Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01.
“Cao Vân, em đùa anh đấy à? Khó khăn lắm mới qua được thời gian suy nghĩ lại, giờ em lại bảo không ly là không ly? Em coi anh là trò chơi chắc?”
Trương Thiệu Quang vừa đỏ mặt tía tai vừa đuổi theo tôi ra khỏi sảnh ủy ban.
Tôi không thèm ngoảnh lại, vội vàng gọi điện cho em trai.
Điện thoại vừa nối máy, tôi căng thẳng ra lệnh:
“Trong vòng năm phút phải có mặt, không thì chị gái mày toi luôn đấy!”
Em tôi mở võ quán ngay gần đó, vừa nghe liền bùng nổ:
“Được! Chị yên tâm!”
Tôi lúc này mới đứng lại.
Trương Thiệu Quang suýt chút nữa đâm vào tôi vì lao đến quá nhanh, phải vội khựng lại, giả vờ bình tĩnh phủi phủi áo sơ mi.
Rồi anh ta bắt đầu trịch thượng chất vấn:
“Rốt cuộc em muốn gì? Chẳng phải đã thỏa thuận là Nhuyễn Nhuyễn ở với anh, em ra đi tay trắng sao? Giờ em định lật kèo à?”
Tôi liếc quanh, sau đó thẳng tay tát một cái như trời giáng vào mặt anh ta.
Không chờ anh ta hoàn hồn, tôi đã gào lên:
“Thằng chó! Đồ vũ phu! Rõ ràng là anh không giữ nổi cái quần, cắm sừng tôi, giờ còn đòi tôi tay trắng ra đi? Mơ giữa ban ngày hả? Mọi người ơi, lại đây mà xem! Tên đàn ông khốn nạn này cưới tôi 6 năm, tôi sinh con đẻ cái cho anh ta, hầu hạ bố mẹ chồng, cuối cùng anh ta ngoại tình còn muốn lấy con gái tôi ra uy hiếp tôi!”
“Loại đàn ông như anh mà đòi làm bố à? Chỉ vì một con hồ ly mà muốn lấy mạng mẹ con tôi? Anh với bố anh đúng là hai con súc sinh đội lốt người! Bố anh đánh mẹ anh, anh đánh tôi với con gái, cả nhà các người đúng là một lũ cầm thú!”
Tôi gào đến nỗi mặt mũi méo xệch, trông chẳng khác gì bà điên chính hiệu.
Trương Thiệu Quang đứng ngây người, như bị sét đánh.
Chắc vì anh ta quen với hình ảnh tôi dịu dàng, điềm đạm, nên giờ nghe tôi nổi cơn tam bành thì, cứng họng toàn tập.
Tất nhiên, mấy lời tôi vừa gào thì càng drama càng tốt.
Mục đích chỉ có một, nổ tung chảo!
Ai đúng ai sai, ai quan tâm chứ?
Kiếp trước tôi bị bố anh ta đánh ch .t, vậy mà sau đó cả nhà họ còn bắt tay nhau diễn kịch, bịa ra cái kết tôi vô tình té cầu thang mà ch .t.
Cuối cùng đứng ở cái gọi là “lập trường đạo đức”, quăng cho nhà tôi ít tiền bồi thường gọi là.
Thấy bố mẹ tôi đòi kiện, họ lôi cả con gái tôi ra làm bình phong.
Nói không nên để con bé tổn thương tâm lý, mong “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”.
Đêm đó tóc bố mẹ tôi bạc trắng.
Em tôi thì vì lén cầm dao đi tìm Trương Thiệu Quang trả thù, bị tống thẳng vào đồn.
Giờ nhớ lại từng chuyện từng chuyện, tôi chỉ muốn, ăn thịt uống máu cả nhà bọn họ!
Nhìn thấy Trương Thiệu Quang bắt đầu hoàn hồn…
Tôi lập tức phi thẳng đến sạp trái cây bên cạnh, chộp lấy con d.a o bổ dưa hấu trên bàn!
02
Giữa tiếng hô hoán của đám đông, tôi đã nhét con dao vào tay Trương Thiệu Quang:
“Đến đây đi, tôi đứng đây này! Giết tôi đi! Tôi chết rồi thì anh khỏi phải mất công nghĩ cách ly hôn, tha hồ đường đường chính chính rước con ả đó vào cửa!”
