Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
“Trần Trừng, mau về đi, chị thèm món cánh gà Coca em làm quá trời luôn.”
Trong điện thoại, giọng chị dâu Trương Mộng vừa ngọt vừa nhão vang lên.
Tôi giật mình, nhìn chằm chằm vào ngày giờ trên màn hình.
Là… nửa năm trước.
Tôi… trọng sinh rồi!
Những ký ức thê thảm đời trước hiện về rõ mồn một, tôi siết chặt nắm tay.
Cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh:
“Chị nhìn lại xem mấy giờ rồi? Mai em còn phải đi làm đó. Chị thèm thì kêu anh em nấu đi, em đang bận, cúp máy đây.”
Không đợi chị phản ứng, tôi vội vàng dập máy.
Tim đập thình thịch, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Chị dâu mới cưới vào nhà được 3 tháng.
Ngay hôm sau, mẹ tôi đã khuyên tôi dọn ra ngoài:
“Con lớn rồi, lại thân với anh con như vậy. Bây giờ có vợ rồi thì nên biết giữ khoảng cách, tránh để người ta nghĩ ngợi.”
Tôi ngỡ mẹ suy nghĩ chu đáo.
Trong tay không thiếu tiền, nên không nói gì, liền chuyển ra ngoài, nhường lại căn hộ của mình cho anh chị ở.
Tháng nào tôi cũng gửi mẹ 5.000 tệ tiền sinh hoạt.
Tôi đâu ngờ, tham vọng của họ không dừng lại ở đó.
Họ muốn, là tất cả những gì tôi có.
Nhớ lại cái ch .t bi thảm kiếp trước, tôi ớn lạnh toàn thân.
Vừa vào phòng tắm rửa mặt, điện thoại lại vang lên.
Là anh trai gọi.
Vừa mở máy, anh đã quát vào tai tôi:
“Cái quái gì vậy? Chị dâu mày đang mang thai, chỉ muốn ăn món mày làm thôi mà mày cũng không chịu? Mày là em gái tao, lập tức về đây!”
“Chị ta mang thai liên quan gì đến em? Em là người hầu của hai người à? Nửa đêm ba giờ gọi về là phải về?”
“Đó là chị dâu mày! Còn đang mang con trong bụng!”
“Tôi không về.”
Không muốn nghe thêm câu nào, tôi dứt khoát tắt máy rồi tắt nguồn luôn.
Nhưng trong lòng lại dấy lên nghi ngờ.
Sao chị dâu cứ nhất định muốn tôi về giờ này?
Lẽ nào cái thai sẩy kia có vấn đề?
Anh tôi bị tinh trùng yếu, cực kỳ quý đứa con này.
Vì thế kiếp trước, khi chị ấy s/ảy t/ha/i, anh liền quay sang đổ lỗi cho tôi.
Nhưng nếu cái thai sớm muộn gì cũng mất?
Và nếu tất cả bi kịch về sau… đều là kế hoạch đã sắp đặt?
Nghĩ đến đây, tôi càng thấy rợn người.
Tôi lập tức đổi mật mã cửa, xóa toàn bộ dấu vân tay ngoại trừ của mình.
Sau đó nằm lại giường, lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Quả nhiên—
Chưa đầy một tiếng sau, cửa bị đập ầm ầm.
2.
Tôi nhẹ nhàng xuống giường, nhìn qua màn hình khóa cửa.
Anh tôi và mẹ tôi mỗi người một bên, đang dìu chị dâu đứng trước cửa.
Anh thì không ngừng đập cửa, chẳng thèm bấm chuông.
“Trần Trừng! Mở cửa! Tao biết mày đang ở nhà, mau ra đây!”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt anh, vừa sốt ruột vừa tức giận.
Ánh mắt tôi lại dừng ở khuôn mặt tái nhợt của chị dâu.
Cô ta nhìn chằm chằm vào camera, tay trái còn vô thức ôm bụng.
Mẹ tôi khẽ lẩm bẩm:
“Kỳ lạ, ban ngày còn mở được bằng vân tay của mẹ mà, sao giờ lại không được? Tiểu Diệp, đừng đập nữa, để mẹ thử lại xem, con bé không thể nào xóa dấu tay của mẹ đâu.”
“Thử gì mà thử? Mẹ thử cả chục lần rồi. Con nói rồi, nó chắc chắn đang ở nhà, không biết phát điên gì mà không chịu mở cửa.”
“Con nghĩ nó biết rồi sao?”
“Đừng lắm lời, nếu nó không mở, con gọi người đến phá khóa.”
Nói xong, anh tôi lại tiếp tục đạp cửa, ánh mắt hung dữ vô cùng.
