô ta bó sao băng yêu thích.

Cô ta hay than phiền về đồng nghiệp kỳ quặc, làm nũng vì công việc nặng, vì đối tác khó chịu.

Cũng hay chia sẻ mấy chuyện thú vị trong ngày.

Còn anh –

Anh từng kể với cô ta về tôi.

Kể cả những món quà mà tôi nhận được vào Thất Tịch, Giáng Sinh và cả Valentine hôm nay, đều do cô ta chọn giúp.

Vậy mà tôi, kẻ bị che mắt, còn cười đùa bảo gần đây gu thẩm mỹ của anh lên tay rõ rệt.

Giờ xem lại đoạn chat này, tôi mới hiểu, không phải anh tiến bộ, mà là có “quân sư” âm thầm đứng sau.

Tôi và Trần Tự yêu nhau năm năm, từng công khai tình cảm trên mạng xã hội.

Bạn bè, đồng nghiệp đều biết.

Chúng tôi chẳng ngại ngần xuất hiện trong cuộc sống của nhau.

Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ đính hôn vào dịp 1/5, tổ chức cưới vào Quốc Khánh.

Tôi đã chọn sẵn váy cưới, điểm chụp ảnh, đã nghĩ xong sau cưới sẽ đi đâu du lịch.

Nhưng giờ, sau khi nhìn thấy những dòng tin kia, tôi hiểu rồi.

Chúng tôi… sẽ không còn “sau này” nữa.

2.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm trợ lý cho Đoạn Luật Minh.

Trong công việc, anh ấy nghiêm khắc tỉ mỉ, quyết đoán mạnh mẽ. Tôi – một người mới bước chân vào chốn công sở – từng mơ ước được đứng trên đỉnh kim tự tháp giống như anh.

Dần dần, tôi lại bắt đầu hy vọng có thể đứng bên cạnh anh.

Thế nhưng giữa tôi và anh, là cả một khoảng cách không thể vượt qua. Anh xuất thân từ hào môn thế gia, còn tôi nghèo khó, tất cả những gì có được hôm nay đều là đánh đổi bằng bao năm nỗ lực không ngừng.

Vậy mà, cuộc đối thoại ban nãy của họ chẳng khác nào giáng thẳng một cú trời giáng, nghiền nát hết thảy tự tôn trong tôi.

Có lẽ, bọn họ – những cậu ấm cô chiêu sinh ra đã ngậm thìa vàng – luôn khinh thường kiểu người như tôi, dù có dốc hết sức cũng không với tới gót chân họ.

Tôi từng nghĩ Đoạn Luật Minh không giống như bọn họ.

Tôi từng nghĩ tối qua là kết quả của tình cảm bồi đắp theo thời gian.

Giờ mới biết, hóa ra sự chủ động ấy, chỉ là vì anh nhận nhầm người.

Giờ tôi mới hiểu, vì sao tối qua anh lại đột ngột khựng lại.

Lúc ấy tôi còn tưởng anh đang ngại ngùng, nên đã không biết xấu hổ mà chủ động tiến tới, dâng hiến bản thân.

Thì ra, kẻ hề… là tôi.

Khi tôi còn đang không biết phải kết thúc ngày hôm nay ra sao, điện thoại bỗng reo lên báo tin nhắn đến.

Là Đoạn Luật Minh gửi đến.

“Lục tổng nói em không khỏe?”

“Là vì chuyện tối qua sao?”

Ngay sau đó, tin nhắn ấy bị thu hồi.

Anh tiếp tục nhắn:

“Vậy em về nghỉ ngơi trước đi.”

“Nếu mai vẫn thấy không khỏe thì xin nghỉ.”

Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà trả lời.

Nhưng giao diện vẫn hiện: [Đối phương đang nhập tin nhắn…]

Một lúc sau, anh vẫn gửi đến một câu:

“Đúng rồi, nhớ mua thuốc uống nhé.”

“Nghe lời.”

Ngay sau đó là một khoản chuyển khoản mười vạn đồng.

Nước mắt tôi dường như không cách nào ngừng rơi, đến khi nhìn thấy thông báo chuyển khoản ấy, tôi cuối cùng cũng nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Căn bản chẳng cần anh phải nhắc, đây là giai đoạn sự nghiệp của tôi đang đi lên.

Sáng nay sau khi anh rời đi, tôi đã tự mình uống thuốc rồi.