“Đến đi, đến đi, nhắm thẳng vào đầu tôi mà chém!”
Tôi dồn hết sức dí đầu sát vào mặt Trương Thiệu Quang.
Hắn vô thức lùi lại hai bước.
Quả nhiên là một thằng hèn!
Sáu năm làm vợ hắn, ngoài việc ở nhà vênh váo với tôi thì ra ngoài hắn chỉ biết cười nịnh hèn hạ với thiên hạ.
Ngay cả lúc cha hắn đập bàn mắng mẹ tôi, hắn cũng không dám đánh một cái rắm.
Chính vì thế nên ông già kia mới bị hắn chiều đến mức không biết trời cao đất dày, cuối cùng ra tay độc ác giết tôi.
Sống lại một đời, xin kiếu cái gọi là vợ hiền mẹ tốt.
Xin kiếu luôn cái gọi là giữ vững cảm xúc.
Hôm nay tôi điên thật rồi đấy!
Đám người xung quanh hóng chuyện đã bắt đầu giơ điện thoại quay lại một cách vô cùng thích thú.
Có vài bà cụ nhiều chuyện chỉ thẳng vào mặt Trương Thiệu Quang, mắng hắn nhìn người ngợm tử tế mà nhân cách thì thối nát.
Còn có mấy anh chị nhiệt tình giúp tôi chửi hắn.
Trương Thiệu Quang nghẹn họng không nói nổi câu nào.
Dù sao nơi tôi chọn cũng là đoạn đường đông đúc nhất.
Chẳng thiếu gì ngoài người.
Ngay lúc tôi với hắn còn đang ầm ĩ, thì bỗng có một bóng người xông vào giữa đám đông, tung một cú đá bay Trương Thiệu Quang ra xa.
Em trai tôi đứng chắn trước mặt tôi như một ngọn núi.
“Đồ chó má, dám cầm dao đòi chém chị tao? Mày chán sống rồi hả?”
“Không, tôi thề tôi không làm thế!”
Trương Thiệu Quang nằm bẹp dưới đất, tay vẫn nắm chặt con dao.
Hắn vừa mở miệng, con dao trong tay đã lắc qua lắc lại, khiến em tôi càng thêm nổi điên.
Lao đến cho hắn một trận đấm đá như mưa.
Đánh đến mức Trương Thiệu Quang gào khóc thảm thiết, mẹ hắn mà tới cũng chẳng nhận ra nổi mặt con mình.
Chuyện này cuối cùng cũng bị đưa vào đồn.
Có lẽ là vì thương hại tôi nên không ai đứng ra làm chứng rằng tôi là người nhét dao cho Trương Thiệu Quang.
Ngay cả ông chủ quầy trái cây cũng nói không thấy ai đưa dao.
Nhưng ông ấy lại thêm một câu:
“Dao ở tay ai thì người đó cầm chứ còn gì?”
Câu này khiến Trương Thiệu Quang hoàn toàn không cãi được nữa.
Bởi vì tôi với hắn là vợ chồng, em tôi lại là người nhà bên vợ, mà con dao từ đầu đến cuối vẫn luôn nằm trong tay hắn…
Thế là vụ việc to hóa nhỏ, nhỏ hóa không.
Chỉ bị gọi vào giáo huấn miệng vài câu rồi cho về.
03
Vừa bước ra khỏi cổng đồn, em trai tôi vẫn chưa hả giận, lại tát thêm Trương Thiệu Quang hai cái nữa.
“Mày thử động vào chị tao lần nữa xem? Tưởng mấy năm nay tao tập võ để chơi à?”
“Giang Tử, tôi thật sự không đánh chị cậu, cũng không hề định dùng dao dọa chị ấy, sao cậu lại không tin tôi chứ?”
Trương Thiệu Quang cuống quýt đến đỏ cả mặt.
Em tôi liếc hắn một cái, lạnh lùng đáp:
“Không tin chị tao, lại đi tin mày – thằng đàn ông khốn nạn à? Nói trước cho rõ, nhà mày mà còn dám ức hiếp chị tao thêm lần nữa, thì đừng trách tao không nể mặt!”