Còn đâu là người anh dịu dàng trong ký ức tôi nữa?
Tim tôi đập dồn dập sau cánh cửa.
Chỉ vài câu nói cũng đủ khiến tôi hiểu, họ đang giấu tôi chuyện gì đó.
Không chừng việc chị dâu s/ảy th/a/i, chính là bọn họ sắp đặt.
Tôi đang đắn đo có nên gọi cảnh sát thì thấy bảo vệ khu nhà xuất hiện.
Mấy người bảo vệ vây quanh ba người như đang đối phó kẻ gây rối.
Mẹ tôi còn trơ tráo yêu cầu họ mở cửa hộ, nói bà là cư dân ở đây, còn đưa thẻ cư dân ra.
Nhưng bảo vệ đâu có ngu.
Rõ ràng là khóa vân tay, làm gì có chuyện quên mang chìa khóa?
Một chiếc thẻ từ mà cũng đòi vào nhà người ta?
Đang lúc đôi bên căng thẳng, chị dâu đột nhiên ôm bụng rồi khuỵu xuống.
“Không được rồi! Đa/u quá! Đa/u bụng quá! Mau… mau đưa em đi viện!”
“Tiểu Mộng, em sao vậy?”
“Vợ ơi, vợ à, em làm sao thế này?”
Mẹ tôi và anh tôi lập tức hoảng loạn, vội vã đỡ lấy chị ấy.
Tôi tinh mắt nhìn thấy… quần ngủ chị ấy ướt một mảng.
Ha.
Y như tôi đoán.
Cô ta… đã s/ả//y th/ai rồi.
3
Đợi bên quản lý khu nhà tất tả giúp họ khiêng người xuống tầng xong, tôi mới thở phào một hơi dài.
Dựa lưng vào cửa, tôi ngồi bệt xuống sàn.
Lần này tôi không quay về làm cánh gà Coca, nhưng không có nghĩa là họ sẽ bỏ qua cho tôi.
Không chừng còn lôi ra cái cớ khác.
Dù sao thì kiếp trước họ đã moi từ tay tôi quá nhiều thứ rồi.
Cũng chính khi đó tôi mới hiểu, mẹ chưa bao giờ thực sự quan tâm đến sống chết của tôi.
Nhưng tại sao chứ?
Ba tôi mất sớm, tôi và anh trai đều do mẹ một tay nuôi lớn.
Bà luôn miệng nói rằng đối xử công bằng.
Chỉ cần anh tôi có thì tôi cũng nhất định phải có.
Mà bà đúng là cũng làm vậy thật.
Nên sau này khi tôi kiếm được tiền, tôi chưa từng so đo tính toán với gia đình.
Nhưng rốt cuộc vì sao?
Rõ ràng là một gia đình mẹ hiền con thảo, anh em hòa thuận, sao vừa có chị dâu vào cửa mọi thứ lại thay đổi hết?
Hay là… chị dâu chỉ là cái cớ?
Đêm ấy tôi nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông.
Tỉnh dậy đã là giữa trưa. Vừa bật máy lên đã thấy hàng trăm cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn thoại.
Tôi chẳng buồn đọc.
Việc đầu tiên là liên hệ với văn phòng thám tử tư mà tôi quen biết.
Nhờ họ điều tra kỹ lại quá khứ của ba mẹ, cả tình hình nhà chị dâu luôn.
Tôi còn bảo họ tìm cách lấy tóc của mẹ và anh trai, tôi cần làm xét nghiệm huyết thống riêng.
Họ thật sự quá đáng nghi.
Vừa cúp điện thoại, tên mẹ đã nhấp nháy trên màn hình.
Nghĩ một lúc, tôi bắt máy.
Ngoài dự đoán, mẹ nói chuyện tuy gấp gáp nhưng không mắng tôi.
“Con gái, con đang ở đâu vậy? Mau đến bệnh viện đi, chị dâu con tối qua bị sảy thai rồi.”
“Sao lại thế ạ?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên.
Mẹ sững người giây lát rồi bắt đầu giải thích.
Bà nói tối qua chị dâu thèm ăn món tôi nấu, mà tôi không chịu về nên anh trai chở chị đến nhà tôi.
Không ngờ đi một chuyến vậy mà lại khiến cái thai không giữ được.
Cuối cùng, giọng mẹ bắt đầu nghẹn ngào.
“Cũng tại nhà mình không để ý. Chị dâu con thai chưa ổn định đã đưa ra ngoài. Con cũng biết tình trạng của anh con mà, đứa bé này khó khăn lắm mới có được. Mau đến bệnh viện Nhân Dân, xin lỗi anh con với chị dâu một câu, con đâu có cố tình không mở cửa tối qua, phải không?”