3

Trong phòng tắm, đôi mắt tôi đã sưng húp đến mức không còn nhìn rõ.

Tôi dùng sức cọ rửa làn da mình dưới làn nước, như thể muốn tẩy sạch mọi dấu vết mà Đoạn Luật Minh để lại.

Rõ ràng sáng nay tôi còn luyến tiếc không nỡ giặt chiếc ga giường còn vương mùi hương của anh…

Làm trợ lý cho anh nhiều năm như vậy, ngoài công việc, trong cuộc sống anh cũng rất phụ thuộc vào tôi.

Bữa sáng mỗi ngày đều do tôi chuẩn bị. Anh chỉ uống được cà phê do tôi pha.

Bộ vest nào để mặc trong các sự kiện quan trọng cũng là tôi phối cho anh.

Có khi anh còn giả vờ lười biếng, bắt tôi thắt cà vạt giúp, rồi nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt gian tà, đến mức khiến tôi đỏ bừng mặt.

Trong vô vàn trợ lý của tổng giám đốc, chỉ có tôi – trợ lý trưởng – mới được phép làm những việc đó.

Tôi luôn cho rằng trong lòng anh có tôi, chỉ là anh chưa nhận ra.

Tối qua, đúng là tôi là người chủ động bước qua ranh giới cuối cùng.

Nhưng chẳng lẽ, cảm xúc đêm qua của anh là giả sao?

Rõ ràng sau lần đầu, chính anh là người không nỡ buông ra, kéo tôi tiếp tục dây dưa hết lần này đến lần khác.

Anh ôm chặt tôi, không rời…

Cho đến tận khi trời sáng, cả hai mới thiếp đi vì kiệt sức.

Tôi không tài nào hiểu nổi, nếu như anh không thích tôi, vậy tại sao lại cùng tôi đi đến bước cuối cùng?

Nghĩ đến việc lúc chúng tôi cùng nhau thăng hoa, trong đầu anh lại nghĩ đến một người phụ nữ khác, tôi chỉ thấy sụp đổ.

Dưới dòng nước không ngừng tuôn chảy, tôi co người lại, ôm lấy chính mình, dần dần trượt ngã xuống đất.

Giây phút này, tôi cảm thấy bản thân thật rẻ mạt.

Nỗi đau giằng xé đến tận óc, đầu tôi đau đến mức như muốn nổ tung.

Tôi giơ tay, tự tát mạnh vào mặt mình một cái.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Yêu một người không sai.

Nỗ lực để có một cuộc sống tốt đẹp hơn cũng không sai.

Sai… là ở chỗ, tình cảm này chỉ là một mũi tên đơn phương.

Còn bây giờ, tôi sẽ thu lại tất cả yêu thương và sự hy sinh vô điều kiện ấy, để bắt đầu tính toán lại cho tương lai của chính mình.

4

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại tôi hiện lên một tin nhắn mới – là Lục Phong gửi tới.

Anh ấy gửi một đoạn video, ghi lại cảnh sau khi tôi rời khỏi phòng bao, nơi vẫn còn đầy tiếng cười nói rộn ràng.

Có người vì muốn “xem trò vui” mà gọi cả Vu Tĩnh Cẩm đến.

Tất nhiên, là đến để xem chuyện cười của tôi rồi.

Dù sao Vu Tĩnh Cẩm cũng là tiểu thư nhà giàu trong cái vòng tròn đó, được cưng chiều từ bé, luôn sống trong hào quang.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, nên vẫn không nhịn được mà bấm vào xem đoạn video.

Trong video, Vu Tĩnh Cẩm trông rất tức giận, còn Đoạn Luật Minh – người vốn luôn cao ngạo lạnh lùng – lại đang dịu giọng dỗ dành cô ta.

Anh em của Đoạn Luật Minh cũng lên tiếng giúp anh lấy lòng cô:

“Chị Cẩm yên tâm đi! Đoạn ca từ trước đến giờ chỉ thích mỗi chị thôi mà!”

Vu Tĩnh Cẩm giận dữ:

“Thế sao còn để con trợ lý trèo lên giường anh?!”

Tôi nghẹn thở.

Chuyện này… thật sự muốn khiến cả thiên hạ đều biết sao?

Đoạn Luật Minh cúi đầu an ủi:

“Là anh uống nhiều quá. Với lại… chẳng phải em đâu có thích anh? Vậy em ghen gì chứ?”