“Phải, phải, phải…”
Trương Thiệu Quang vẫn hèn như mọi khi.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi lại tràn đầy oán độc.
Tim tôi thắt lại.
Tôi lập tức kéo tay em trai.
“Thôi, chuyện này dừng ở đây. Lát nữa cậu bảo ba mẹ thu dọn đồ đạc chuyển qua nhà chị ở, tiện thể mang luôn đồ của cậu theo.”
“Cái gì cơ?”
Không đợi em trai tôi trả lời, Trương Thiệu Quang đã kêu toáng lên.
Tôi bình thản nhìn hắn.
“Lúc mua nhà, hai bên gia đình góp mỗi bên một nửa tiền cọc, khoản vay mua nhà cũng là tôi trả.
Tại sao ba mẹ anh có thể ở, còn ba mẹ tôi thì không?
Ba mẹ anh ở suốt ba năm rồi, giờ tới lượt ba mẹ tôi ở lại lấy vốn chứ.”
“Nhưng… nhà mình chỉ có ba phòng, ba mẹ em đến thì ở đâu?”
“Tôi với mẹ tôi ngủ cùng Nhuyễn Nhuyễn ở phòng chính, ba tôi và em trai tôi ở phòng con bé. Ba mẹ anh thì không chuyển.”
“Thế còn tôi?”
“Phòng khách chẳng có sẵn ghế sofa đấy thôi? Ba mẹ tôi nuôi tôi lớn từng này chẳng dễ dàng gì, không lẽ để họ chịu thiệt thòi? Hơn nữa, cả nhà cùng sống với nhau thì vui vẻ đầm ấm, chẳng phải chính miệng anh từng nói vậy à?”
Tôi trả hết nguyên vẹn lời Trương Thiệu Quang từng nói cho hắn nghe.
Khi tôi sinh con, ba mẹ chồng liền vin vào cớ chăm sóc mẹ con tôi mà dọn đến ở.
Từ đó bắt đầu chuỗi ngày ăn bám không chịu dọn đi.
Chớp mắt đã ba năm.
Cả nhà họ sống sung sướng.
Còn tôi thì uất ức đến mức cơ thể nổi từng khối u một.
Thế nên kiếp trước tôi mới dứt khoát chọn ly hôn khi phát hiện Trương Thiệu Quang ngoại tình.
Nhưng nhà hắn lại dùng con gái để ép tôi ra đi tay trắng.
Nghĩ tới cảnh con gái rơi vào tay họ, tôi dù không cam tâm vẫn phải đồng ý.
Không ngờ ly hôn chẳng những là bản án tử cho tôi, mà còn khiến tôi mất luôn thân phận chính thất.
Còn bây giờ?
Ly hôn? Đừng mơ!
Nhưng những gì thuộc về tôi, tôi cũng sẽ không buông nữa.
Bất kể Trương Thiệu Quang có đồng ý hay không, cả nhà tôi vẫn cứ thế đường hoàng chuyển vào nhà tôi ở.
Hai ông bà già kia – ba mẹ chồng cũ, thấy nhà tôi xách theo đủ thứ lỉnh kỉnh kéo vào nhà…
Lập tức trợn tròn mắt, chết đứng tại chỗ.
04
Sau khi hoàn hồn, bố hắn lập tức bật dậy khỏi ghế sofa. Miệng lắp bắp như cà lăm:
“Thân, thân gia, nhà anh chị… đây là… là làm gì vậy? Hôm nay chẳng phải A Quang với Cao Vân đi lấy giấy ly hôn sao? Sao lại… lại…”
“Phì, nhà ai tử tế mà ngày nào cũng mong con mình ly hôn? Hay là các người nóng ruột muốn thằng súc sinh kia rước con hồ ly tinh kia về nhà? Nói cho mà biết, đừng có mơ! Chỉ cần bên tôi không đồng ý ly hôn, đời này mấy người đừng hòng chia cắt được!”
Mẹ tôi phun một bãi nước bọt về phía ông già kia, khí thế ngút trời phản pháo.