“Tối qua con không có ở nhà mà!”
“Không ở nhà?”
Giọng mẹ lập tức cao vút lên.
Tôi ừ một tiếng, rồi nói dối là tối qua ở nhà bạn trai.
Chứ không thì làm sao không chịu về nấu cho chị dâu ăn?
Còn chuyện tắt máy…
Tại lúc đó đang vui, ai lại giữa chừng bỏ về được?
Từng câu từng chữ tôi đều đang dẫn dắt mẹ vào cái bẫy của tôi.
4
Quả nhiên, mẹ lập tức không nhịn nổi nữa.
Giọng trở nên gay gắt, the thé:
“Con ngủ với người ta rồi à? Khi nào con có bạn trai mà mẹ không biết?”
“Con mới quen thôi, mẹ nhắn số phòng bệnh đi, chút nữa con với bạn trai con qua.”
Cúp máy xong, tôi lập tức gọi cho người theo đuổi mình – một huấn luyện viên dạy Muay Thái.
Vừa nghe là đóng giả bạn trai, Tống Vũ liền gật đầu cái rụp.
Những năm qua tôi mải kiếm tiền, không rảnh để yêu đương, nhưng người theo đuổi thì không thiếu.
Tống Vũ là một trong số đó.
Trên đường đi, tôi kể sơ cho anh ấy nghe tình hình, coi như báo trước một chút.
Anh cười xòa:
“Vì em mà chịu chút thiệt thòi cũng không sao. Nếu mẹ em bắt anh chịu trách nhiệm thì anh chịu luôn, chuyện tốt thế này còn cầu mà không được.”
“Anh nghĩ ít thôi, em chỉ sợ bọn họ nhằm vào anh.”
“Không đến mức đấy chứ, chẳng lẽ anh kém cỏi vậy sao?”
Tống Vũ nghe tôi nói xong cũng hơi dao động.
Tôi không tiện giải thích thêm. Dù sao đây cũng là một phép thử của tôi.
Nhưng tôi không ngờ phản ứng của họ lại dữ dội đến thế.
Vừa bước vào cửa, anh trai tôi đã lao tới, vung tay định tát tôi một cái.
“Con ranh mày còn biết xấu hổ không? Không nói không rằng đã ngủ với người ta, còn hại chị dâu mày sảy thai!”
Tôi lập tức nép sau lưng Tống Vũ.
Anh ấy giữ chặt tay anh trai tôi, đứng chắn trước mặt tôi như một bức tường thành.
Anh trai tôi giận dữ quát lớn:
“Thằng kia buông tay ra! Chuyện nhà tao liên quan quái gì đến mày? Con tiện nhân này biết chị dâu đang có thai còn để bọn tao vất vả như vậy, hôm nay không đánh chết nó thì tao không mang họ Trần!”
Nhưng trước Tống Vũ cao gần mét chín, anh trai tôi chẳng làm được gì.
Tống Vũ quay đầu nhìn tôi.
Tôi khẽ lắc đầu.
Sau đó mới ló đầu ra nhìn anh trai.
Gương mặt quen thuộc kia giờ đây lại mang vẻ xa lạ đến rợn người.
Không, cũng chẳng xa lạ gì.
Kiếp trước lúc anh ta đá tôi lăn xuống cầu thang cũng là ánh mắt ấy.
Tôi liếc sang mẹ – người đang cúi đầu an ủi chị dâu.
Tôi hiểu rồi.
Nếu hôm nay không có Tống Vũ đi cùng…
Không chừng tôi đã nằm sõng soài dưới sàn rồi.
Và bọn họ cũng sẽ giống như kiếp trước, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để giải thích.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh trai.
“Chị ta sảy thai thì liên quan gì đến tôi? Cái này cũng đổ cho tôi được à? Là tôi bảo các người đưa chị ta ra ngoài? Hay là tôi mời các người đến nhà tôi? Trần Diệp, tôi nói cho anh biết, vợ anh có thai thì liên quan gì đến tôi? Tôi không có nghĩa vụ làm trâu làm ngựa cho hai người.”
“Ôi con ơi, sao con lại ăn nói kiểu đó? Không phải do con mất rồi nên anh con mới cuống lên sao? Con không thể thông cảm cho nó được à?”
Mẹ vừa nói vừa đứng dậy đi về phía tôi.
Tôi lập tức lùi lại.
Có lẽ vì những gì từng trải qua ở kiếp trước.
Giờ chỉ cần bà ta lại gần, tôi liền nổi da gà khắp người.
Tống Vũ quát lớn:
“Đứng yên! Bà mà bước thêm bước nữa tôi bẻ tay con trai bà đấy.”