Ba tôi cũng liên tục gật đầu phụ họa:
“Đúng rồi! Còn định tranh thủ lúc chúng tôi không để ý mà bắt con gái tôi tay trắng ra đi hả? Mấy người cũng biết mơ ghê đấy. Này, Trương Dân Chí, hôm nay tôi nói rõ luôn, nếu tôi còn biết thằng con trai nhà ông dây dưa với con kia, hoặc mở miệng đòi ly hôn thêm lần nữa, tôi sẽ bảo thằng con trai tôi đánh gãy luôn hai chân nó!”
“Các, các người còn biết nói lý không hả?”
Trương Dân Chí chỉ tay vào ba mẹ tôi, cả người run lên bần bật.
Tôi đứng im lặng nhìn ông ta.
Nói lý với ông ta? Nực cười!
Kiếp trước cái lão già này mở miệng một câu là ra tay tàn độc. Khi đánh tôi, ông ta đâu có yếu ớt thế này?
Mẹ Trương Thiệu Quang – bà Lý Huệ Lan thấy tình hình căng thẳng, lập tức bước lên hòa giải:
“Ấy ấy, thân gia à, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Sao chúng tôi lại không mong con cái hạnh phúc được chứ? Tôi cũng đã khuyên chúng nó mấy lần rồi, nhưng con gái anh chị cứ khăng khăng nói sống không nổi nữa, tôi còn biết làm sao? Chẳng lẽ lại bắt ép chúng nó sống chung trong đau khổ? Với lại người lớn chúng ta cũng đừng can thiệp chuyện tụi nhỏ nữa, bọn nó đều là cha mẹ cả rồi, sẽ biết cách giải quyết.”
“Nói nghe nhẹ hều nhỉ. Vậy tại sao bắt con gái tôi tay trắng ra đi?”
“Chẳng phải vì Nhuyễn Nhuyễn đó sao? Con bé còn nhỏ, lại là máu mủ nhà họ Trương mình, sau này tiền học hành các thứ không biết tốn bao nhiêu. Làm mẹ thì tôi cũng phải nghĩ cho con gái mình chứ. Chuyện này là do chính Cao Vân cũng đồng ý mà, nó…”
Chưa để Lý Huệ Lan nói hết, tôi đã nhanh chóng ngắt lời.
Cứng rắn tuyên bố:
“Không ly hôn!”
Tôi nói tôi với Trương Thiệu Quang không có mâu thuẫn gì lớn. Chẳng qua anh ta chỉ phạm phải cái lỗi mà đàn ông trên thiên hạ ai cũng có thể mắc.
Tôi có thể hiểu, và cũng sẵn sàng tha thứ cho anh ta.
Chỉ cần anh ta chịu sống tử tế với tôi, chuyện ngoại tình tôi có thể xem như chưa từng xảy ra.
Ba người nhà họ Trương nghe vậy thì trợn mắt há mồm.
Tuy tôi ngày thường hiền lành, nhưng ai cũng biết tôi là kiểu không chấp nhận được chuyện gì cấn kẽ.
Nếu không, họ đã chẳng cố ý kích tôi để ép ly hôn.
Mà mấy lời tôi vừa nói, chính là nguyên văn những gì Lý Huệ Lan dùng để thao túng tinh thần tôi khi tôi phát hiện Trương Thiệu Quang ngoại tình.
Giờ tôi chỉ là bê nguyên si trả lại cho họ.
Mục đích là bịt hết miệng bọn họ!
Dù sao tôi thì chịu được, còn người ngoài kia… chưa chắc chịu được.
Nghe nói bụng đã bắt đầu nhô ra rồi đấy.
Tất nhiên lời nói có thể ngọt ngào, còn hành động thì chẳng cần nhẹ tay làm gì.
Nhân lúc đám người nhà họ Trương còn đang rối loạn trận thế, tôi với em trai tranh thủ xách đồ rầm rập vào phòng ngủ.
Mẹ tôi thì cố tình kéo Nhuyễn Nhuyễn lại hỏi han đủ thứ.
Sau đó dỗ con bé vào phòng ngủ.
Lúc này tôi mới ngồi xuống, bắt đầu giở bài ngửa với bọn họ.